Tần lão phu nhân vừa nghe, trước mặt bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống ghế, may mắn được Ngưng Bích ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ được, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Thế nào gọi là không ổn rồi? Tướng công rốt cuộc bị làm sao?”
Tiểu Ly quỳ trên mặt đất, bị ánh mắt của Ngưng Bích làm cho cúi đầu xuống, cung kính nói: “Tiểu thư nói bệnh của Đại thiếu gia một khi bị kích động sẽ làm kinh mạch bị loạn, máu chảy không thông suốt mới khiến ngài ấy nôn ra máu.
Tiểu thư có viết một đơn thuốc, sai tiểu nữ đi bốc thuốc cho Đại thiếu gia uống, nếu như qua đêm nay có thể tỉnh lại thì vạn sự đại cát, nếu không thì…”
Tiểu Ly không dám nói hết, nhưng mọi người đều hiểu vế sau là gì, cả sảnh đều tĩnh lặng, “Sao có thể? Sao lại thế này? Tần lang sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu! Để ta vào xem, để ta vào xem chàng!” Đàm Anh đột nhiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, miệng lầm bầm, muốn đi vào trong nội thất.
“Chớ làm ảnh hưởng đến Tử Câm cứu chữa cho tướng công!” Ngưng Bích kéo Đàm Anh lại, lôi nàng trở về chỗ ngồi “Tiểu Ly, mau đi lấy thuốc!”
“Cô cô, muội muội, hai người đừng như vậy! Tướng công hiện tại không phải vẫn còn sống sao? Chúng ta không nên sa sút tinh thần.” Lập tức, khí chất trên người Ngưng Bích thay đổi.
Triển Chiêu xoa xoa cằm nhìn, trong lúc đương gia chủ mẫu thất thần, toàn bộ nô bộc đều nghĩ rằng Tần Tranh sẽ không thể qua khỏi, đại phu nhân Tần gia lại từ một nữ tử yếu đuối lập tức thay đổi cả tư thái, phong cách lẫn cử chỉ, rất có phong thái của một người đứng đầu.
Thật đáng để suy ngẫm!
“Chu Sa, đi… đi vào nội thất xem tiểu thư gì cần, rồi ra nói cho ta biết.” Ngưng Bích vừa an ủi Tần lão phu nhân, vừa sai tỳ nữ mặc hồng y bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn, nhận ra tỳ nữ mặc hồng y kia chính là tiểu nha đầu đã dâng trà bánh cho hắn, thấy nàng nhanh nhẹn đi vào, một lát sau lại nhanh chân bước ra, nhưng suốt quá trình không hề phát ra tiếng động.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thấy nàng ghé vào tai Ngưng Bích nói gì đó, vẻ mặt nặng nề của Ngưng Bích thoáng cái giãn ra.
“Cô cô, người chớ lo lắng, cháu tin tướng công là người hiền lành tất sẽ được trời phù hộ, nhất định không có việc gì đâu.
Việc chúng ta cần làm bây giờ là giữ vững tinh thần, lỡ như tướng công tỉnh, người lại ngã bệnh thì biết làm sao đây?”
Lời nói của Ngưng Bích khiến Tần lão phu nhân đang thất thần đột nhiên như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng: “Không sai, không sai, Tranh nhi từ nhỏ đã là đứa cháu ngoan ngoãn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, trời cao nhất định sẽ không đối xử tệ với nó.” Tần lão phu nhân lẩm bẩm mấy lần, cuối cùng dứt khoát đứng lên nói: “Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta đã làm hết khả năng rồi, chỉ hi vọng Tranh nhi có thể sớm tỉnh lại, để Tử Câm lại với Tranh nhi.”
Ngưng Bích vốn muốn ở lại, nhưng Tần lão phu nhân thấy sắc mặt nàng tái nhợt nên không đồng ý, Ngưng Bích nghe lời sai tỳ nữ hồng y kia ở lại.
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới biết tên nàng.
Chu Sa, cái tên rất đặc biệt.
*
“Hả? Bọn họ chỉ để Tử Câm và một tỳ nữ ở lại như vậy rồi rời đi hết hả?” Bạch Ngọc Đường nắm song cửa sổ nhìn đám người lần lượt rời khỏi gian phòng của Tần Tranh, có chút khó tin.
Triển Chiêu lắc đầu, ghé thấp người, cười nói: “Vừa rồi Tần lão phu nhân đã nói như vậy, dĩ nhiên không ai dám ở lại, vừa phí sức lại chẳng có tác dụng.”
