“Tiểu Miêu…” Tiếng gọi chứa chan tình cảm khiến Triển Chiêu toàn thân chấn động, lực trên tay cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Lực giữ trên cánh tay lơi lỏng, Bạch Ngọc Đường như mất đi điểm tựa, thân thể nghiêng ngả ngã về phía trước.
Triển Chiêu bất ngờ bị hắn ngã đụng vào người, cũng may Bạch Ngọc Đường bình thường nhìn có vẻ cao lớn, nhưng kỳ thực lại rất nhẹ, Triển Chiêu lui lại mấy bước đã ổn định được, hai tay đỡ lấy tấm lưng thon gầy.
“Tiểu Miêu, Tiểu Miêu… Ngươi đúng là Tiểu Miêu…” Bạch Ngọc Đường chỉ thấy trước mắt mơ hồ, trong mũi đầy mùi hương quen thuộc, nhưng vì say rượu mà đầu đau nhức, không cách nào túm lấy được đầu mối để suy nghĩ rõ ràng, miệng vô thức lẩm bẩm.
Triển Chiêu ôm lấy thân thể hơi lạnh của Bạch Ngọc Đường, đáp: “Ngọc Đường, ta đây.” Giọng điệu dịu dàng vô cùng, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ đi ngủ.
Bạch Ngọc Đường tuy trước mắt mơ hồ không thể nhìn rõ, nhưng tai lại nghe thấy rõ ràng.
Trầm mặc một hồi, rồi nhỏ giọng nghiêm nghị nói: “Ngươi gạt ta.
Mấy ngày trước ta nói mấy lời làm Tiểu Miêu tổn thương, Tiểu Miêu nhất định là đang vô cùng giận ta, sao có thể nhẹ giọng gọi tên ta như vậy được.
Ngươi là ai?”
Triển Chiêu ôm hắn, không nói nhiều, nhớ lại những lời nghe được mấy ngày trước ở trong Thủy các, thầm nghĩ: Ngọc Đường, thì ra ngươi chỉ vô thức gọi ta.
Nếu biết lời nói của mình làm tổn thương người khác, hà cớ gì còn nói cho ta nghe.
Ngươi có biết người nói cố tình, người nghe như ta rất đau lòng không? Ngọc Đường, ngươi hà cớ gì phải miễn cưỡng chính mình…
Bạch Ngọc Đường không nghe thấy tiếng trả lời cũng không giận, chỉ dựa lên thân hình quen thuộc, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc, hít sâu mấy hơi: “Ngươi không nói cũng được, ta tin ngươi không phải kẻ xấu, chắc là một người hầu nào đó trong phủ.
Hôm nay Ngũ gia rất có tâm trạng tâm sự với ngươi.”
“Ngươi biết không, mấy ngày trước có một nam tử nói yêu ta, nam tử đó chính là Nam hiệp, đúng rồi, ngươi biết Nam hiệp không? Chính là Ngự Miêu Triển Chiêu đó! Ai có thể ngờ được Nam hiệp Triển Chiêu lại yêu một nam tử, ha ha ha…”
Bạch Ngọc Đường đầu tiên là cười khẽ, về sau nhắm mắt lại cười càng lớn, chỉ có điều chua xót trong tiếng cười ai cũng có thể nghe ra được.
Triển Chiêu chỉ lặng lẽ ôm hắn, không hề lên tiếng.
Qua hồi lâu Bạch Ngọc Đường như đã cười đủ rồi, dần dần ngừng lại, vẫn nhắm hai mắt, ngôn từ tuôn ra trong cơn say, “Ngươi nhất định hỏi ta trả lời thế nào, đúng không? Ta cự tuyệt y, cự tuyệt rất dứt khoát.
Ta lại cự tuyệt tình cảm của Nhất đại Nam hiệp, ngươi nói xem, Ngũ gia ta có phải là rất lợi hại không?”
