Long Thành Oán FULL


Triển Chiêu vừa nói ra, tầm mắt của mấy người trong điện đều chuyển sang nhìn y.

Triển Chiêu mỉm cười bước tới trước, nhìn bàn cờ đã đi vào thế bí, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở nụ cười như có như không trên mặt lão tăng.
‘Rạt…’ Triển Chiêu bất ngờ vung tay áo, tất cả quân cờ trên bàn đen trắng giao nhau lăn trên đất vài vòng, ba người bên cạnh sửng sốt nhìn trân trân.
Bạch Ngọc Đường nhìn quân cờ rải rác dưới đất, cúi người nhặt một quân màu trắng lăn tới chân mình, chăm chú nhìn một hồi, đột nhiên cười phá lên: “Lão già, thế này có được coi là phá chưa?”
Hai mắt lão tăng vẫn luôn khép hờ đột nhiên mở ra, nhìn Triển Chiêu cùng quân cờ tứ tán trên mặt đất, khóe môi lộ ra một nụ cười cổ quái: “Như thế quả là đã phá được rồi, khối ngọc này thí chủ cầm đi.” Nói xong đưa hộp gỗ cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu vừa đưa tay nhận, một bàn tay đột nhiên vươn tới đè hộp gỗ xuống bàn cờ, “Đây cũng được coi là phương pháp phá giải sao? Chẳng lẽ ngươi hất hết đi thì là phá hả? Ta không phục!”
Triển Chiêu bất lực nhìn Lâm Quân Hạo đang hờn dỗi, đành phải thu tay về.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy, càng muốn tranh cao thấp với Lâm Quân Hạo, cũng đưa tay bắt lấy hộp gỗ không buông: “Này, tên gì đó Quân Hạo kia, còn không nhận thua đi, rõ ràng Tiểu Miêu đã phá được, ngươi không phục cái gì? Nếu như không phục, ngươi có giỏi thì tự phá đi!”
Lâm Quân Hạo nghe vậy mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn cứng miệng: “Nhảm nhí! Phá kiểu này có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!”
Tần Tranh bên cạnh nhìn hai người không ngừng tranh chấp, nghĩ đến hành động vừa rồi của Triển Chiêu, lại nhìn vẻ mặt tán thưởng của lão tăng, thầm bội phục Triển Chiêu có thể nghĩ đến cách mà người thường không nghĩ tới, nghĩ Lâm Quân Hạo hôm nay dù thế nào cũng không lấy được miếng ngọc kia rồi: “Lâm huynh, đại sư cũng đã tặng miếng ngọc này cho Triển đại hiệp rồi, huynh bỏ qua đi.

Cùng lắm thì lát nữa tại hạ sẽ đến tiệm ngọc tìm, tặng huynh một miếng ngọc khác.”
Lâm Quân Hạo thấy đến cả Tần Tranh cũng mở miệng nói giúp, dáng vẻ ngang ngược bớt đi một chút, nhưng nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Bạch Ngọc Đường, trong lòng vẫn uất ức, lẩm bẩm: “Huynh tặng ta? Thế còn ý nghĩa gì nữa? Ta vốn định tặng khối ngọc này cho muội muội nhà huynh.”
Lời nói rất nhỏ, Tần Tranh không nghe thấy nhưng không có nghĩa là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nội công thâm hậu cũng không nghe được.

Tay Bạch Ngọc Đường khẽ chuyển động, hộp gỗ liền nằm trên tay hắn.
Lâm Quân Hạo nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, nói không ra lời, Bạch Ngọc Đường tiện tay ném hộp gỗ vào tay Triển Chiêu, lười biếng nói: “Đây là phần thưởng của ngươi, còn muốn Ngũ Gia cầm, nên nói ngươi ngu ngốc hay là tính nết quá tốt để người khác bắt nạt đây.”
Triển Chiêu cười mở hộp gỗ, nhấc miếng ngọc nhìn rất lâu, cảm giác trơn mịn, màu trắng nõn ôn hòa, quả là một miếng ngọc hiếm có, “Nếu Bạch huynh thích thì cầm đi.

Mỹ ngọc xứng anh hùng, Triển mỗ lại không chút để tâm đến ngọc bội.”
Bạch Ngọc Đường hất mặt không thèm nhìn Triển Chiêu, “Không cần ngươi thương hại.

Ta không thích thứ này nữa.”
Triển Chiêu bất lực bật cười, y quên mất tính tình cao ngạo của con chuột này.

