Sắc trời xám xịt nặng nề khiến người ta không thở nổi.
Bầu trời vốn trong xanh chỉ trong chớp mắt bị phủ một tầng mây, đen kịt, nặng nề, như thể ngay sau đó mưa sẽ rơi xuống.
Trong một góc sân, cánh hoa nở rộ muôn sắc rào rào rơi xuống mặt đất lầy lội, sắc hoa đã tàn, sinh mệnh ngắn ngủi đã kết thúc.
Chợt một làn gió mát nhẹ thổi qua, cuốn theo cánh hoa rách nát, nhưng vẫn chẳng thể bay ra khỏi tường viện cao cao.
Người dùng cả sinh mệnh để yêu nàng, người dùng mọi cách để bảo vệ nàng; người trốn tránh, không dám đối mặt, người đối với nàng không oán không hối…
Người nào mới là chân thật, người nào mới đúng là chàng? Hay tất cả đều là chàng, chỉ là nàng không dám đối mặt mà thôi?
Tần Tử Câm ủ rũ ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, trong tay cầm chiếc túi thơm thêu tinh xảo.
Đường kim mũi chỉ trên túi thơm khéo léo vô cùng, không có lấy một đoạn chỉ thừa.
Nàng mờ mịt nhìn hình thêu xinh đẹp trên mặt túi gấm, trong lòng chợt dâng lên lòng thù ghét không rõ từ đâu.
Tiểu Ly đã không còn ở bên cạnh nàng, Tiểu Ly mà nàng coi như muội muội ruột thịt đã không còn ở bên cạnh nàng nữa, tai nàng đã không còn nghe thấy, từ nay về sau sẽ không còn nghe thấy gì nữa.
Nàng sẽ chẳng thể gặp lại nha đầu hay cười ngốc nghếch, chẳng còn được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của con bé, chẳng thể…
Nàng siết chặt túi thơm, móng tay hơi dài xuyên qua vải gấm, đâm vào dược liệu bên trong.
Một mùi hương nồng nặc lan tỏa trong vòng.
Mùi hương khiến người ta choáng váng chậm rãi kéo thần trí Tần Tử Câm đang nức nở trong hồi ức trở về.
Đã chẳng thể quay lại thời gian vui vẻ trước kia.
Người nào hẹn ta mộng cố tri,
Mà nay tỉnh giấc đầy ưu sầu.
*
“Lần này đi Trung Nguyên đường xá xa xôi, dọc đường nàng phải cẩn thận đó.
Nếu trở về, bị ta phát hiện nàng mất đi một cọng tóc nào, ta sẽ cho nàng biết tay!”
Nam tử tóc đen mắt đỏ chỉnh lại mái tóc buộc hơi lỏng, mặc trường bào màu đỏ tươi trước giờ không đổi, nhếch khóe môi quyến rũ nở nụ cười mê hoặc, vươn bàn tay trắng nõn nhẹ vén tóc mai rủ xuống bên tai của nàng lên, giọng điệu ấm áp đầy cưng chiều.
Đôi con ngươi đỏ thắm xinh đẹp sáng chói như sao sáng đầy trời đêm.
Làm nàng ngất ngây.
“Chu Chu ngốc, phải mau trở về đấy…”
Hai mắt nàng bừng mở, trước mắt lập tức hiện ra đỉnh giường khắc hoa phủ màn gấm màu đỏ thẫm.
Nàng vuốt đầu mày đau nhức, hơi nghiêng đầu, thông qua cánh cửa sổ nửa mở thấy bên ngoài vẫn đen kịt.
Gạt bỏ cảnh tượng trong đầu, nàng nheo mắt đếm những bông hoa khắc trên đỉnh giường.
Bên tai như vẫn còn nghe thấy tiếng nói trầm thấp trong mộng.
Nàng chậm rãi vươn tay phải lên giữa không trung mông lung ánh trăng, nhẹ nắm lại.
Liệu có thể nắm được một ngôi sao trời?
Chu Sa, Đan Thần.
Thật là cái tên đẹp.
Không những đẹp, nghe còn rất êm tai.
Ít nhất chứng minh nàng không phải là cái bóng của người kia.
Nếu nàng là ánh sao trong bầu trời đêm ảm đạm, thì chàng chính là ánh trăng sáng ngời, chiếu xuống thế giới mà nàng cho rằng đã chẳng còn ánh sáng, thắp lên hy vọng và hơi ấm trong lòng nàng.
“Ánh sao lác đác cùng bóng nguyệt,
Cát chảy sao rơi, tình luyến lưu,
Lòng son nguyệt biếc chiếu trời quang,
Sao sáng trăng tỏ, cùng bầu bạn.