Ngươi thật sự rất lợi hại, quả thật đã làm trái tim ta đau đớn.
Triển Chiêu thầm bật cười, nhìn dáng vẻ say rượu của Bạch Ngọc Đường, cảm thấy rất đáng yêu, nhưng điều kiện tiên quyết phải là bỏ qua nét bi thương không giấu được trong đáy mắt.
“Ta cự tuyệt dứt khoát như vậy, y nhất định sẽ bị tổn thương.
Nhưng nếu bây giờ ta đồng ý, vậy sau này sẽ thế nào? Chẳng lẽ bắt ta phải tận mắt nhìn thấy Nam hiệp Triển Chiêu bị người đời chỉ trỏ sao? Nếu như vậy, Bạch Ngọc Đường ta chết ngàn vạn lần cũng khó tạ tội.”
Bạch Ngọc Đường vẫn nhắm hai mắt, tựa trước ngực Triển Chiêu, thao thao bất tuyệt nói những lời Triển Chiêu bình thường chưa từng được nghe: “Ta dùng thế tục để từ chối y, nhưng mà dù cho ta có dùng cách gì đi nữa, dù ta có tổn phí hết tâm tư để làm tổn thương y, y vẫn như thế.
Thề độc có là gì nếu có thể bảo vệ hiệp danh Nam hiệp một đời của y, Bạch Ngọc Đường ta tình nguyện chịu đau đớn vạn tên xuyên tim.”
Lòng Triển Chiêu đau đớn, cúi đầu nhìn người trong ngực, thân thể không kiềm được mà run lên.
Ngọc Đường ơi Ngọc đường, nói ra lời này ngươi rốt cuộc là thực say hay giả say? Nếu là thật sự say, vì sao câu chữ rõ ràng như vậy, nếu là giả say, hà cớ gì không nhận ra ta chính là Triển Chiêu mà nghĩ ta là một gã nô bộc?
Bạch Ngọc Đường như không phát giác ra sự bất thường của Triển Chiêu, tiếp tục nói: “Tiếng tăm của Cẩm Mao Thử ta đã xấu đến không thể xấu hơn rồi.
Người đời nói Cẩm Mao Thử tâm ngoan thủ lạt, làm việc độc ác, dưới thân kiếm vong hồn ngàn vạn, hành vi phóng túng không vào khuôn phép.
Nếu thêm một cái danh xấu dâm tà vô sỉ, chuột nhắt vô danh, danh dự gì đó, trước giờ Bạch Ngọc Đường chưa từng coi trọng.”
Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu thấy hắn cố tình làm nhục mình như vậy, cũng là lần đầu tiên xác nhận được tâm ý của Bạch Ngọc Đường đối với mình.
Khung cảnh ngày đầu gặp gỡ thiếu niên, vị công tử bạch y cưỡi ngựa cầm đao cười ngạo nghễ tựa như vẫn rõ ràng trước mắt.
Ngọc Đường, Triển mỗ biết ngươi vốn chẳng phải tàn bạo thị sát, tâm ngoan thủ lạt.
“Nhưng y khác ta, y là Nam hiệp nức tiếng Giang Nam, thậm chí nổi danh khắp võ lâm.
Có bao nhiêu người từng ngợi khen sự tích của y.
Diệu Vũ lâu hiến nghệ nhập sĩ, đã có không ít nhân sĩ giang hồ nhục mạ y ham hư vinh, làm tay sai cho triều đình.
Kẻ thù tìm đến có lẽ không thua kém Ngũ gia ta đâu.
Mấy năm nay, y cùng Bao đại nhân phá giải không biết bao nhiêu án oan lớn nhỏ, trong đó được lợi không thiếu nhân sĩ giang hồ, vì thờ thanh thiên, y đã đánh mất rất nhiều.”
Triển Chiêu nghe vậy, toàn thân chấn động.