Y nhìn miếng ngọc hồi lâu, cuối cùng thở dài, cất hộp gỗ vào trong tay áo.
Lão tăng sâu sắc nhìn Triển Chiêu, ngón tay bấm Phật châu nhanh hơn: “Thí chủ tướng mạo khí khái bừng bừng, giữa lông mày hiện nét hiệp nghĩa tự nhiên, tương lai thí chủ nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.”

Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy mờ mịt vì những lời nói không rõ thật giả trước đó của lão tăng, giờ lại nghe ông nói bình phẩm Triển Chiêu như vậy, liền trêu đùa: “Lão già, ông không hòa thượng mà chuyển sang coi bói rồi hả?”
Lão tăng không nhìn Bạch Ngọc Đường, vẫn chỉ chuyên chú nhìn Triển Chiêu, nói tiếp: “Gieo nhân nào gặt quả nấy, tất cả do tâm mình.

Bàn cờ vừa rồi của lão nạp, người đời chỉ chăm chăm tìm cách phá giải, mà không chịu đứng sang một bên ngộ ra chân lý.”
Triển Chiêu nghe vậy dường như ngộ ra được điều gì đó, vội chắp tay hành lễ: “Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
Lão tăng phất phất tay, ý bảo Triển Chiêu không cần làm đại lễ này, ánh mắt đảo qua đám người trong điện, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Ngọc Đường, khẽ lắc đầu, trong giọng nói mang theo sự thương xót, “Đáng tiếc, đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.

Lão nạp hôm nay chỉ có thể nói đến đây, thiên cơ bất khả lộ… bất khả lộ…”
Nói xong, lão tăng đứng dậy, tay vẫn điểm Phật châu, chân chậm rãi đi vào gian trong.

Tiểu hòa thượng đi lên phía trước hành lễ, “Vừa rồi sư phụ đã nói nếu các vị thí chủ có chuyện cần thương thảo, chi bằng cứ ở lại nơi này.

Sư phụ vào trong nghỉ ngơi, tiểu tăng cáo từ.”
Nói xong cũng không đợi bốn người đáp lời đã đi theo lão tăng vào gian trong.

Đại điện yên tĩnh trở lại, chỉ còn nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít từ bên ngoài truyền vào.
“Thì ra ngươi chính là ca ca tốt của Tử Câm!” Bạch Ngọc Đường thì thầm với Triển Chiêu mấy câu, sau đó tỏ vẻ vỡ lẽ nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ca ca’.
Lâm Quân Hạo nghe vậy, lông mày nhướn cao, đang định mở miệng, Tần Tranh bên cạnh ngăn lại, ý cười tràn đầy nói: “Đúng vậy.

Huynh đài chính là Bạch Ngọc Đường Bạch thiếu hiệp đã ra tay cứu mạng Tử Câm mà muội ấy đã nhắc đến?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tần Tranh, sắc mặt không tốt, cũng không đáp lời coi như thừa nhận.

Triển Chiêu bên cạnh cười nói: “Tính tình Bạch huynh là như vậy, Tần công tử không nên để bụng.

Vừa rồi Tần công tử nói có việc muốn hỏi Triển mỗ, giờ cứ việc hỏi.”
“Triển đại hiệp có thể kể lại chuyện đã xảy ra mấy ngày trước?”
Triển Chiêu mỉm cười, kể lại chuyện Tần Tử Câm bị tập kích cùng những sự kiện bản thân và Bạch Ngọc Đường chứng kiến không sót một chữ cho Tần Tranh nghe, còn nói cả cách hành động của tên trộm cùng suy đoán của mình.

Tần Tranh nghe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, Lâm Quân Hạo bên cạnh cũng trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì.

“Phải cảm tạ Bạch thiếu hiệp có ơn cứu mạng muội muội.” Sau khi nghe xong, Tần Tranh hành lễ với Bạch Ngọc Đường một cái, trong lòng quả thật không dám nghĩ trong tình cảnh ấy, nếu như đường kiếm của Bạch Ngọc Đường chậm thêm trên một khắc, thì Tử Câm…
Bạch Ngọc Đường hừ nhẹ một tiếng, nhìn Tần Tranh nửa khom người, khuôn mặt tuấn tú, rất ra dáng một công tử văn nhã, thích đọc thi thư: “Nếu ngươi quan tâm muội muội như vậy, dù không lập tức đi báo quan cũng không nên chờ chuyện qua lâu như vậy mới lên núi Tần Dương tìm ta và con mèo này.