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, dùng ánh mắt dạy bảo không thành nhìn Triển Chiêu: “Ý của ta không phải vậy!”
Triển Chiêu đột nhiên ấn đầu của Bạch Ngọc Đường xuống trước ngực mình, thân thì áp sát vách tường không nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.
“Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng có tiếng động mà? Chu Sa tỷ tỷ, tỷ có nghe thấy tiếng nói không?” Tiểu Ly đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện ngoại trừ tiếng gió thì không còn gì khác.
Chu Sa lạnh nhạt rót cho mình một chén trà, làm bộ nhìn cửa sổ: “Không có, muội bận đến loạn hay là bị vị đắng của thuốc hun cho váng đầu rồi hả?”
“Ai da, Chu Sa tỷ tỷ, giờ là lúc nào rồi mà tỷ còn trêu chọc muội!” Tiểu Ly xoay người, đi đến trước mặt Chu Sa, bất mãn nói: “Đại thiếu gia bệnh nặng, tỷ còn tâm tư trêu chọc muội!”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu ấn đầu vào ngực y, mới đầu còn giãy dụa phản kháng, nhưng khi xông vào mũi là mùi hương cỏ xanh chỉ có trên người Triển Chiêu, gương mặt cảm giác được hơi ấm cách lớp áo truyền tới, bên tai dội vang tiếng tim đập, mặt Bạch Ngọc Đường nóng lên, ghé vào ngực Triển Chiêu, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy nhúc nhích.
Triển Chiêu nghe hai người trong phòng nói chuyện, biết Tiểu Ly đã đi xem thuốc, vừa định nói với Bạch Ngọc Đường đổi chỗ khác xem, lại phát hiện Bạch Ngọc Đường ghé trên lồng ngực mình chẳng mảy may nhúc nhích, dọa y hết hôn, lẽ nào vừa rồi mình dùng lực quá lớn khiến con chuột bạch không thở được? Vội vàng nâng Bạch Ngọc Đường từ trong ngực của mình lên.
“Bạch huynh? Bạch huynh?” Triển Chiêu nhận thấy Bạch Ngọc Đường khác thường, vẫn luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện xấu gì.
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu gọi, mặt càng nóng hơn, ngay cả chính hắn cũng không hiểu sao mặt mình lại đỏ lên, nghĩ đến Bạch Ngũ Gia không sợ trời không sợ đất, hôm nay bị Triển Chiêu ấn trong ngực y đã đành, lại còn đỏ mặt, nói ra thật không còn mặt mũi.
“Bạch huynh không sao chứ?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường như vậy, vội nhẹ giọng hỏi.
Bạch Ngọc Đường giật mình, vội dùng tay áo che mặt, cúi đầu sửa sang lại búi tóc bị Triển Chiêu làm cho tán loạn, lúc này mặt mới bớt nóng.
Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn một loạt hành động này của Bạch Ngọc Đường, hiếm khi nhịn được không trêu chọc hắn, chờ hắn làm xong.
Xác nhận mình không còn chỗ nào không ổn nữa, Bạch Ngọc Đường mới hạ tay áo xuống.
Triển Chiêu thấy vẻ mặt hắn tuy vẫn bình thường, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ, không kìm lòng được đưa tay lên chạm vào phần ửng đỏ kia: “Sao mặt lại đỏ như vậy? Không phải bị trúng gió rồi đấy chứ?”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy trên mặt chợt lạnh, gò má tức khắc đỏ lên, thầm than không ổn rồi, đẩy bàn tay lành lạnh của Triển Chiêu ra, ấp úng nói: “Không phải muốn đi thăm dò sao, đừng chậm trễ nữa.” Nói xong dưới chân điểm nhẹ, xoay người một cái phi lên mái nhà.
Triển Chiêu đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, nhìn bóng trắng như tiên nhân trên nóc nhà, khẽ cười, rồi phi thân đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
*
Bạch Ngọc Đường khom người, nhẹ nhàng chạy trên nóc nhà, không phát ra một chút tiếng động.
Chạy được vài bước, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa tay ý bảo Triển Chiêu dừng lại, bản thân thì cúi người, dán lỗ tai xuống mái nhà nghe ngóng một hồi, rồi nhỏ giọng nói: “Đúng là nơi này!” Nói xong xoay người, không thấy đâu nữa.
Triển Chiêu không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo Bạch Ngọc Đường, lắc mình một cái rồi cũng biến mất.
Trên nóc nhà, một xanh một trắng chợp mắt đã không thấy tăm hơi, gã người hầu gõ mõ cầm canh vừa cách đó không xa dụi dụi mắt.
*
Phật đường trong Tần phủ, nếu không phải ngày tế tổ thì tuyệt đối không mở cửa, lúc này lại đang lóe lên ánh nến u uẩn.
Tần lão phu nhân quỳ gối trên bồ đoàn, mặt hướng lên pho tượng Phật, trong tay một chuỗi Phật châu ngọc bích, vừa lẩm bẩm kinh văn, tay không ngừng điểm Phật châu.
“Cô cô…” Đàm Anh cũng quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh, có lẽ là vừa khóc nên hai mắt đỏ ửng.
“Đừng gọi ta là cô cô!” Tần lão phu nhân dừng tay, nổi giận quát.
Đàm Anh khóc càng thương tâm, thỉnh thoảng lấy khăn thêu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tướng công… Chàng ấy… Con…”
Tần lão phu nhân nhướn mày, tay kia nắm chặt vạt áo phủ trên đầu gối: “Chỉ biết khóc! Khóc có tác dụng gì, hả? Hiện tại chúng ta có thể làm là cầu Bồ Tát phù hộ Tranh nhi có thể đại nạn không chết, hóa nguy thành an.”
Thấy Đàm Anh vẫn còn khóc sướt mướt, giọng điệu của Tần lão phu nhân càng thêm nghiêm khắc, vừa nói vừa chống gậy đứng lên: “Ban đầu ta không nên đồng ý cho Tranh nhi cưới cô trở về! Nếu cô không bước chân vào nhà này thì hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy! Cô… Từ ngày đầu tiên cô bước chân vào cửa Tần gia, ta đã dạy cô những gì, cô còn nhớ không?”
Động tác lau nước mắt của Đàm Anh khựng lại, bàn tay nhỏ nhắn run lên: “Cháu nhớ… Cô cô dạy bảo, đã trở thành nương tử của Tần gia, phải nhớ kỹ ba điều.”
“Điều thứ hai là gì?” Tần lão phu nhân nhìn nàng ta chằm chằm, giọng điệu thường ngày khó nắm bắt biểu lộ tức giận.
“Điều thứ hai, nhắm mắt làm ngơ, phải tránh nhiều lời.” Đàm Anh nơm nớp lo sợ nói tiếp, phát hiện Tần lão phu nhân càng lúc càng thêm tức giận, trong lòng không kiềm được mà sợ hãi.
Trong Tần Phủ này, ỷ được Tần Tranh nuông chiều, nàng có thể không để bất cứ kẻ nào vào mắt, nhưng tuyệt đối không dám động tới vị đương gia chủ mẫu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã vừa mắt này.
“Cô cô, thấy cô cô chưa dùng bữa tối, cháu sai người làm cháo ngân nhĩ bách hợp cô cô thích ăn nhất…” Đúng lúc này, Ngưng Bích mặc một bộ váy xanh xách theo một hộp đồ ăn đi vào.
“Bích nha đầu, chuyện này sai người dưới làm là được rồi, sao cháu phải tự mình đem đến?” Tần lão phu nhân vừa thấy Ngưng Bích, lập tức thay đổi thái độ lạnh nhạt đối với Đàm Anh trước đó, ân cần nói với Ngưng Bích.
“Cháu cũng muốn tới Phật đường cầu phúc cho tướng công, hy vọng tướng công có thể sớm tỉnh lại.” Ngưng Bích đặt hộp đồ ăn xuống, bưng ra một cái bát, ngước mắt nhìn tượng Phật Như Lai vàng óng giữa Phật đường, hàng mi buông xuống, dáng vẻ buồn thương.
Đàm Anh nhìn khuôn mặt giống Tần Tử Câm đến tám phần của nàng, một nghi hoặc chôn giấu trong lòng đã lâu đột nhiên lóe lên, lại nhớ tới tin đồn về Tần phủ mình nghe được trước khi xuất giá, “Chẳng lẽ…”
*
Tần Tử Câm ngồi trước giường Tần Tranh, nắm cổ tay thon gầy của hắn, bắt mạch, mày nhíu nhíu, rồi đặt tay hắn xuống đệm, thuận tay kéo chăn lại.
Trên bàn đặt một bát thuốc màu nâu vẫn còn bốc lên hơi nóng, Tần Tử Câm bưng bát thuốc, vừa không ngừng dùng thìa quấy, vừa thổi hơi, rồi nếm thuốc, xác định nhiệt độ của thuốc vừa miệng mới múc một thìa, đưa tới bên đôi môi mỏng đóng chặt của Tần Tranh.
