Không hẹn ngày trở về.
Thương nhớ về nhau đều hóa thành cát bụi.
Bệnh lạ của Triển gia, thậm chí đã lan ra khắp thôn Kiệt, kỳ lạ thay đều khỏi hẳn.
Bảy ngày trước, Đàm Ân trốn khỏi Tần phủ, hiện tại không rõ tung tích.
Mà lúc này, cáo phó trên tay Triển Chiêu mặc dù chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng lại như nặng tựa ngàn cân.
Tần Tranh chết rồi…
Chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng Triển Chiêu lại cảm nhận được rõ ràng sự xúc động trong nét chữ tiêu sái của Bạch Ngọc Đường.
Nam tử áo xanh mặc dù ốm yếu nhưng vẫn cố chấp ôm lấy tình yêu say đắm của mình, gắng gượng chèo chống đến tận ngày hôm nay.
Cuối cùng khi tín ngưỡng sụp đổ, cũng chính là khoảng khắc không chút quyến luyến mà rời khỏi nhân thế.
Triển Chiêu chậm rãi đặt tờ cáo phó xuống mặt bàn, Thanh Minh đã qua, sao mưa phùn vẫn mịt mờ? Phải chăng đang khóc thương con người?
Hình như gió nổi lên rồi…
*
Bạch Ngọc Đường ngồi dưới mái hiên, mở cây quạt tùy thân ra, chặn lại nước mưa thỉnh thoảng bay vào trong cổ áo.
Trên cổ tay trắng muốt có một vết thương, tuy đã khép miệng nhưng trông vẫn rất ghê người.
Vết thương cũng được, ngủ mê cũng được, Vĩnh An, vĩnh viễn an bình chỉ sợ là một giấc mộng xa vời không thể chạm tới.
Nhưng mộng nào cũng đến lúc tỉnh, dù cho người đó tình nguyện chìm mãi trong mộng, thì người đời cũng tỉnh.
Hắn cười yếu ớt, đứng lên, ánh mắt bất giác nhìn về phía Tây sương.
Mất đi tín ngưỡng, chính là thời điểm không chút quyến luyến rời khỏi nhân thế.
Tần Tranh cũng vậy…
Ngưng Bích càng là như vậy…
Tần đại công tử chết bệnh, Tần phủ phát tang, khắp phủ đều là màu trắng, chỉ có bóng người cô độc trước mặt hắn vẫn mặc y phục đỏ tươi thêu chỉ vàng muôn đời không đổi.
Có điều, lúc này trông y không còn đầy sát khí giống trước.
“Bạch thiếu hiệp, đã lâu không gặp.” Nam tử lưng đeo hành lý, hành lễ với Bạch Ngọc Đường.
Dường như đây là lần đầu tiên bọn hắn đối mặt với nhau mà không mang địch ý.
“Đan Thần, ngươi muốn đi sao? Ngưng Bích thì thế nào?” Bạch Ngọc Đường quan sát nam tử trước mặt, nhíu mày.
Ngưng Bích tự nhốt mình trong phòng Tần Tranh, đóng cửa không chịu gặp người, cũng không cho đưa tang Tần Tranh, mà là trợ thủ đắc lực của Ngưng Bích, lúc này Đan Thần lại rời đi.
Đan Thần nhếch môi, hết sức thản nhiên nói: “Trái tim của Ngưng Bích đã chết rồi.
Tần Tranh chết, tất cả những gì nàng ta nhận hết trăm cay nghìn đắng để đổi lấy đều trở thành công cốc, ngươi và Triển Chiêu cũng không cần phải lo lắng chuyện giữa nàng ta và Tương Dương vương nữa.
Đàm Ân đã được ta thả tới Kim Lăng, tìm ân sư của hắn xin chi viện, tính toán thời gian hẳn là cũng sắp về tới đây.