Tử Câm có ca ca ruột thịt như ngươi thật là bất hạnh của nàng ấy.”
Tần Tranh nghe xong toàn thân chấn động, cúi đầu, thật lâu không nói gì.

Ấn tượng của Lâm Quân Hạo với Bạch Ngọc Đường vừa tốt lên liền bị câu nói này của hắn làm cho mất hết, không nhịn được mà xả giận thay cho bằng hữu: “Họ Bạch, ngươi nói gì đó? Tình cảm của Tần huynh dành cho muội muội há đến lượt người ngoài như ngươi nói nhảm!”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Ồ? Ta nói nhảm sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Quân Hạo ra vẻ quân tử chính nghĩa, cười châm chọc: “Không biết vừa rồi là kẻ nào muốn tranh ngọc bội với Bạch mỗ, muốn đem ngọc bội tặng cho giai nhân, hòng đổi lấy nụ cười?”
Lâm Quân Hạo vừa nghe, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, chỉ Bạch Ngọc Đường, không nói lên lời.
Triển Chiêu bất đắc dĩ mấp máy môi, không ngừng nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lại trừng mắt nhìn y, tiếp tục đi vòng quanh điện: “Những lời đồn đại gây bất lợi cho Tử Câm đã truyền đi khắp nơi, mà kẻ làm đại ca như ngươi không hề làm sáng tỏ.

Những lời đồn đại ấy ảnh hưởng đến danh dự của một cô nương như thế nào, ngươi có biết không?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Bạch Ngọc Đường ơi Bạch Ngọc Đường, ngươi lúc nào cũng nhìn thấu sự việc, trong mắt không cho phép chút tỳ vết, nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu lời đồn đại là đúng, Tần Tranh và Tần Tử Câm là huynh muội ruột thịt, Tần Tử Câm chịu tổn thương, nhục nhã, Tần Tranh há lại không đau khổ sao?
Tần Tranh vẫn cúi đầu, không biết có nghe lọt hay không, Bạch Ngọc Đường nói xong thấy y không có phản ứng, cũng lười nói tiếp, chỉ đứng bên cạnh Triển Chiêu, mở quạt phe phẩy, trong lòng lại thầm mắng Tần Tranh là con rùa rụt đầu.
“Khụ khụ khụ…” Tần Tranh ho mấy tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền “Khụ khụ… Ta lại… lại… khụ khụ… Sao có thể không để ý khụ khụ… để ý đến muội ấy? Khụ khụ khụ… Muội ấy là người ta… khụ khụ… nhất khụ khụ…” Nói đến đây liền ho đến không nói được thành lời nữa.

Lâm Quân Hạo thấy hắn ho mãi không ngừng, vội vàng thò tay vào ngực hắn tìm kiếm, nhưng không thấy gì cả, run giọng hỏi: “Tần huynh? Tần huynh, huynh ổn chứ? Thuốc đâu rồi? Thuốc đâu?”
Triển Chiêu cau mày, nhìn Tần Tranh ho khan không dứt, khuôn mặt vốn tái nhợt đỏ ửng lên, thầm kêu không ổn, vội vàng tiến tới, bắt lấy cổ tay Tần Tranh, có vẻ như là bị kích động khiến cho hơi thở hỗn loạn, tập tức đặt tay lên lưng hắn, chậm rãi truyền chân khí vào, giúp hắn chậm rãi điều hòa nhịp thở.
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc mặt Tần Tranh từ đỏ chuyển sang tái nhợt, mắt phượng híp lại, như là nghĩ tới điều gì đó.
“Đại thiếu gia? Cậu bị sao thế?” Lúc này một cô nương mặc y phục màu vàng đột ngột chạy tới bên người Tần Tranh, nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, cô nương nọ vội lấy bình sứ trong người, đổ ra một viên thuốc đưa tới bên miệng hắn.

Tần Tranh nuốt vào, Triển Chiêu lại dùng chân khí giúp viên thuốc mau tác huy tác dụng, chẳng bao lâu sau hơi thở của Tần Tranh liền ổn định trở lại.
Lâm Quân Hạo thấy Tiểu Ly lúc này mới vội vàng chạy đến, cả giận nói: “Đến lúc này ngươi mới chạy tới? Thiếu gia của ngươi thân mang bệnh, ngươi phải một tấc không rời mới phải chứ? Trước khi chúng ta ra ngoài, tiểu thư của ngươi đã nói thế nào? Nếu ngươi đến chậm một chút nữa, thiếu gia của ngươi không ổn rồi, ngươi ăn nói thế nào với tiểu thư…”
Tiểu Ly bị Lâm Quân Hạo dạy dỗ trong lòng rất uất ức, rất lâu không nói được lời nào, thấy Triển Chiêu bên cạnh, vội vàng kéo y, quát: “Triển công tử! Tôi đã giao thiếu gia cho công tử, lúc đi cũng đã nếu thiếu gia mất một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội công tử.

