Long Thiên Ký


Đông Hoang, Nam Thiệm Bộ Châu, từng đạo từng đạo thần quang xẹt qua bầu trời.

Tất cả đều hướng về cái nơi nghe đồn có đế binh hạ xuống kia.

Ngẩng đầu nhìn lên những đạo thân ảnh bản sự thì kém nhưng tham lam thì có thừa kia, một thiếu niên mặc bạch bào không khỏi lắc đầu cười lạnh:" Đám tiểu tu sĩ này đúng là không biết trời cao đất dày, đế binh vô chủ thường rất cuồng loạn, một sợi đế uy phát ra cũng đủ hoá tất cả đám người này thành tro bụi rồi".

Bên cạnh hắn một lão gì râu tóc bạc phơ cũng gật gật đầu:" Thiếu chủ nói rất đúng, đám tiểu tu sĩ này biết có hư hư thật thật đế binh xuất thế mà lại có can đảm đến tranh thức ăn với hổ đói, thật nghĩ mình là khí vận chi tử sao".

- Ha ha, nghe nói thậm chí đã có vài vị thánh nhân  tự thân đến tra xét, nếu họ đã ra tay thì chắc hẳn chúng ta cũng đi một chuyến uổng công rồi.

Bạch bào thiếu niên không khỏi thở dài nói ra.

- Hiện tại vẫn chưa có thông tin gì về đế binh cả, chắc hẳn vẫn chưa ai tìm ra.

Nếu thật là có đế binh mà còn bị chúng ta may mắn đoạt được thì thật là khí vận vô song.

Lão giả thấy thiếu chủ của mình tâm tình thất vọng thì liền tiến lên an ủi khích lệ.

Thiếu niên nghe vậy cũng liền vực dậy tinh thần:" Phúc lão, ngươi nói đúng, nếu may mắn đoạt được đế binh thì chúng ta chẳng phải sẽ có thể quật khởi gia tộc sao, ta muốn cho đám thế lực có đế binh kia biết cái gì gọi là dám coi thường Tiêu gia chúng ta".

Cùng lúc đó, hai thân ảnh một già một bé cũng đang không nhanh không chậm cưỡi mây bay trên trời.

Đây đúng là hai ông cháu thái thượng hoàng của Ngọc Lam hoàng triều.


Trên trời, vị tiểu công chúa kia thần tinh vui sướng hết ngó đông lại ngó tây.

Nàng từ nhỏ đến lớn rất ít khi được ra ngoài chơi cho nên mỗi lần được ra khỏi hoàng cung thì đều trở lên nghịch ngợm đâu chỉ gấp mấy lần.

Lão thái thượng hoàng ngày thường luôn trưng một bộ thế ngoại cao nhân, gặp ai cũng cao cao tại thượng nhưng hôm nay lại cả người căng thẳng đến toát cả mồ hôi, vẻ mặt lúc nào cũng như lâm đại địch, trong đầu luôn có suy nghĩ đang có kẻ muốn làm hại cháu yêu của ta ảo giác.

Vừa phải tập trung đề phòng địch nhân ám toán, lại vừa phải trông chừng đứa cháu gái nghịch ngợm mười phần không an phận này làm hắn gần như sắp không chịu nổi nữa rồi.

Tiểu công chúa nhận ra tốc độ phi hành ngày càng có vẻ chậm chạp thì liền quay ra hối thúc:" Hoàng gia gia, người mau mau bay nhanh lên đi a, nếu như đến chậm làm mất đế binh thì sao bây giờ".

Lão giả! " Đế binh có như vậy dễ cầm vào tay sao, ta chỉ mong đời này được sờ soạng đế binh cũng coi như hoàn thành tâm nguyện an tâm nhắm mắt được rồi".

- Thiên nhi ngoan, nơi đây rất nguy hiểm, người xấu ở khắp nơi cho nên chúng ta không thể không đề phòng cẩn thận.

Tiểu công chúa nhu thuận gật đầu: Ưm Thiên Nhi đã biết, phụ hoàng luôn nói rằng ngoại trừ phụ hoàng ra thì nam nhân trên đời này tất cả đều có ý nghĩ xấu".

Lão giả đang vô cùng cưng chiều xoa xoa đầu tiểu bảo bối của mình thì bỗng cứng ngắc lại:" Cái gì, phụ hoàng ngươi lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?"Tiểu công chúa gật đầu cam đoan.

- A tên hỗn trướng, hắn lại dám quy cha mình thành nam nhân xấu.

Một lớn một nhỏ vừa trò chuyện vừa cưỡi mây dần dần đi xa.


Nơi thần cầm kéo hắc thuyền hạ xuống đã trở thành một mảnh hoang tàn kéo dài mấy ngàn dặm xa, mặt đất bị liệt hoả đốt qua khiến chúng có chỗ trở lên đen sì.

Hư không chấn động, hai bóng người dần dần hiện ra.

Đó là hai lão nhân đầu đầy tóc trắng, thân vận trường bào, khí chất của thế ngoại cao nhân toả ra.

- Từ đạo hữu, ta và ngươi tìm khắp mấy vạn dặm nhưng đến cái lông chim cũng không thấy a.

Một lão giả mở miệng nói trước.

