Khó bỏ nhất kiếp phù sinh, là duyên sớm đã đoạn tận.
Phần tình lưu luyết nhất, lại mỏng như lụa giấy.
Triển Chiêu nện bước chân, từng bước từng bước đi xuống, nhưng trong lòng lại đột nhiên xuất hiện cảm giác sầu não không rõ, mơ hồ làm người ta cảm thấy nghẹt thở.
Nữ tử kia mang theo hàng loạt nghi vấn và bí mật vùi mình trong dòng nước xiết, không thấy thi cốt đâu cả.
Chu Sa rơi xuống vực, sau khi hoàn hồn y cũng lập tức men theo con đường mòn đi xuống dòng suối, nhưng mà… y chậm rãi thả lỏng ngón tay, một tấc, hai tấc, mảnh vải đỏ cũng dần dần trôi tuột qua lòng bàn tay.
Tìm không được, dò không thấy.
Có rất nhiều điểm chưa tìm được đầu mối lại đã biến mất theo nàng, lần đầu tiên y cảm thấy không nắm chắc, cảm thấy tất thảy chân tướng đều ở xa vời đến không thể nhìn thấy.
Khẽ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bên tai chợt vẳng đến tiếng gót giày mài đất đá không nhanh không chậm, Triển Chiêu như là đoán được từ trước, lấy lại tinh thần, nở nụ cười đã chuẩn bị sẵn: “Ngọc Đường? Sao ngươi không nghỉ ngơi cho khỏe, lại tới đây làm gì?”
Bạch Ngọc Đường dường như là đã đuổi theo vô vùng vội vã, sau khi nhìn thấy vạt áo lam quen thuộc của Triển Chiêu mới dừng bước, nhưng vẫn thở hổn hển, trán cũng đầy mồ hôi.
“Đừng… Đừng giết nàng…”
Tiếng nói đứt quãng của Bạch Ngọc Đường khiến cả người Triển Chiêu run lên, y mờ mịt nhìn Bạch Ngọc Đường đang chống đầu gối để thở, như là đang đợi hắn cho mình một câu trả lời thuyết phục.
Đúng lúc này, một nữ tử thanh y chợt từ sau lưng Bạch Ngọc Đường vọt tới, chạy nhanh đến bờ suối, nửa người ghé vào mặt nước, nhìn đoạn vải màu đỏ tươi như ẩn như hiện trong dòng nước chảy xiết, sững sờ rơi lệ: “Chu Sa… Chu Sa… Muội muội của ta…”
Triển Chiêu ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nữ tử thanh y này có liên quan gì với nữ tử áo đỏ vừa rơi xuống đây?
Tuy là ngày thường nàng ta hư tình giả ý, nhưng ánh mắt bi thương lúc này rất chân thật, cho thấy nàng thật sự đang rất đau lòng.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Ngưng Bích đang đau đớn gào khóc chằm chằm, không lên tiếng nói gì, biết là mình đã đến chậm một bước.
Bây giờ làm gì cũng vô dụng, người hắn muốn cứu đã chết rồi.
Nhưng…
“Tiểu Miêu…”
Có một số việc y cần phải biết, thông suốt sẽ tốt hơn gánh một cái mạng trên lưng.
“Tử Câm có thể nghe được là nhờ Chu Sa…”
Không thể nghi ngờ đây là một tin sét đánh, đầu Triển Chiêu đang cúi xuống chậm rãi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi con người trong suốt tràn ngập thù hận.
Chủ nhân của đôi mắt này cũng là một người mang đầy nghi vấn.
Chỉ là cảm xúc hiện lên trong đó khiến y lạnh thấu xương.
Thì ra lần này lại là y sai rồi.
*
“Trường ca tinh nguyệt cũng bi sầu,
Tiếc người rời đi, người yểu mệnh,
Ưu sầu lắng lại, hồn lênh đênh.”