Công tử thì giỏi lắm, tóc của thiếu gia không mất, nhưng suýt chút nữa mất cả mạng, công tử nói xem?”

Triển Chiêu nhìn Tiểu Ly, trong lòng áy náy: “Là Triển mỗ không đúng… Tần công tử đã không còn đáng ngại nữa.”
“Gì chứ hả? Rõ ràng là ta khiến hắn kích động mà phát bệnh, Tiểu Miêu ngươi vội vã xin lỗi như vậy làm gì?” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, lười biếng nói.
Tiểu Ly nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn, hay lắm, lại là tên chết tiệt không nói lý này.

“Ban đầu ngươi cứu tiểu thư, ta còn tưởng ngươi là người tốt, không ngờ ngươi lại là kẻ xấu xa, từ trên xuống dưới đều xấu xa.”
Bạch Ngọc Đường cũng không nổi giận, ‘xoẹt’ một tiếng mở quạt ra, phe phẩy hai cái, “Ta chưa từng nói mình là người tốt, Ngũ Gia ta trên giang hồ được xưng Cẩm Mao Thử, đã là chuột nhắt sao có thể là người tốt chứ?”
Tiểu Ly bị hắn chọc giận, nhìn hắn chằm chằm, nói không ra lời, từ khi sinh ra đến giờ nàng thực chưa nhìn thấy con chuột nào vô sỉ như vậy!
“Tiểu Ly, đừng thất lễ.” Tần Tranh từ cơn ho thừa sống thiếu chết vừa nãy lấy lại được chút khí lực, có điều lời nói ra vẫn như cố sức, “Người Tần bá phái tới tìm chúng ta hả?”
“Vâng.

Mấy ngày trước Tần bá lên núi Tần Dương tìm mua dược liệu cho tiểu thư, bây giờ đã mua xong rồi, nghe nói thiếu gia cũng đang du ngoạn ở đây nên muốn đưa thiếu gia cùng hồi phủ, xe ngựa hiện đang đợi ở trước cửa chùa ạ.”
Tần Tranh khẽ gật đầu, đột nhiên tránh khỏi bàn tay Lâm Quân Hạo đang đỡ mình, lảo đảo đi tới trước người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Triển đại hiệp, Bạch thiếu hiệp, hai vị đều là ân nhân cứu mạng của muội muội.

Người chưa có câu ‘chịu ơn một giọt nước, dùng sông lớn để trả’, huống chi còn là đại ân cứu mạng.

Không biết tại hạ có được hân hạnh mời hai vị về Tần phủ, dùng lễ báo ân không?”
Triển Chiêu nghe vậy kinh ngạc, nhìn vào mắt Tần Tranh hồi lâu, cuối cùng cười nói: “Tần công tử, nếu không ngại làm phiền, Triển mỗ cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Tần công tử.”
Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm phe phẩy quạt, ra vẻ tùy ý liếc Triển Chiêu và Tần Tranh: “Đổi một chỗ ở tốt hơn, Ngũ Gia cầu còn không được.”
“Đa tạ hai vị.”
Tiểu Ly bên cạnh nghiêng đầu, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ tranh cãi ầm ĩ một trận, không ngờ đột nhiên lại thành Đại thiếu gia mời hai người họ hồi phủ? Thật là khó hiểu!
Lâm Quân Hạo lắc lắc đầu, gõ đầu Tiểu Ly: “Rồi ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của thiếu gia nhà ngươi.” Nói xong thở dài một hơi, “Xem ra nàng ấy ngoảnh mặt làm ngơ trước tâm ý của Tần huynh rồi.” Nghe xong, Tiểu Ly vẫn không hiểu thêm được chút nào.
Bạch Ngọc Đường ‘bộp’ một tiếng thu quạt, ra vẻ lạnh lùng bước tới trước mặt Tần Tranh: “Nếu đã là người quan trọng nhất, sao còn trốn tránh không gặp, tự gây đau khổ.”
*
Đoàn người ngồi xe ngựa đi một đoạn đường dài, lại ngồi thuyền nửa canh giờ nữa, cuối ngày mới về đến trấn Vĩnh An.
Bạch Ngọc Đường vén rèm, đi ra đứng ở mũi thuyền, đập vào mắt cây cầu hình vòm xây bằng gói xanh, phía trên có khắc ba chữ ‘cầu Vĩnh An’ rất lớn.