Chuyện của Ngưng Bích không thành, truy bắt được đám người Hồng Tụ chiêu dưới trướng nàng ta, hay dư đảng phái Tuyết Sơn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu bây giờ ta không đi, lẽ nào lại chờ các ngươi tới bắt ta?”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm nam tử trước mắt.
Lần đầu gặp nhau, thực lực ngang ngửa, hai người như nước với lửa.
Hắn nhận định y là kẻ gian tà, lại không ngờ y là nam tử trọng tình trọng nghĩa.
Năm ngày này, trải qua biết bao chuyện.
Đầu tiên là giúp Tần Tử Câm lẻn vào Tần phủ, rồi đến hôm nay bình thản tiễn đưa, làm hắn gần như quên mất Đan Thần đã từng là hung thủ khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, gần như đã quên mất chuyện y đã giết người.
“Tính mạng Đàm Anh mà ngươi nợ Đàm Ân… ngươi định trả thế nào đây?”
Y vẫn thản nhiên vuốt ve đường thêu trên ống tay áo, thong thả đáp: “Ta và hắn đã có ước hẹn.
Tuy lúc ấy muội muội của hắn đã bị trúng kịch độc, mạng không kéo dài được lâu, hơn nữa ngay cả Tần Tử Câm, Ngưng Bích cũng không bỏ qua, há lại tha cho Đàm Anh? Nhưng dù gì cũng là ta tiễn nàng ta lên đường.
Ta đã hẹn hắn, nếu hắn muốn mạng ta thì một năm sau tới lấy.”
Nói xong, Đan Thần dường như không muốn dông dài thêm nữa, tiện tay ném cho Bạch Ngọc Đường một bình sứ, nói: “Bạch Ngọc Đường, mong ngươi và Triển Chiêu trường trường cửu cửu.”
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhận bình sứ, thoáng suy tư rồi khẽ gật đầu.
Lần này hắn không né tránh, không trầm mặc.
Những lời nói hoa mỹ đến đâu cũng không bằng lặng im lúc này.
Hắn chỉ đưa cho người sắp rời đi vò rượu ngon mà hắn thích nhất, không lạnh không nhạt nói một câu: “Bảo trọng.”
Đan Thần rời đi, sự việc nan giải đến suýt chút nữa hại hắn mất mạng cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Nhìn bóng áo đỏ dần khuất tầm mắt, chẳng hiểu sao Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên nghĩ tới Chu Sa đã chết dưới tay Triển Chiêu.
Ngưng Bích vì Tần Tranh mà phản bội giáo phái, đi đến Vĩnh An, không tiếc dịch dung thành Tần Tử Câm để làm người mình yêu vui vẻ.
Chu Sa vì muốn tỷ tỷ của mình được hạnh phúc mà tự nguyện chịu chết.
Đan Thần vì báo thù cho Chu Sa mà đến, rồi lại nợ Đàm Ân.
Hết thảy liệu chăng có thể coi là một vòng ân oán?
“Ngọc Đường…”
Tuy chỉ mới xa năm ngày, nhưng tiếng gọi kia vẫn làm Bạch Ngọc Đường mừng rỡ.
Trên hành lang trong viện, một người đội mưa phùn đi tới.
Áo lam quen thuộc, cách ăn mặc quen thuộc.
Người tới không phải ai khác mà chính là Triển Chiêu.
“Tiểu Miêu, ngươi tới thật chậm.”
Bạch Ngọc Đường giơ bình sứ trong tay lên, đứng dậy nói với Triển Chiêu, bất cẩn làm rơi cây quạt xuống đất.
Hắn khẽ thở dài, thầm nghĩ: Thật mất mặt! Vội cúi người nhặt lên, đúng lúc Triển Chiêu đi tới cũng vươn tay.
Ngón tay chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng cười.
Chẳng hiểu sao lúc này khí trời ẩm ướt lạnh giá, qua tay Bạch Ngọc Đường lại trở thành ấm áp.
Hai người cùng đứng dậy, Triển Chiêu cười nhẹ, gấp cây quạt trên tay lại, nhẹ nhàng giắt bên hông hắn.