Trường ca tinh nguyệt cũng bi sầu,
Tiếc người rời đi…”[1]
Nàng chậm rãi ngâm nga lời ca không thành điệu, dần dần có gì đó từ khóe mắt lăn qua bên tai, rơi xuống áo gối, để lại vệt màu thẫm.
Nàng không có dũng khí ngâm hết cả bài, nàng sợ kết cục của nàng rồi cũng sẽ như bài hát này…
Lòng dạ nham hiểm cũng được, mất hết tính người cũng chẳng làm sao.
Nàng đều không để tâm.
Người của phái Tuyết Sơn ai không hai tay nhuộm máu tươi, ai không từng nhìn thấy cái chết.
Nhưng mà…
Tại sao nàng luôn nghĩ đến nhất định sẽ có một ngày như vậy? Vào mỗi sớm mai, nhớ lại ngày nàng ra đi, nàng lại bắt đầu do dự, không cách nào hạ quyết tâm làm việc kia.
Nếu nàng chết, Đan Thần… sẽ thế nào?
Nếu nàng chết, tỷ tỷ có vui vẻ, hạnh phúc không?
Mỗi lần nàng tự hỏi mình đều chỉ nhận được sự im lặng vô tận, yên tĩnh đến tột cùng, lặng yên đến đáng sợ.
Nghĩ vậy lòng nàng lại co rút đau đơn, toàn bộ vết thương cũ trên cánh tay trái cũng bắt đầu âm ỉ đau.
Nàng ôm cánh tay của mình, phát ra những tiếng rên rỉ khổ sở.
Tiếng rên văng vẳng trong gian phòng ngủ rộng lớn, dần dần biến thành tiếng động khác lạ.
Nàng hít sâu vào mấy hơi, tiếng thở ra lại biến thành ba tiếng.
Đôi mắt đang khép hờ đột nhiên mở lớn, tay phải như sét đánh, nhắm thẳng bóng đen bên cạnh cửa sổ để mở, bắn ra hai ám khí.
Đồng thời, nàng xoay người ngồi dậy, hất tung tấm màn, mắt như thoi đưa, không bỏ sót một góc khuất nào.
Mấy tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó hai cái bóng một trắng một đen lao vọt ra khỏi cửa sổ nửa mở, không để lại chút dấu vết gì.
Nàng vội chạy đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, bóng đêm như mực làm nàng không sao nhìn ra bóng người quỷ không biết người không hay lẻn vào phòng mình.
Quan sát đinh sắt không cắm hết vào gỗ thật lâu, nét mày thanh tú nhíu lại, nét mặt nghiêm trọng.
Ngón trỏ lướt qua vài sợi vải trắng mắc trên đinh sắt trên cửa sổ, lạnh nhạt đưa lên trước mắt.
Lông mày từ từ giãn ra, nụ cười trên khóe môi làm người rét lạnh, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Đúng là… hàng thêu Kim Hoa.”
*
“Mèo chết, ngươi ngăn ta làm chi? Bạch gia gia sắp vạch mặt được nàng ta rồi!” Bạch Ngọc Đường hất mạnh tay Triển Chiêu, rút ống tay áo về, tiếc rẻ nhìn vết rách lớn do vừa vội chạy trốn gây ra.
Triển Chiêu lắc đầu, đưa tay nhấc ống tay áo của Bạch Ngọc Đường lên, ngón cái lướt qua lướt lại chỗ đường rách, khóe môi nhúc nhích: “Ngọc Đường chớ trêu chọc Triển mỗ nữa.
Ngươi cũng biết nếu như vừa rồi chúng ta vạch trần nàng ta, kéo người trong Tần phủ đến là chuyện nhỏ, lỡ như bị cắn ngược…”
Bạch Ngọc Đường nhẹ vuốt tay áo, bàn tay lại lần nữa chẳng chút nương tình mà gạt tay Triển Chiêu ra, cắt ngang lời y, bất cần cười lạnh: “Đúng rồi, lúc nào Triển đại nhân cũng suy tính chu đáo hơn Bạch mỗ, Bạch mỗ vũ phu chẳng thể bì kịp.”
Triển Chiêu nghe giọng điệu lạnh lẽo đến có thể đóng băng mình của hắn, biết trong lòng Bạch Ngọc Đường hẳn là đang vô cùng bực bội, khó chịu vì mình ngăn cản hắn vạch trần hung thủ, bất đắc dĩ thở dài: “Ngọc Đường đừng nói như vậy.