Tà dương như máu dần biến mất trong đôi mắt đỏ au.
Nam tử anh tuấn mặc trường bào đỏ thẫm bế cô nương mặc váy màu đỏ tươi, vẻ mặt bi thương.
Trong khuỷu tay là hơi lạnh thấu tận xương tủy, là gương mặt xám trắng không còn sự sống.
Câu hát cuối cùng kia lại là một lời tiên tri hay sao?
Đã từng có một cô nương ngốc nghếch, dùng cách thật ngốc nghếch đi vào lòng hắn.
Đã từng có một cô nương xinh xắn thích mặc trang phục có màu giống mình.
Đã từng có một cô nương kiên cường, yêu thương tỷ tỷ còn hơn cả chính mình, tình nguyện làm thế thân cho người đó.
Đã từng có một cô nương khéo hiểu lòng người, bất chấp những lời tiên đoán vô căn cứ kia mà theo tỷ tỷ ruột thịt đến mảnh đất Trung Nguyên đã định là sẽ chôn thân tại đó.
Đã từng có một cô nương…
Không kiềm được, khuỷu tay nâng lên, thân thể lạnh băng dính sát vào người.
Cô nương kia… đang ở đây.
“Chu Chu ngốc, bị ta bắt được rồi.
Nàng vẫn còn muốn liều mạng đi theo người tỷ tỷ không có lương tâm kia mà không chịu đi theo ta nữa hả?”
Một bàn tay trắng nõn chậm rãi lướt trên gò má xám trắng của cô nương.
‘Tách’, một giọt nước rơi xuống giữa lông mày giãn ra của cô nương, theo đuôi lông mày rơi xuống mái tóc đen không còn tung bay, rồi không thấy đâu nữa.
Nam tử nghịch ánh tà dương, nhìn trấn Vĩnh An phía xa từ từ sáng đèn, đôi mắt đỏ tươi ngưng trọng.
*
Bạch Ngọc Đường đẩy cánh cửa phòng trọ hắn và Triển Chiêu cùng thuê ra, quả nhiên người nọ vẫn giữ nguyên tư thế như một khắc trước, ngồi ngay ngắn trước bàn tròn, không có bất kỳ động tác nào cả.
Rất ít khi Triển Chiêu có nét mặt thế này, Bạch Ngọc Đường không cách nào biết được suy nghĩ của y.
Bởi vì đã nhìn thấy quá nhiều lớp mặt nạ của y, cho nên bây giờ hắn càng không rõ Triển Chiêu lúc này có phải là thật hay không.
Nét mặt cố chấp khi dò xét Hồng Tụ chiêu, nét mặt lo lắng khi dùng hết khả năng cứu mình, nét mặt tràn đầy tự tin khi phá án trên công đường, nét mặt hoang mang sau khi Chu Sa chết.
Trong hơn một tháng này, Triển Chiêu tận tâm tận lực, Triển Chiêu chân thành, Triển Chiêu… ngụy trang làm hắn chợt cảm thấy bối rối.
Phải chăng y đã biết chuyện gì đó, giống như hắn đang có bí mật giấu diếm y?
Hai người không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Trong hơi thở trầm mặc, cảm giác đè nén trong lồng ngực giống như cảm giác bị nghiền nát.
Triển Chiêu không biết mình trở lại quán trọ khi nào, chỉ nhớ suốt quãng đường về bên tai là lời an ủi ấm áp của Bạch Ngọc Đường, trong mắt là bóng lưng cô tịch của Ngưng Bích.
Bởi vì hai lần quá tin tưởng với phán đoán của mình, lại tạo thành sai lầm như hiện tại, khiến y nhận ra mình đã tự đại thế nào.
Lẽ ra y không nên nhu nhược thế này.
Y là Nam hiệp Triển Chiêu đội trời đạp đất, hành hiệp trượng nghĩa được người trên giang hồ ca tụng, là Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ Ngự Miêu Triển Chiêu Khai Phong phủ chấp pháp nghiêm minh.