“Có lẽ mọi gút mắc ân oán đã đến lúc hóa giải rồi.”
Tầm mắt Triển Chiêu xuyên qua màn mưa bụi mờ mịt, lơ đãng nhìn xa xăm.
Những người đã gặp, những chuyện chưa rõ trong nửa năm này bởi vì cái chết của người nọ mà dần trở nên mơ hồ, cũng không còn quá quan trọng nữa.
Bạch Ngọc Đường vuốt nước mưa lạnh lẽo dính trên tóc, môi mỏng khẽ động đậy như muốn nói gì đó, lại bị tiếng một người khác cắt ngang.
“Triển huynh, Bạch huynh! Thì ra các huynh ở đây.
Tiểu sinh có việc cầu xin!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị Lâm Quân Hạo dẫn đi, tới nơi mới phát hiện Tần Tử Câm chỉ mặc y phục mỏng manh đang ngồi trên thềm đá trước phòng Tần Tranh, hai mắt vô thần.
Thấy hai người Triển Bạch đi tới, nàng vội vã đứng dậy, nôn nóng nói: “Triển đại ca, Bạch đại ca, hai huynh tới rồi!”
Nhưng bởi vì sức khỏe suy yếu, trước mắt nàng bỗng dưng tối sầm, suýt chút nữa bị ngã.
Lâm Quân Hạo nhanh tay đỡ nàng, trong mắt tràn ngập yêu thương và tự trách.
Tần Tử Câm lễ độ mỉm cười với Lâm Quân Hạo, rồi đi tới trước mặt hai người Triển Bạch.
“Đã hai ngày trôi qua, nhưng Ngưng Bích vẫn không chịu ra ngoài.
Muội sợ để thêm hai ngày nữa, di thể của ca ca…”
Hai mắt Tần Tử Câm ửng đỏ, rõ ràng là mới khóc, ngữ điệu xúc động nhưng không mang vẻ yếu đuối như trước kia.
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc nàng đã không còn là Tần Tử Câm nhẫn nhịn chịu đựng, cả ngày trách trời nữa rồi.
Hai người Triển Bạch liếc nhau, đi đến trước cửa phòng Tần Tranh, nhìn đăm đăm ván cửa khắc hoa dường như mới được quét sơn lại, chẳng hiểu sao lại không có dũng khí đẩy ra.
“Tiểu Miêu, sau khi xử lý xong việc của Tần gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Bạch Ngọc Đường đặt tay lên khung cửa, liếc mắt nhìn Lâm Quân Hạo sau lưng, không nhanh không chậm nói.
Triển Chiêu đang khẽ đẩy cửa gỗ ra, nghe vậy tuy nghi hoặc nhưng chỉ nhẹ gật đầu.
Cách bài trí trong phòng vẫn giống hệt như khi Triển Chiêu tới vào tháng trước, bức họa ‘núi cao sông chảy’ thanh nhã treo trên tường, cành trúc cắm trong bình, ngay cả vị trí đặt ly sứ thanh hoa cũng không hề thay đổi.
Chỉ có điều chủ nhân không còn nữa, tất cả trông đều không có sức sống.
Tất cả rèm trong phòng đều bị buông xuống, thông qua lớp rèm mờ chỉ mơ hồ nhận ra trong phòng trong có người.
Cũng không biết trong phòng đốt hương gì mà thoảng một mùi hương rất khó diễn tả bằng lời.
Từ sau khi bị trúng độc, Bạch Ngọc Đường cực kỳ nhạy cảm với hương liệu.
Đối với đám người Triển Chiêu, mùi hương này dường như không có gì đặc biệt, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm giác nặng nề trong ngực làm hắn khó thở, không kiềm được mà nhíu mày, dùng tay áo che mũi, ngăn không để mùi hương kia chui vào mũi.
Tần Tử Câm lặng lẽ vén rèm lên.
Y phục màu lam càng làm sắc mặt nàng thêm tái nhợt.