Triển mỗ không cho ngươi vạch trần nàng ta cũng là có nguyên nhân.”
“Chúng ta đã thu thập được phần lớn manh mối rồi, ngươi còn băn khoăn bắt nhầm người?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường ôm vai, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như có thể đâm thủng hai lỗ trên người y, cũng không giận, chỉ cười nhẹ, mặc hắn trút giận, “Ngọc Đường ngoan, xét về binh khí, thủ pháp, vị trí vết thương đều cho thấy chính là nàng ta.
Nhưng Triển mỗ vẫn cảm thấy trong chuyện này còn động cơ nào đó chưa thể nói rõ ra được.
Huống hồ nàng ta không có lý do gì để dồn Tử Câm cô nương đến chỗ chết cả.”
Ngược ánh trăng, Bạch Ngọc Đường nhìn vị Nam hiệp nho nhã lễ độ, võ nghệ cao cường, văn võ song toàn, đột nhiên nhận ra trên gương mặt anh tuấn của y xuất hiện nét phiền muộn không sao nói rõ thành lời.
Tựa như mất mát, tựa như tan vỡ, khiến hắn cảm thấy bất an.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Triển Chiêu, hai tay mở lớn, chắn đường đi của y.
Ống tay áo màu trắng tung bay trong gió, đẹp đến không gì tả nổi.
Cánh môi ướt át nhẹ khép mở: “Nghe lời ngươi, ta không so đo nữa.”
Trên đường phố giữa tháng tư, trong đêm khuya lạnh lẽo, trống trải, Triển Chiêu nhìn bóng trắng trước mặt, nụ cười trên khóe môi chưa từng biến mất.
Y nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cứng ngắc của Bạch Ngọc Đường, vùi đầu vào mái tóc đen chưa buộc lên của hắn, hít hà mùi hương gợi cảm, ghé sát tai hắn, thì thầm: “Ngươi chớ nóng vội.
Thời gian thu lưới sắp đến rồi.”
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi con ngươi trong suốt sáng ngời của Triển Chiêu, thấy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng in bóng của mình.
Giọng điệu cường thế hòa hoãn lại, trở nên dịu dàng vô cùng: “Vậy thì… Ngày mai ta chờ tin tức tốt của ngươi.”
Nói xong xoay người lại, bàn chân nhẹ điểm, lẩn trong vào bóng đêm mịt mùng.
Triển Chiêu ngẩn người đứng đó, dường như không thể tin Bạch Ngọc Đường bỏ mình lại mà chạy đi mất, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Vuốt ve tay áo màu đen, “Đã nói rồi mà vẫn không nghe.
Dù sao cũng là dò xét trong đêm, vậy mà không chịu đổi sang y phục dạ hành.”
Người nên đáp lời y đã cách xa vài dặm, y cũng nên làm việc mình cần làm thôi.
Nghĩ vậy, nụ cười dịu dàng trên gương mặt tuấn tú dần thu lại, nét mặt nghiêm trọng, xoay người.
Tường viện Tần phủ sau lưng cao cao, u ám.
Câu đố rối tinh rối mù gần hai tháng nay sẽ có một ngày bị vạch trần.
Chỉ có điều, đáp án liệu có làm y hài lòng, có hợp ý tất cả mọi người không đây?
Xử lý triệt để, một vài chuyện nên kết thúc rồi.
Chú thích:
[1] Sáng tác kém cỏi của tác giả.
Toàn bộ bài thơ như sau:
“Chu sắc linh tinh huề nguyệt liên,
Sa phi lưu tinh tình khiên niệm,
Đan tâm bích nguyệt chiếu tình không,
Thần tinh bạn nguyệt thiên địa gian.
Tinh nguyệt trường ca giai diệc võng,
Tích nhân ly khứ mãn liêm thương
Vẫn yên sầu hồn thương mang định.”
Chu Sa được ví với sao, Đan Thần là trăng.
Bên trong bài thơ đã tiết lộ kết cục của Chu Sa và Đan Thần không xuất hiện.
Có hứng thú mời nghiên cứu sâu hơn, có thể nói thơ của ta vô cùng nát.
Dưới đây là bản dịch kém cỏi của editor:
“Ánh sao lác đác cùng bóng nguyệt,
Cát chảy sao rơi, tình luyến lưu,
Lòng son nguyệt biếc chiếu trời quang,
Sao sáng trăng tỏ, cùng bầu bạn.
Trường ca tinh nguyệt cũng bi sầu,
Tiếc người rời đi, người yểu mệnh,
Ưu sầu lắng lại, hồn lênh đênh.”
- -----oOo------.