Dường như tất cả chính nghĩa đều hướng về phía y, cũng chính bởi vì vậy, y không được phép do dự, dù trước mặt là người y coi trọng, y cũng phải tuyệt đối giữ hình tượng kiên cường.
Nhưng mà ở nơi không người, khi nghĩ đến những hung thủ nhìn có vẻ trong sáng, vô tội chết dưới lưỡi kiếm của mình, y không chỉ một lần tự hỏi, có đúng người không? Người này có thật sự đáng chết hay không?
Cảm xúc bối rối, áy náy trộn lẫn của y lập tức trào lên ngay khi Bạch Ngọc Đường nói cho y biết Chu Sa là người thiện lương.
Hơn nữa, chuyện đã không thể vãn hồi.
Bạch Ngọc Đường im lặng ngồi đối diện, nhìn nam tử nho nhã trước mắt nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, tự trách hiếm khi hắn thấy.
Triển Chiêu, là ‘Chiêu’ trong ánh sáng mặt trời.
Là vì cho rằng nhờ có mặt trời nên sẽ luôn được ánh sáng chiếu rọi, mang theo chính nghĩa ngụy trang, đi cứu vớt chúng sinh? Lại không cho phép mình có một chút tư tâm, mềm yếu?
Người như vậy sao có thể tồn tại?
Tay áo tuyết trắng thêu mây chìm lật lên, bàn tay trắng nõn nhấc ấm trà tử sa[1], vẫn là nước trà mát lạnh được rót ra, nhưng lại dành cho người đã mất đi độ ấm.
Triển Chiêu tâm phiền ý loạn, Triển Châu không giữ lễ độ, Bạch Ngọc Đường sẽ không xem thường hay rời bỏ, chỉ biết…
“Tiểu Miêu, ngươi không sai!” Cổ tay run rẩy bỗng dưng bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy, giọng nói của hắn trong trẻo hệt như ngày y mới gặp gỡ, dần dà trở nên trầm trầm.
“Dù Chu Sa có nỗi khổ tâm, nhưng nàng ta giết hại hai mạng người là sự thật.
Ván đã đóng thuyền, ngươi chìm trong áy náy, thương tâm thì có tác dụng gì?”
Triển Chiêu chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt vẫn mặc trên người bạch y thoát tục.
Màu trắng… đừng để nhuộm bất cứ vết dơ nào…
“Không phải… Nàng đã cố gắng không…”
Lời lẩm bẩm bị nam tử cẩm y đột nhiên mở tung cánh cửa phòng trọ của hai người cắt ngang.
“Không phải gì? Đây chính là thuốc bột dịch dung và huyết thư trần tình Đàm huynh đã lục soát được trong khuê phòng của nàng ta…” Một chiếc hộp nữ trang xinh đẹp cùng một chiếc khăn thêu đầy vết máu đặt trên đó xuất hiện trước mắt y.
Lâm Quân Hạo một thân tử y cùng Đàm Ân mặc thường phục thuần sắc đồng thời xuất hiện vào lúc này, đây cũng là chuyện làm y nghi hoặc.
Bạch Ngọc Đường lại thân thuộc mời hai người vào trong, gật đầu ý bảo hai người ngồi xuống, tiện tay lấy hai chén sứ thanh hoa, chậm rãi rót ra hai chén trà lạnh.
Thản nhiên như thế, rất rõ ràng việc hai người này đến hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Nhìn hắn khoan thai uống trà, không loại trừ khả năng bọn họ là do hắn mời tới.
Triển Chiêu vẫn chưa thu hồi nét mặt hối hận, lấy lại nét mặt chính nghĩa một Tứ Phẩm Đái Đao Hộ Vệ nên có.