Càng nhớ đoạn đối thoại lúc người nọ mới nhập sĩ, “Chức quan Tứ Phẩm này thật nhàm chán, chi bằng đến đảo Hãm Không, làm Võ Sinh lang của ta.
Tiểu Miêu, ngươi từ bỏ cuộc sống giang hồ khoái ý, mặc một thân quan phục gò ép chính mình, là vì cái gì chứ?”
Khi đó hắn mới đến tuổi buộc tóc, thích mặc bạch y như hiện tại, tính nết quái đản ngoan lệ, khí thế phóng khoáng, không giống y lúc nào cũng ẩn nhẫn giả dối.
Khi đó Triển Chiêu liếc nhìn vị đồng liêu bạch y mới bên cạnh, nhếch môi thoáng hiện nụ cười dịu dàng thường thấy, thản nhiên nói: “Là thủ đầu một mảnh thanh thiên.” Nụ cười kia là giả, nhưng lời nói ra lại đầy chân thành.
“Vì vị thanh thiên đó, y từ bỏ tâm tính giang hồ, từ bỏ bằng hữu trước kia, nếu bây giờ lại mất cả danh tiếng Nam hiệp, vậy thì y thực sự trắng tay rồi.
Dùng lời nói làm tổn thương y, nhìn y đau lòng, lòng ta cũng đau lắm chứ.”
Bạch Ngọc Đường nói đến đây, đầu càng tựa sâu vào cổ Triển Chiêu, từng đoạn ký ức hiện ra trước mắt, vô số cảm xúc phức tạp mãnh liệt ngưng tụ trong mắt hắn.
Tựa vào cần cổ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cố nén cảm xúc, nỉ non: “Huynh muội ruột thịt yêu nhau còn bị người đời gièm pha giễu cợt, huống chi nam tử yêu nhau vi phạm thiên lý, ta thật sự rất sợ…”
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường vẫn không thể nào nhịn nổi nữa, có thứ gì đó như từ trong lòng hắn tràn ra, không cách nào ngăn lại.
Trái tim Triển Chiêu như bị đao chém cho rướm máu, y chỉ có thể ôm chặt người trong lòng, gáy đột nhiên cảm nhận được ẩm ướt, dòng nước ấm nóng thấm vào cổ áo y, lại từng chút từng chút thấm vào vết thương trong lòng y, đau đến chết lặng.
Bầu không khí giữa hai người lặng lẽ một cách kỳ quái, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở đôi mắt đang nhắm ra, trân trối nhìn Triển Chiêu thật lâu, rồi lại nhắm mắt, nhấc đầu, men theo bên gáy Triển Chiêu chậm rãi đi lên, tìm thấy nơi mềm mại, dịu dàng hôn: “Tiểu Miêu, xin lỗi.”
Triển Chiêu sững sờ, quên cả phản ứng.
Dung nhan trắng nõn mang theo nước mắt gần sát trước mặt, xúc cảm ấm áp, mềm mại trên môi, không chỗ nào không nhắc nhở y, Ngọc Đường khiến y ngày đêm không yên đang hôn y.
Cánh môi từng xuất hiện trong vô số giấc mộng, mềm mại như trong tưởng tượng, nhưng không hề ngọt ngào.
Giữa môi lưỡi là hương rượu nhàn nhạt, là vị đắng chưa tan, đắng đến trong lòng hai người.
Triển Chiêu lau nước mắt trên khóe mắt Bạch Ngọc Đường, hai tay vuốt ve gò má trắng nõn của hắn, lại hôn xuống, cẩn thận nhấm nháp cánh môi mỏng đã phiếm hồng của hắn: “Ngọc Đường ngốc…”
Trong nội viện, trúc, liễu dập dờn theo gió đêm, giữa bóng cây đung đưa có một đôi thân ảnh chồng lên nhau, dựa sát vào nhau, như ẩn như hiện, xa xa mơ hồ vẳng đến tiếng tiêu, du du dương dương, hoặc nhanh hoặc chậm, như khóc như ca.