Lâm Quân Hạo lo lắng bước tới đỡ nàng, nhưng nàng lại lắc đầu, đôi mắt đen chăm chú nhìn hai bóng người bên trong.
Triển Chiêu lo sợ Ngưng Bích hung ác, che chắn phía trước Bạch Ngọc Đường.
Bốn người thận trọng bước từng bước vào trong, mùi hương kia càng thêm nồng nặc, sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái đi.
Ngưng Bích tựa nửa người lên đầu giường, ngồi đưa lưng về phía cửa, trên người mặc bộ váy gấm màu xanh nhạt.
Tần Tử Câm nhận ra đó chính là món quà sinh nhật Tần Tranh đã tặng cho Ngưng Bích.
“Đại tẩu…”
Nghe thấy tiếng của Tần Tử Câm, Ngưng Bích thoáng chấn động, cứng ngắc đứng dậy, xoay người lại.
Nữ tử trước mắt không đeo gương mặt mà mọi người vốn quen thuộc, dung nhan rất thanh tú, mặc dù không son phấn cũng không làm lu mờ nhan sắc thoát tục của nàng, quả thật còn xinh đẹp hơn khi nàng dịch dung không biết bao nhiêu phần.
Chỉ có điều, lúc này dung nhan tuyệt thế ấy lại vô cùng tiều tụy.
Mái tóc đen của Ngưng Bích không biết đã chuyển sang trắng một nửa từ lúc nào, cũng không biết phải đau lòng đến mức nào mới khiến tóc biến thành như vậy.
Triển Chiêu nhìn nữ tử trước mắt, thầm thở dài, địch ý với Ngưng Bích bất giác giảm đi vài phần.
Tần Tử Câm bình tĩnh nhìn Ngưng Bích, tầm mắt chuyển sang chiếc giường phía sau nàng ta, mắt thoáng chốc đỏ lên, cũng chẳng nhớ lời nhắc nhở chớ nên xúc động của Lâm Quân Hạo trước đó, mở rộng bước chân chạy nhanh tới giường.
Ngưng Bích đứng cạnh giường bị nàng xô ngã ngồi xuống đất, nhưng nhìn nàng ta có vẻ không còn tâm trí để gây sự.
Ba người còn lại thấy Tần Tử Câm nhào tới, trong lòng đều sợ hãi sẽ xảy ra chuyện, cũng vội bước nhanh đến gần giường.
“Ca ca… A Tranh… Y nhi đến rồi! Sao chàng không đợi ta?”
Tuy đã qua hai ngày, nhưng thi thể của Tần Tranh lại không hề có dấu hiệu thối rữa, vẻ mặt an ổn như khi còn sống, tựa như y chỉ đang ngủ say, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Tần Tử Câm nằm trên ngực y, trầm thấp nức nở.
Lâm Quân Hạo nhìn cảnh tượng này, tim như bị dao cắt.
Rốt cuộc y vẫn không vượt qua được Tần Tranh.
Vốn nghĩ chỉ cần trong lòng Tần Tử Câm dành một vị trí cho y là được rồi, chỉ tiếc rằng một phần nhỏ nhoi ấy không thể nào sánh được với Tần Tranh.
Tần Tử Câm khóc đau lòng như thế khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng vô cùng thương xót, nhưng có thể làm thế nào được đây?
“Đúng vậy.
Chàng không chờ ngươi! Chàng khổ sở gắng gượng lâu như vậy vẫn không thể nào chờ được ngươi.
Ha ha, là ngươi hại chết chàng ha ha ha…”
Ngưng Bích ngã ngồi dưới đất, hai mắt khép hờ, dung nhan tuyệt sắc nhuộm đầy bi thương, nước mắt không cầm được mà nhỏ xuống váy thêu tinh xảo, không ngừng lặp đi lặp lại.
“Tần Tử Câm, Tần Tranh vì ngươi mà chết.
Chàng… vì ngươi mà chết!”
- -----oOo------.