Mà Bạch Ngọc Đường chỉ cười nhẹ, ngón tay cầm chén trà khẽ vuốt ve hoa văn trên mặt sứ nung, nhưng con ngươi ngưng trọng đã tiết lộ sầu lo của hắn.
Lâm Quân Hạo và Đàm Ân liếc nhau, trao đổi một ánh mắt.
Đàm Ân nhìn quanh, đuôi mắt vốn không quá sắc bén cũng trở nên bén nhọn.
“Thảo dân biết có lẽ bây giờ nói ra những lời này có chút mạo muội, nhưng nếu như án mạng đã kết thúc, hai vị nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn.”
“Chuyện này… sao lại nói như vậy?”
Bạch Ngọc Đường chậm rãi đặt chén trà xuống, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp chợt tràn ra sát khí.
Hắn không thích bị người khác thẳng thừng xua đuổi.
Lâm Quân Hạo kéo nếp gấp không theo quy tắc của tay áo, rầu rĩ nhìn Đàm Ân.
Theo y thấy, Đàm Ân nói thẳng như vậy thật không hay.
Dù Triển Chiêu không để ý, nhưng vị Cẩm Mao Thử nổi danh kiêu ngạo này sao có thể bỏ qua ‘lệnh đuổi khách’ rõ ràng như vậy?
“Bạch huynh, hãy nghe tiểu sinh lần này.
Tuy án mạng đã tìm được hung thủ, mà từ lời nhắn của Bạch huynh, tiểu sinh cũng được biết hung thủ đã đền tội.
Nhưng… Xin thứ cho tiểu sinh mạo muội.
Bắt đầu từ khi hai vị bước chân vào trấn Vĩnh An này, sương mù ở nơi đây càng ngày càng dày đặc đến không thể xua tan rồi.”
Lâm Quân Hạo thoáng liếc Đàm Ân hơi cúi thấp đầu, không nhanh không chậm tiếp lời: “Chắc hai vị cũng nhìn ra được tài năng của Đàm huynh.
Nhưng huynh ấy tài hoa như vậy lại chỉ giữ một chức Tri huyện nhỏ nhoi, hai vị có từng suy đoán nguyên do hay chưa?”
Bạch Ngọc Đường chậm rãi uốn cạn trà trong chén, ánh mắt như có như không liếc nhìn Triển Chiêu vẫn còn chìm đắm trong việc mình đã hại người nhảy xuống nước tự vẫn, hừ lạnh: “Lời huynh vừa mới nói đơn giản chỉ là sợ hãi kẻ mạnh, ngại chọc rắc rối?”
“Bạch đại nhân nhầm rồi, hạ quan không phải là người như thế.
Là người đã đọc qua đủ quyển thi thư, ai lại không mong mình có thể dành sở học cả đời để phụng sự triều đình.
Huống chi gia sư còn là Thượng Thư đương triều, Vương An Thạch Vương đại nhân.
Chỉ là hạ quan không tiện nói rõ nguồn cơn chuyện này.”
Đàm Ân lạnh lùng trừng Lâm Quân Hạo lắm lời, nhưng lời đáp ra lại hết sức trơn tru, tựa như tất cả đều không liên quan gì đến mình.
Biểu cảm của Bạch Ngọc Đường càng thêm khinh thường, theo hắn thấy những thứ gọi là quang minh chính đại che giấu đơn giản chỉ là lặng lẽ cam chịu.
Đang định phun ra mấy lời khinh miệt, Triển Chiêu ngồi đối diện không nói lời nào lại chợt giơ tay ngăn Bạch Ngọc Đường lại, ngẩng đầu lên nhìn Đàm Ân, trong mắt mang vẻ thấu hiểu: “Triển mỗ biết thứ ngài muốn bảo vệ là gì, ta cũng không làm ngài khó xử.
Triển mỗ chỉ cần làm xong hai việc sẽ lập tức hồi kinh phục mệnh.
Mong ngài giúp đỡ.”.