Chính là một khúc Trường Tương Tư, nơi nào tương tư người.
Lông mày Bạch Ngọc Đường hạ xuống, bàn tay nắm ống tay áo Triển Chiêu đã không còn khí lực, cánh môi tách khỏi môi Triển Chiêu, thân thể mềm nhũn như sắp trượt xuống.
Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy thân thể hắn, cảm giác lạnh như băng, sắc mặt cũng càng lúc càng kém.
Nhận thức này khiến Triển Chiêu không kiềm được mà hoảng hốt, vén lọn tóc trước trán hắn, sờ lên, nóng hổi.
Hiện tại đã đến cuối tháng ba, vạn vật gặp xuân, khí trời ấm áp, nhưng trong đêm khó tránh khỏi sương lạnh.
Bạch Ngọc Đường mấy ngày nay đều mua say đến khi trời sáng, bị nhiễm phong hàn mất rồi.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt dựa vào lòng mình, trán đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Bạch Ngọc Đường lần này bệnh tới hung hung, mình lại không sớm nhận ra, trong bụng càng thêm tự trách.
Thấy thân thể Bạch Ngọc Đường mỗi lúc một lạnh, bệnh tình như nặng thêm lên, Triển Chiêu không dám chậm trễ, tự mình bế Bạch Ngọc Đường bước nhanh vào phòng.
*
Sớm đã qua giờ lên đèn, Tần Phủ đã rơi vào tĩnh lặng, đám nô bộc cũng đã đi nghỉ, một gian phòng trong Tây sương vẫn sáng đèn, cửa sổ mở nửa, một người con gái mặc váy xanh thêu, tóc dài thả xuống, ngón tay lên xuống trên tiêu trúc, tiếng tiêu uyển chuyển từ đầu ngón tay nàng vang ra.
Làn điệu Thanh Bình, tràn ngập bi thương, rồi lại lộ ra tương tư nồng đậm, nếu là người biết nhạc lý đang nghe, lập tức có thể nhận ra được khúc này chính là ‘Trường Tương Tư’.
Vốn là tương tư nồng đậm, lại lộ ra đau thương cùng bất lực khiến người ta không biết phải làm sao.
Tiếng tiêu vốn cực kỳ thê lương, người thổi lại cố ý, khiến ai nghe thấy cũng lệ rơi lã chã.
Lắng nghe điệu nhạc này, rất có ý nguyện ‘mãi tương tư bằng chẳng mãi bên nhau’.
*
“Hơn nửa đêm rồi còn thổi tiêu gì thế, ầm ĩ thế này không để cho người ta ngủ sao!” Trong căn phòng phía nam Tây sương vang lên tiếng trách móc, phá vỡ sự yên tĩnh của Tây sương.
“Tiểu thư…” Tiểu Ly nghe tiếng hét ầm ĩ bên ngoài, nhíu mày, nhìn tiểu thư nhà mình vẫn ngồi trước cửa sổ thổi tiêu, đánh bạo đi tới, vỗ vai nàng.
Đột nhiên bị làm phiền, Tần Tử Câm nghi hoặc quay đầu nhìn Tiểu Ly.
“Vừa rồi Nhị phu nhân sai người đến hỏi thăm sao tiểu thư vẫn chưa đi nghỉ?” Tiểu Ly không dám kể lại lời trách móc vừa nghe cho Tần Tử Câm, chỉ khéo léo lựa lời biểu đạt ý.
Tần Tử Câm bấy giờ mới hiểu ra, lau tiêu trúc sạch sẽ rồi dùng khăn lụa bọc lại, cất vào hộp gấm, tiện tay kéo cửa sổ, đóng lại.