Lão giả còn lại họ Từ kia cũng thở dài nhìn chung quanh đại địa để bị san phẳng thành bình địa:" Tạo ra uy lực càn quét như vậy ít nhất cần phải có thần năng của đại thánh binh trở lên, nhưng bây giờ nó lại biến mất không có chút dấu vết".

- Cũng không loại trừ khả năng là một kiện thần binh tự bạo, còn nếu có cường giả ở đây lúc đó chưa chắc chịu nổi uy lực của nó.

Lão giả kia nghi hoặc hỏi:" Liệu có thật sự chắc chắn đó là một kiện đế binh, không phải một tên đại thánh nào đó giáng lâm Đại Hoang Tinh Vực chứ?"- Yên tâm đi, từng có Đại thánh thi triển vô thượng thần thông xác định ở đây bị một con thần cầm cùng thần thuyền khổng lồ rơi xuống khiến vạn dặm bị tàn phá.

Lão giả họ Từ chắc chắn khẳng định nói ra.

Ngập ngừng một chút vị còn lại nhìn về một cái phương hướng nhỏ giọng hỏi:" Muốn hay không ta cùng ngươi tiến về cấm địa tìm thử xem".

Lão giả họ Từ nghe vậy liền hết hồn:" Lão thất phu, bớt nói nhảm, mạo phạm cấm địa ta và ngươi liền chín thành muốn lạnh, đi với người ngu xuẩn thật đáng sợ".


Lão thánh nhân kia liền giận tím mặt nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của nơi đó thì cũng đành thành thật nghe giáo huấn.

Ở đây mặc dù có tin đồn đế binh hiện thế nhưng nó lại quá gần một cái cấm địa sinh mệnh.

Truyền ngôn nói rằng cái cấm địa này do một vị viễn cổ chí tôn chọn làm nơi mai táng của mình, tất cả mọi thứ có linh tính đi vào đều bị tử khí ăn mòn hết tất cả tinh hoa sinh mệnh.

Vài vị cổ đế sau khi chứng đạo để phô trương sức mạnh của mình cũng từng muốn tiến đến nơi này nhưng kẻ thì trọng thương đào thoát, kẻ thì vĩnh viễn nằm lại nơi đây chỉ có thể hét to không cam lòng hối hận mà vẫn lạc.

Kể từ đó phàm càng là cường giả lại càng không muốn đến gần cái nơi tử địa đó.

Bởi vậy nơi đây chỉ có thánh nhân trở xuống đến tầm bảo chứ không hề xuất hiện bất cứ cường giả nào phía trên tìm đến.

Nằm lăn lộn trong góc của một cái khe đá, quả trứng thần bí kia lúc này từng cái từng cái phù văn trên vỏ đang phát sáng hiện ra hào quang khiến người ta cảm thấy an lành.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra cơ chứ? Ta chẳng phải là đang đứng xem nhật thực sao?"Quả trứng này chính là quả trứng được linh hồn Vương Dũng nhập vào, cách đây không lâu đã bị chấn động mà rơi xuống nơi này.

" Phải mau chóng thoát ra a.

Ta có cảm giác như cơ thể có điểm nào đó là lạ.

"Vương Dũng mãnh liệt dùng toàn lực vặn vẹo thân hình của mình.

Tách táchTiếng vỏ trứng nứt vỡ vang lên, một cái chân thò ra ngoài rồi là một cái đầu cùng cả thân hình đều vọt ra.

- Ngao ngaoVương Dũng! " Cái quỷ gì, giọng của ta sao lại như vậy".

Hắn lúc này mới bình tĩnh nhìn lại cơ thể mình.


Nhưng ở trong mắt hắt lúc này lại chỉ là một cái tay gân guốc năm ngón có móng vuốt sắc nhọn.

"Chết tiệt cái thứ chết tiệt gì đang diễn ra vậy".

- Ngao ngao ngao.

Cố gắng muốn nói ra vài câu tiếng người nhưng thứ phát ra lại chỉ là những âm thanh ngao ngao non nớt nghe vô cùng đáng yêu.

Phía xa có hai bóng người đang từ từ bay tới, đó là thái thượng hoàng cùng tiểu công chúa Ngọc Lam hoàng triều.

Bỗng như cảm ứng được điều gì, lão thái thượng hoàng chăm chú nhìn về một phía thì thấy Vương Dũng đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

HítLão cả kinh dụi dụi hai mắt của mình:" Rồng, là rồng sao?"Vội vàng ôm theo tiểu công chúa loá thành một mảnh độn quang phi thẳng đến trước mặt Vương Dũng.

Đang lăn lộn trên đất, đau khổ thương tâm gần chết thì tự nhiên từ đâu xuất hiện hai khuôn mặt một già một trẻ chăm chú nhìn mình khiến hắn giật bắn cả mình.

Hắn vô cùng cảnh giác kêu lên ngao ngao hai tiếng để đe doạ nhưng lại càng khiến vị tiểu công chúa kia hai mắt toả sáng không ngừng.

Vương Dũng cảm thấy rằng đại sự không ổn, đang suy tính có cách nào để thoát thân thì đã bị một bàn tay tóm lấy.

- A hoàng gia gia mau nhìn, đây hình như là một con rồng đó nha!Tiểu công chúa vui vẻ xoa nắn.

Vương Dũng đau khổ bất lực như bị người ta hãm hiếp, nhưng hắn bỗng nghe được câu mấu chốt.

" RỒNG?"" Ta thành một con rồng sao?"Vệ Cổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận