Cô nương nọ giật mình, hoảng hốt quay đầu, nương theo ánh lửa chưa tắt từ hỏa chiết tử trong tay nhìn thấy gương mặt của người nọ.
Sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, dung nhan thanh tú, váy thêu gấm Tứ Xuyên màu xanh quanh năm không đổi, vẻ mặt lạnh nhạt dưới ánh sáng mờ mịt có chút đáng sợ.
“Đêm hôm khuya khoắt, nhị tẩu xuất hiện ở ao nước Tiểu Ly và Họa Vị chết đuối làm gì vậy?”
Thì ra người nửa đêm xuất hiện ở khu cấm qua lại trong Tần phủ lại chính là nhị phu nhân Tần phủ, Đàm Anh.
Đàm Anh bị giọng điệu lạnh lùng này của nàng làm cho sợ hãi, đánh rơi hỏa chiết tử xuống mặt đất lầy lội, ‘bộp’ một tiếng, ánh sáng liền biến mất.
Nàng phất tay, tỏ vẻ điềm nhiên: “Không có gì.”
Nữ tử thanh y bước tới bờ ao, ánh mắt như có như không liếc nhìn hoa đăng đang lãng đãng trôi trên mặt nước, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Cái chết của Họa Vị xem như là có ý nghĩa, nhị tẩu hà tất phải làm điều thừa thãi?”
Đàm Anh nghe vậy, xoay phắt người lại, sửng sốt nhìn nữ tử thanh y sắc bén, lạnh lùng hơn ngày thường rất nhiều, tựa như nữ tử này vừa để lộ vẻ mặt hiếm người nhìn thấy: đẹp đẽ lại lạnh lùng, u ám.
“Ngươi… Vì sao?” Đàm Anh trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo như ma quỷ của nữ tử thanh y dưới ánh trăng mờ, trong lòng đột nhiên sợ hãi như thể nàng vừa phát hiện ra một bí mật kinh hãi nào đó.
“Ha ha…” Khóe môi nữ tử cong lên thành một nụ cười lạnh, ống tay áo vung lên bầu trời đêm, rồi lướt xuống theo ánh trăng: “Tẩu muốn hỏi tại sao ta lại trở nên thế này?”
Nữ tử thanh y bước tới chỗ Đàm Anh, ghé sát mặt nàng, nụ cười lạnh nhạt quen thuộc: “Chẳng lẽ ta nói mấy lời lạnh nhạt, tẩu mới thấy quen thuộc sao, nhị tẩu?”
Đàm Anh bị nét mặt cùng hành động khác thường của nữ tử làm cho sợ hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai mắt không chớp nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt đột nhiên lộ vẻ buồn bã: “Tử Câm, ta biết ngươi và Tiểu Ly tình như tỷ muội, nàng chết ngươi rất buồn.
Nhưng ngươi hãy nghĩ thông suốt, đừng…”
Nụ cười trên mặt nữ tử thanh y cứng lại, nhưng gần như ngay lập tức đã lại phát ra tiếng cười thê lương: “Sao tẩu lại có suy nghĩ này? Lúc biết Họa Vị chết, tâm trạng của tẩu thế nào?”
Vẻ thương hại trên mặt Đàm Anh hơi biến đổi, nỗi chua xót nhuộm kín cả khuôn mặt, mãi không tan đi.
“Tẩu có biết trước khi Họa Vị chết đã phải trải qua đau đớn tột cùng, nhưng miệng lại chỉ gọi tẩu không?”
Gương mặt của nữ tử thanh y dưới ánh trăng càng trắng bệch, lông mày cong lên, cánh môi mỏng tạo thành nụ cười mờ ám, khí nhẹ như lan, nhưng lời nói ra làm nàng thấy sợ hãi.
Đàm Anh nhìn chằm chằm nữ tử thanh y, vẻ mặt bối rối, ý trong lời của kia làm nàng không dám tin.
“Không cần đoán mò.
Có vài việc đúng là do ta làm, thì sao nào?”
Đàm Anh không tin nổi mà trợn trừng hai mắt, Họa Vị… Họa Vị lại do…
Nữ tử thanh y tựa như rất hài lòng với vẻ mặt này của Đàm Anh, nhẹ chân bước tới bên cạnh nàng, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vai Đàm Anh, phủi bụi đất bám trên đó cho nàng.
“Tiểu Ly vì Họa Vị mà chết, nếu tẩu muốn tố giác ta thì đi đi.”
Giọng nói lạnh băng như nện vào lòng nàng.
Nữ tử thanh y nở nụ cười thường thấy, bước mấy bước đã biến mất khỏi màn đêm trong tây sương.
Đàm Anh ngồi sụp xuống nền đất ẩm lạnh giá, cũng không để tâm đến bùn đất nhiễm vào làn váy, hai tay đưa lên che mắt, trong đêm đen như vẳng đến tiếng thì thầm: “Tại sao… lại tàn nhẫn như vậy?”
*
Triển Chiêu chấm bút lông vào nghiên, thấm đẫm mực nước, nhấc lên nghĩ ngợi, thân thể cứng lại, một giọt mực từ ngòi bút nhỏ xuống giấy Tuyên Thành.
Y dụi mắt, đặt bút viết mấy chữ, rồi lại dừng lại.
Bạch Ngọc Đường khoác áo màu trắng ra ngoài tiết y cùng màu, chậm rãi bước đến bàn, cầm cây kéo trên bàn lên, nâng chụp đèn, cắt bấc tàn trên ngọn nến, sau khi đặt lại chụp đèn lụa mỏng, trong phòng tức thì sáng hơn rất nhiều.
Hắn tiện tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, chống đầu nhìn sườn mặt anh tuấn nổi bật dưới ánh nến của Triển Chiêu, nhẹ giọng hỏi: “Viết gì thế?”
“Thư hồi âm cho đại nhân.
Ta muốn bẩm báo chuyện xảy ra ở trấn Vĩnh An, nhân tiện xin ngài ấy cho ở lại thêm mấy ngày.”
Triển Chiêu đặt xuống bút, đưa mắt nhìn ra bóng đêm yên tĩnh bên ngoài, rồi quay đầu nhìn gương mặt trắng nõn được vầng sáng ấm áp nhuộm lên của Bạch Ngọc Đường, chợt bật cười: “Đã muộn thế này sao còn chưa ngủ? Lại gặp ác mộng sao?”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, nhướn mày, lại như nhớ ra gì đó, không muốn nhắc đến chuyện gặp ác mộng, bàn tay đang chống đầu cũng hạ xuống dưới bàn, xoắn góc áo, khó chịu tích tụ trong ngực muốn tìm chỗ phát tiết, nhưng hắn lại không muốn để Triển Chiêu thấy mình yếu đuối.
“Chỉ là nghĩ đến chuyện của Tiểu Ly nên khó ngủ thôi.
Nếu ngươi muốn ngủ thì đừng để ý đến ta, mau trở về phòng ngủ đi.”
Triển Chiêu nghiêng đầu như đang cân nhắc thật giả trong lời của Bạch Ngọc Đường, nụ cười trên khóe môi càng thêm cưng chiều, thật đúng là Ngọc Đường vui buồn đều thể hiện trên mặt.
Nhưng Nam hiệp y lại không biết, trên đời này người có thể làm Bạch Ngọc Đường cam tâm tình nguyện bị nhìn thấu tâm tư, cũng chỉ có mình Triển Chiêu y mà thôi.
“Gọi bồ câu đưa như của ngươi tới đi, ta viết xong rồi.
Nếu ngươi không ngủ được, vậy thì chúng ta cùng nói chuyện.”
Triển Chiêu cuộn bức thư trong tay lại thành một cuộn nhỏ, đút vào trong ống đồng, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không dám chậm trễ, bước tới cửa sổ, nhìn quanh, đảm bảo không có người, mới huýt sáo.
Không lâu sau đó, một con chim bồ câu trắng tuyết chợt xuất hiện giữa trời đêm.
Bạch Ngọc Đường ngoắc tay, con chim đậu vững vàng trên vai hắn.
Bạch Ngọc Đường thân thiết vuốt ve đôi cánh trắng tuyết, cẩn thận cột ống đồng lên chân con chim, vỗ đầu nó mấy cái, rồi mới yên lòng tung nó vào trời đêm.
Con chim vỗ cánh, bay thẳng tới hướng bắc.
“Bồ câu đưa thư của Ngọc Đường thật thông mình, hiểu người.
Nếu sau ngày Triển mỗ không tìm được Ngọc Đường, nhờ con chim bồ câu này hẳn là sẽ được việc…”
Bạch Ngọc Đường hiếm khi không tỏ ra đắc ý, mà chỉ lạnh nhạt gật đầu, bước từ cửa sổ về bàn, ngồi trở xuống, ánh mắt mất tự nhiên nhìn quanh gian phòng: “Ngươi không cần đêm nào cũng chờ ta ngủ mới trở về phòng.
Ta không sao, ngươi chớ tự tìm vất vả.”
“Dù Ngọc Đường không sao, hàng đêm Triển mỗ được gác giường cho Ngọc Đường, giúp Ngọc Đường an giấc, đây đều là Triển mỗ tự nguyện, sao lại nói là tự tìm vất vả?”
Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Triển Chiêu, trong lòng chợt dâng lên một dòng nước ấm, lan khắp cơ thể.
Hắn tránh mắt, bối rối dịch ghế ngồi xa Triển Chiêu một chút, tránh để hơi thở ấm áp của y quấy nhiễu mình.
“Tùy ngươi, sau này chớ oán ta.”
Triển Chiêu cười hì hì, cũng dịch ghế hồng mộc dưới người sang phía Bạch Ngọc Đường, buộc lại dây áo ngoài cho hắn, cũng không trêu chọc mà nghiêm túc nói: “Ngọc Đường, ngươi thạo y lý hơn Triển mỗ, hôm nay kiểm tra thi thể có phát hiện ra gì không?”
Nhắc tới Tiểu Ly và Họa Vị, vẻ mặt vốn hơi buông lỏng của Bạch Ngọc Đường lại như bị phủ lên một lớp băng: “Ta chỉ có thể nói… các nàng đều bị hạ độc sát hại rồi mới bị ném xuống ao.”
“Chưa mổ bụng kiểm tra phổi, Ngọc Đường dựa vào đâu mà nói vậy?”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường sắc lạnh như vừa nhớ tới chuyện đáng hận nào đó, tay siết lại thành quyền, cả cánh tay phải đều run lên.
Triển Chiêu đặt tay lên trên tay hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.
Hắn chậm rãi quay đầu, lúc này Triển Chiêu mới thấy rõ hai mắt hắn vằn tia máu, vẻ mặt hung tợn, đúng là đang rất tức giận.
“Ngọc Đường đừng nổi giận, từ từ nói.”
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục tâm tình, nhẹ giọng nói: “Ta xông tới đó là vì nhìn thấy có hai người đang nổi trên mặt nước, vì lo lắng vội vã tới xem, mới mất cảnh giác bị người đẩy xuống nước.”
Triển Chiêu nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, muốn thông qua tiếp xúc mà an ủi hắn.
Bàn tay còn lại nhẹ vỗ tấm lưng thon gầy, vuốt dọc cột sống, trấn an tâm tình của hắn.
Bạch Ngọc Đường sợ nước từ nhỏ, ngày thường cũng hay bị Tứ Thử kéo xuống nước, nhưng chỉ là trêu chọc, không có nguy hiểm.
Nhưng lần này bất ngờ bị đẩy xuống, trong lòng hắn đương nhiên càng thêm sợ hãi.