Tiểu Ly đứng ở đầu giường, từ giá gỗ bên cạnh bưng ra một cái chén, một chậu nước ấm, nhỏ hai giọt hương liệu vào chậu nước, trong lúc thử độ ấm vẫn không quên day mũi, thầm nói: “Tiểu thư cũng thật là, hôm nay sao lại đốt hương có mùi đậm như vậy?” Nhưng cũng không ngừng tay, hầu hạ Tần Tử Câm rửa mặt.
Tần Tử Câm vừa cầm chén trà bạc hà lên nhập một ngụm để súc miệng, ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng nói cung kính của người hầu: “Tiểu thư, cô ngủ chưa ạ?” Tần Tử Câm không có phản ứng, chỉ nhổ nước trà ra, rồi thản nhiên rửa mặt.
Tiểu Ly dời bước tới cửa, mở cửa trò chuyện với người hầu kia một hồi, đến khi quay vào trong gian phòng, Tần Tử Câm đã rửa mặt xong, ngồi trước bàn trang điểm, chờ nghe câu trả lời.
Tiểu Ly đi đến trước bàn trang điểm, cầm lược lên, bĩu môi, thuận tay chậm rãi chải búi tóc của Tần Tử Câm, nhỏ giọng nói: “Cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là một trong hai vị ở Bắc sương kia, một bị phong hàn, một say rượu không tỉnh, đến xin tiểu thư đơn thuốc.
Thật là, nguyên một đám nam nhân, thân thể còn yếu hơn cả nữ tử.”
Tần Tử Câm thông qua gương đồng nhìn vẻ mặt không ngừng biến đổi của Tiểu Ly phía sau lưng, không kiềm được mỉm cười: “Sao lại vô lễ như vậy? Xem ra bình thường ta với muội như hình với bóng, ta quá nuông chiều muội rồi.”
Tiểu Ly nghe vậy nghiêng đầu, trề môi, mồm mép nói: “Nào có, bình thường muội rất có quy củ mà.”.
||||| Truyện đề cử: Kẹo Đường Ngọt Ngào |||||
Tần Tử Câm vỗ vỗ bàn tay đặt trên vai mình, rồi một tay vuốt tóc đen, một tay chỉ một chuỗi chìa khóa bằng đồng trên bàn gỗ: “Lúc trước chạy tới phòng thuốc của đại tẩu lấy thuốc ta quên không trả chìa khóa lại cho tẩu ấy, muội cầm thuốc sang cho Bắc sương, thuận đường giao lại chìa khóa cho đại tẩu.”
Tiểu Ly đành hậm hực đặt lược gỗ xuống, cầm chìa khóa đồng trên bàn lên, liếc mắt nhìn vẻ mặt như thường của Tần Tử Câm, rồi đi ra khỏi phòng.
Ngồi trước gương đồng chờ đến khi không thấy Tiểu Ly đâu nữa, Tần Tử Câm mới nhấc bình sức trắng đựng hương liệu lên, dùng đầu ngón trỏ phết lấy một chút đưa lên mũi, cẩn thận hít hà, sắc mặt không kiềm được mà ngưng trọng.
*
Bạch Ngọc Đường thật sự bị bệnh, sau khi uống thuốc xong môi hắn vẫn trắng bệch, trán đầy mồ hôi, dưới ánh nến trong phòng càng hiện rõ vẻ suy yếu.
Triển Chiêu ngồi ở đầu giường dịch góc chăn cho hắn, vén tóc mai trên má, nghĩ thầm đây là lần thứ hai y thấy Ngọc Đường an tĩnh ngủ như vậy.
Nhưng ngược lại, Bạch Ngọc Đường ngủ không hề an ổn.
Hắn không ngừng mơ về những chuyện trước kia, nửa thật nửa giả, lúc vui lúc buồn.
Hắn và Triển Chiêu có nghìn vạn chuyện có thể, có nghìn vạn suy tính, nhưng bọn hắn có suy tính đến thế nào đi chăng nữa, kết cục chờ đợi bọn hắn vẫn chỉ có một.
Trong mộng, hắn và Triển Chiêu nâng chén nói cười, giang hồ khoái ý.
Nhưng dù cho bọn hắn thâm tình ý trọng đến thế nào, tiêu sái khoái hoạt đến thế nào, bọn hắn khiến người khác thảng thốt mà trở về đảo Hãm Không, trở về một ngôi nhà khác của hắn, hoặc có lẽ trong tiềm thức nơi ấy đã sớm trở thành nơi hắn lớn lên.
Bốn vị ca ca không mừng rỡ đón hắn trở về như bình thường, mà mặt mày dữ tợn chỉ vào Triển Chiêu, cả giận nói: “Triển Chiêu, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ! Vì sao lại dụ dỗ Tiểu Ngũ của chúng ta làm chuyện vô sỉ này?”
Nói đến đoạn căm hận, Đại ca xưa nay luôn ôn hòa, hiền hậu với người ngoài đột nhiên đưa tay túm lấy yết hầu Triển Chiêu, nhìn Bạch Ngọc Đường đau đớn nói: “Triển Chiêu! Một mình Lão Ngũ hồ đồ cũng thôi đi! Vì sao… Vì sao ngay cả ngươi cũng không cần danh Nam hiệp, lại nhất định muốn đổi thành cái danh dâm tà phóng đãng? Một mình ngươi cũng được, vì sao lại kéo theo Lão Ngũ…”
Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, dùng hết toàn lực muốn giúp Triển Chiêu, nhưng các ca ca còn lại của hắn liều mạng giữ chặt lấy, không cho hắn mảy may nhúc nhích.
Hắn chỉ có thể hốt hoảng mà hô to: “Đại ca! Mau buông y ra… Không phải lỗi của y… Đại ca…”
Triển Chiêu lại không phản kháng cũng không giãy dụa, chỉ mặc cho lực trên cổ mỗi lúc một tăng, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, cuối cùng phủ đầy tử khí xám trắng.
Khi thân thể mềm nhũn ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất, giam cầm quanh người Bạch Ngọc Đường chẳng biết lúc nào đã không còn, hắn chạy lại ôm lấy thân thể đang dần lạnh ngắt của Triển Chiêu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Đều là lỗi của ta… Đều là lỗi của ta… Đều là lỗi của ta…” Bạch Ngọc Đường không ngừng lẩm bẩm, phát hiện người trong ngực vốn đang nhắm mắt, không còn hơi thở đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn hắn chằm chằm, lời lẽ thê lương: “Không sai, đều là lỗi của ngươi! Tại sao ngươi hại ta chết? Tại sao lại hại chết người ngươi yêu nhất?”
Những lời trách cứ đâm thẳng vào trái tim Bạch Ngọc Đường, vây chặt lấy hắn, khiến hắn không sao thốt lên lời.
Trong lúc hắn đang thống khổ không sao thoát ra được, chợt một tiếng gọi dịu dàng vẳng đến: “Ngọc Đường… Ngọc Đường…”
Cuối tiếng gọi là một chùm sáng, chùm sáng càng lúc càng lan rộng, cho đến khi một hình ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt.
*
“Bạch huynh, huynh tỉnh lại rồi…”
Chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú như tắm gió xuân của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy có chỗ nào rất không thích hợp, bóp bóp phần trán đau nhức, nhìn bàn tay phải được băng bó cẩn thận, hắn đột nhiên bật cười, phải rồi, xưng hô thay đổi.
Bạch Ngọc Đường đè nén đau xót trong ngực, đè nén huyệt Thái Dương vì say rượu mà đang đập bưng bưng, không dễ gì mới lấy lại được thần trí.
Trí nhớ hôm qua như thủy triều mạnh mẽ dâng lên, khiến hắn không kiềm được mà bật cười to.
Đêm qua, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường hắn đúng là mượn cớ say, giả ngây giả dại nửa đêm yêu đương vụng trộm với con mèo chết tiệt kia.