Dường như bệnh của Tần Tranh rất nặng, một thìa thuốc đổ vào lại không nuốt được, nước thuốc màu nâu theo khóe môi chảy xuống cổ, thấm vào vạt áo xanh.
Tần Tử Câm biến sắc, đặt bát thuốc xuống, kéo một cái khăn chiếc giá phía đầu giường, lau đi vệt nước thuốc trêm mặt hắn, lau từng chút một, rồi bất giác đưa tay chạm vào gương mặt của hắn, cảm giác lạnh lẽo.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Tranh, nghĩ đến mạch tượng yếu ớt, như có như không vừa rồi, Tần Tử Câm cuối cùng không nhịn được nữa, nằm xuống bờ ngực rộng lớn của Tần Tranh.
“Ca, muội sợ… rất sợ…” Hai tay Tần Tử Câm nắm chặt vạt áo của Tần Tranh, im lặng vùi mặt vào đó, hồi lâu sau truyền ra những tiếng nức nở bị đè nén: “Ca, muội sợ đến cuối cùng sở học một đời của muội lại không thể cứu được ca ca.
A Tranh, muội không nên… muội không nên làm huynh tổn thương.
A Tranh, đừng bỏ muội lại.”
Có lẽ là bị đè lên làm cho không thoải mái, Tần Tranh đột nhiên phát ra mất tiếng khụ khụ khó chịu, Tần Tử Câm ngẩng phắt đầu dậy, khuôn mặt lấm lem nước mắt, nhưng trong mắt là sự mừng rỡ.
Run rẩy bưng bát thuốc lên, lại múc một thìa nước thuốc, đút cho Tần Tranh, thìa thuốc vào miệng, Tần Tranh vẫn không nuốt được.
Tần Tử Câm thấy vậy, trong lòng trầm xuống, nghĩ đến tình trạng của Tần Tranh, nước mắt mới ngừng lại thi nhau rơi xuống.
“A Tranh, uống thuốc đi mà, Y nhi cầu xin huynh đấy!” Tần Tử Câm vừa khóc vừa tiếp tục đút thuốc cho hắn, chỉ tiếc rằng Tần Tranh vẫn không thể nuốt vào, “A Tranh, Y nhi sai rồi.
Y nhi biết huynh buồn muội không để ý đến huynh, bạc tình bạc nghĩa với huynh.
Nhưng huynh đừng lấy tính mạng của mình ra để trả thù muội! A Tranh, Y nhi không bỏ được, trong lòng Y nhi vẫn luôn không bỏ được, Y nhi có thể bất chấp danh dự thanh danh, nhưng tương lai A Tranh sẽ kế thừa sản nghiệp của Tần gia, huynh tuyệt đối không thể vì muội mà thân bại danh liệt.
Muội biết lần đó huynh là muốn tốt cho muội nên mới tuyệt tình như vậy, nhưng mà…” Nói đến vết thương trong lòng, nước mặt trên mặt Tần Tử Câm càng nhiều.
“Tình tuy đoạn, nhưng trái tim Y nhi vẫn còn đây.
Y nhi đổi thành tiểu thư Tần gia Tần Tử Câm tính tình lãnh đạm, lại không đổi được chân tâm của Thanh Y trên thuyền Hiên Họa sông Tô Châu.”
Tần Tử Câm khép hờ hai mắt, nước mắt không cầm được chảy dài trên gò má, rơi xuống bát thuốc màu nâu sẫm, cũng chảy vào lòng Tần Tranh.
Đợi đến khi Tần Tử Câm thử đút thuốc cho Tần Tranh lần nữa, cuối cùng Tần Tranh lại bất ngờ miễn cường nuốt được vài thìa.
Tần Tử Câm chưa từng cảm thấy vui mừng như vậy, sau khi đút thuốc cho Tần Tranh xong, nhẹ nhàng ghé trên ngực Tần Tranh, lắng nghe tiếng tim hắn đập dần dần từ yếu ớt trở nên có lực hơn, nỉ non gọi: “A Tranh…”
*
“Tiểu Miêu, nếu ngươi giống như Tần Tranh, yêu người không nên yêu, ngươi sẽ làm thế nào?” Bạch Ngọc Đường nằm ngang trên nóc nhà, hai chân bắt chéo, ánh mắt chẳng mảy may nhúc nhích chăm chú nhìn vầng trăng sáng tưởng như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhưng vĩnh viễn không cách nào với tới trên bầu trời, phiền muộn hỏi.
Triển Chiêu ngồi bên cạnh, vuốt ngực một cái, cười nhạt, trong tiếng cười tràn đầy chua xót: “Triển mỗ cũng không biết…”.