“Ngọc Đường, lúc trước ngươi nói đã nhìn thấy hung thủ? Vậy…”
Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, đau lòng đến không biết nói gì.
Y vì cái chết của Tiểu Ly và Họa Vị mà thương xót, lại phẫn hận vì hung thủ kia muốn hại chết Bạch Ngọc Đường.
Hai cảm xúc này đan vào nhau, khiến y chỉ hận không thể lập tức lôi hung thủ kia ra trước công lý.
Bạch Ngọc Đường buồn bã xua tay, tự cầm ấm trà sứ men xanh trên bàn rót cho mình một chén trà, đồng thời cố đè nén tâm lý sợ hãi xuống, “Thật ra ta cũng nhìn không rõ… Chỉ ngửi thấy mùi son phấn thoang thoảng từ tay áo kẻ kia.
Còn cả thứ này…”
Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đưa tay vào trong ống tay áo lấy thứ gì đó, lúc chậm rãi mở ra, trong nắm tay là một sợi dây màu đỏ, trên đó có một viên ngọc nhỏ màu đỏ thẫm.
Triển Chiêu nghi hoặc cầm viên ngọc lên, quan sát rất lâu, lại không nhận ra có gì đặc biệt.
Khoan đã, mùi son phấn? “Hung thủ là nữ tử?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ gật đầu, lại uống thêm một ngụm nước trà, ánh mắt quan sát viên ngọc trong tay Triển Chiêu: “Hơn nữa còn là nữ tử rất thạo dược lý.
Mặc dù không thể mổ bụng khám nghiệm tử thi, nhưng từ bên ngoài thi thể cùng với mức độ co cứng, có thể thấy lúc hung thủ kia hạ độc đã tính toán kỹ lượng thuốc, đảm bảo đủ lượng giết người, chứ không để độc phát tán toàn thân.”
“Trên đời này lại có người dùng độc giỏi như vậy sao?” Độc chết người lại không để độc phát tán ra huyết mạch toàn thân, thật là tính toán quá chuẩn xác.
“Hơn nữa độc hung thủ dùng để giết Tiểu Ly và Họa Vị không cùng một loại.
Một loại không đau đớn nhiều, nhưng lại chết rất nhanh, mà loại còn lại khiến người trúng độc như đang bị hàng ngàn mũi đao chém lên, chết trong đau đớn.”
Bạch Ngọc Đường nói mỗi câu, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Triển Chiêu cũng cảm nhận được nắm tay hắn càng siết chặt.
“Hạ độc tàn nhẫn như thế thật là kẻ ác độc.” Triển Chiêu đập mạnh viên ngọc trong tay xuống giấy Tuyên Thành trên bàn, nhớ tới thi thể ghê rợn của Họa Vị, vẻ mặt khổ sở như hiện lên trước mắt, khiến ngọn lửa trong lòng y bốc cháy hừng hực, chỉ muốn lập tức quăng hung thủ vào ngọn lửa này, để cho hắn phải chịu đau đớn.
“Tiểu Miêu! Ngươi xem…” Triển Chiêu đang định tiếp lời, Bạch Ngọc Đường như phát hiện ra gì đó, chợt hô lên.
Triển Chiêu chuyển mắt, thấy viên ngọc y vừa mới đập xuống bàn, dưới ánh nến như đang phản chiếu mấy chữ gì đó lên giấy Tuyên Thành.
Bạch Ngọc Đường vội xem xét, thấy trên giấy Tuyên Thành trắng trơn, không có chữ viết nào cả, hai mắt lập tức tỏa sáng, vội đẩy Triển Chiêu ra, cầm bút cẩn thận viết lại mấy chữ mình nhìn thấy.
Sau khi sắp xếp câu chữ, Bạch Ngọc Đường nhìn nội dung trên giấy Tuyên, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt không thể tin mà trừng lớn.
“Thật sự là… bọn họ sao?”
- -----oOo------.