Triển Chiêu thấy dáng vẻ này của hắn cũng không nhiều lời, chỉ đưa cho Bạch Ngọc Đường một chén trà, rồi dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Bạch Ngọc Đường sau khi nhận lấy cảm thấy có chút khát, không khách sáo liền nhấp một ngụm, uống xong, vẻ mặt hơi biến đổi, không chút dấu vết tránh khỏi tay Triển Chiêu: “Canh an thần?”
Triển Chiêu thu tay về, cười nhẹ, “Vừa rồi thấy sắc mặt Bạch huynh có chút khó coi, gặp ác mộng sao? Ngày trước không thấy huynh có tật xấu này.”
Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt đặt chén trà xuống, hơi mất tự nhiên mở mắt, không đếm xỉa trả lời, “Cũng không phải chuyện gì lớn, Ngũ Gia ta lạ giường, tới trấn Vĩnh An lại không được ngủ yên giấc nên sinh ra chút tật xấu thôi.”
Triển Chiêu nhìn bạch y nhân lúc này đang được ánh mặt trời buổi sớm bao phủ, khóe môi chậm rãi cong lên.
Ngọc Đường, nếu đây là điều ngươi muốn, Triển mỗ nguyện ý phụng bồi.
“Hay gặp ác mộng cũng không phải chuyện tốt, chi bằng tìm thời gian xem qua một chút?” Chỉ là, có một chút tiếc nuối.
“Hừ, vớ vẩn…”
Tiểu Miêu, nếu kiếp này ta không thể cùng ngươi bên nhau suốt quãng đời còn lại, kiếp sau ta nhất định sẽ cùng ngươi ước định đến già, kết tóc bất hối.
*
Ở Biện Lương phủ Khai Phong cách xa ngàn dặm, quang cảnh không giống vậy.
Phủ doãn Khai Phong Bao Chửng Bao đại nhân đang ngồi trước bàn đọc sách, trong phòng im ắng chỉ vang lên tiếng lật giấy, lông mày nhíu chặt, cao giọng nói: “Công Tôn tiên sinh đã tìm được chưa?”
Công Tôn Sách lắc đầu, bước vào thư phòng, uể oải thưa: “Đệ tử vô năng, toàn bộ hồ sơ về vụ án Thượng thư Lạc Dương Tần Tụng thông đồng với địch trong khố phòng đều bị người làm tổn hại, thật khó để kiểm chứng.”
Bao Chửng đặt hồ sơ trong tay xuống, khuôn mặt đen như mực đầy mệt mỏi, nhu nhu mi tâm, thở dài: “Chớ tự trách, án cũ năm xưa khó lòng tra lại.
Cũng không biết tại sao Thánh Thượng lại đột nhiên nhắc tới với bản phủ.”
Công Tôn Sách chậm rãi rót một chén trà đặt lên bàn: “Đại nhân chớ lo lắng, Hoàng thượng chỉ là đột nhiên nhớ ra đồ sứ ở trấn Diêu Quang vang danh thiên hạ, viết thư cho Triển hộ vệ tiện đường mang về vài món, lại ngẫu nhiên nhắc đến, Đại nhân nghĩ nhiều rồi.”
Bao Chửng uống một hớp trà, gạt bọt trà, thở dài một tiếng: “Hi vọng đúng là bản phủ nghĩ nhiều.”
Sắc trời bên ngoài cửa sổ dần tối, chân trời mờ mịt, mây tràn trời đất, không chừa một khe hở, bầu trời xám xịt khiến người ta không khỏi có cảm giác bị đè ép.
Đột nhiên một cơn gió mạnh lướt vào trong phòng, thổi tung hồ sơ, phất phơ bốn phía, rải rác tứ tung.
Thật là cảnh vật loạn, nỗi lòng càng loạn.
Trong gió, không biết là ai than nhẹ: “Gió thổi báo giông tố sắp đến rồi…”
- -----oOo------.