Trên cầu người đi xe ngựa tới tập nập, dưới sông thuyền bè tới lui không ngớt, thỉnh thoảng còn vẳng đến tiếng cười nói vui vẻ của đám ngư dân.
“Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp, giữa lúc hoa rơi lại gặp người(1).” Bạch Ngọc Đường mở quạt, ngắm nhìn cảnh sắc Giang Nam tú lệ, thốt lên hai câu thơ.
Triển Chiêu cùng đi phía sau không khỏi thầm cười: Thật là người khiến người khác không hiểu thấu.

Lại nhìn chữ ‘Vĩnh An’ trên cây cầu, cảm thán: “Cầu Vĩnh An, trấn Vĩnh An, hay cho cái tên Vĩnh An.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu liếc Triển Chiêu, phá hỏng phong cảnh trêu chọc: “Tên đúng là rất hay, trấn Vĩnh An, vĩnh viễn an bình, nhưng không biết có thực sự an bình như tên không.”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn hắn, thấy thuyền đã cập bờ, liền bước thẳng lên, không thèm để ý đến hắn nữa.


Bạch Ngọc Đường hừ nhẹ một tiếng, dưới chân cũng bước nhanh đi theo.

Lâm Quân Hạo phía sau nhìn hai người vừa rồi nói chuyện qua lại, cười mấy tiếng: “Thật là một đôi oan gia vui vẻ.”
*
Đoàn người lên bờ, qua cầu Vĩnh An rồi rẽ hướng tây một hồi, liền thấy phía bắc con đường hiện lên một ngôi nhà, tường ngoài cao ngất, trước cửa có hai con sư tử rất lớn, vừa nhìn liền biết là gia đình giàu có, quả nhiên tấm bảng treo chính giữa cửa lớn viết hai chữ ‘Tần phủ’.
Triển Chiêu khí thế trước cửa Tần phủ này hơn hẳn gia đình bình thường, sư tử đá dường như là mời người có tay nghề cao làm, trong lòng càng thêm nghi hoặc đối với mấy lời đồn đại nghe được trên đường.

Nếu là gia đình giàu có bậc này, sao lại để cho danh dự của tiểu thư nhà mình tổn hại mà không tìm cách? Khó hiểu, thật khó hiểu.
Tiểu Ly đi trước, gõ cửa.

Người gác cổng vừa mở cửa thấy là Đại thiếu gia về, vội vàng đi ra đón vào.
Sau khi Tần Tranh dẫn mọi người vào phủ, Tiểu Ly cầm thang thuốc của Tần Tử Câm đi tới hiệu thuốc, Tần Tranh dẫn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới tiền sảnh bái kiến gia chủ hiện thời của Tần gia, Tần lão phu nhân.

Lúc đi qua hoa viên phía tây, chợt nghe thấy tiếng quát tháo ồn ào.
“Tiện chân nhà ngươi, nói xem ngươi đã mê hoặc ca ca của ngươi thế nào? Thật không biết xấu hổ.”
“Nhị tẩu, mong tẩu tôn trọng ta.”
“Tôn trọng gì chứ? Dáng vẻ hồ ly, ở bên ngoài quyến rũ đàn ông đã đành, lại dám mê hoặc cả ca ca ruột của mình! Ngươi hèn hạ khác gì đám hầu gái ở thanh lâu?”
Tần Tranh vừa nghe thấy, mày cau lại, bước chân khẽ chuyển, theo tiếng mà tới.
Editor chú thích:
(1) Là hai câu thơ trong bài ‘Gặp Lý Quy Niên tại Giang Nam’ của Đỗ Phủ (Lý Quy Niên: người đời Đường, giỏi âm luật.

Ông là nhạc công rất được sủng ái đời Đường Huyền Tông, về sau lưu lạc ở Giang Nam, mỗi gặp giai tiết thường ca vài bài cho mọi người nghe, ai cũng rơi nước mắt):
Nguyên văn chữ Hán:
Kỳ vương trạch lý tầm thường kiến,
Thôi cửu đường tiền kỷ độ văn.
Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh’
Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân.
Dịch thơ:
Trong phủ Kỳ vương thường gặp mặt,
Trước nhà Thôi Cửu biết danh ai.
Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp,
Giữa lúc hoa rơi gặp được người.
(Bản dịch của Trần Trọng San).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận