Lộng Triều

Mùi hương quanh quẩn trong mũi Triệu Quốc Đống. Hai người có vẻ đều có tâm sự nên nằm trên giường mãi không ngủ được. Hai người đều không nói mà cứ nằm im tại đó.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ về đường đi sau đây của mình, mà Lưu Nhược Đồng lại suy nghĩ về cuộc hôn nhân này.

Thời gian hai người ở bên nhau không nhiều. Một năm cũng chỉ được tầm tháng mà thôi. Nhưng hai người đều nhất trí đó là cùng ngủ trên một giường.

Lưu Nhược Đồng phát hiện mình càng lúc càng không muốn rời khỏi trong lòng Triệu Quốc Đống. Mặc dù hai người chưa có chuyện kia nhưng cô thích nằm trong lòng hắn, cảm giác rất an toàn.

Chỉ là biểu hiện của hắn quá bình tĩnh làm cô thậm chí nghi ngờ hắn có vấn đề gì không? Nhưng thi thoảng phát hiện hắn có phản ứng cơ thể làm cô biết hắn không sao. Mà chỉ là do hắn giỏi khống chế mình mà thôi.

Không thể nghi ngờ hắn có người phụ nữ ở bên ngoài, nhưng Lưu Nhược Đồng lại kinh ngạc phát hiện mình không quá để ý việc này. Nếu như nói một chút cảm giác cũng không có là không phải. Chỉ là nó không quá mạnh như cô vẫn nghĩ, mà chủ yếu là tò mò xem người phụ nữ làm hắn động lòng là như thế nào mà thôi.

Dung mạo, khí chất, bằng cấp, gia thế, tính cách, tất cả tổng hợp lại quyết định cấp độ một người phụ nữ. Lưu Nhược Đồng cảm thấy Triệu Quốc Đống rất chú trọng ấn tượng đầu tiên. Nếu cô làm hắn có ấn tượng đầu tiên không tốt, cô đoán hắn nhất định từ chối làm vợ chồng trên danh nghĩa với cô.

Cô từng hỏi hắn, hắn nói mặc kệ thật hay giả thì dù sao cũng sống chung trong một ngôi nhà, nếu như ấn tượng đầu tiên quá kém thì sẽ làm tâm trạng không được vui, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.

Ai cũng nói đàn ông theo lý trí, phụ nữ theo tình cảm, Lưu Nhược Đồng thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại cảm tính hơn cả mình ở điểm này. Không ngờ vì nguyên nhân này mà chấp nhận kết hôn giả với cô.


- Nhược Đồng, sao còn chưa ngủ?

- Anh cũng chưa ngủ mà.

- Ừ, anh đang có chuyện phải suy nghĩ.

- Em cũng thế.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng và hơi động người. Cô hơi cuộn lại dựa vào lòng hắn. Chiếc áo ngủ dày giống như lớp chống lửa vậy, Triệu Quốc Đống vẫn như bình thường vỗ vỗ vai cô ra hiệu ngủ đi.

Biểu hiện hôm nay của Lưu Nhược Đồng khá quái lạ. Cô xoay người, dựa sát lưng vào ngực hắn, điều này làm hắn có chút buồn bực.

- Bày tay khẽ lướt xuống đụng phải tấm lưng trần của cô. Lưu Nhược Đồng đi ngủ không quen mặc áo lót. Mặc dù nằm bên Triệu Quốc Đống thì cô cũng như vậy. Triệu Quốc Đống khẽ chạm vào làm hai người vô thức giật mình nhưng lập tức có phản ứng là không ai cố ý.

- Xin lỗi.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ nói.


Lưu Nhược Đồng chỉ khẽ lắc đầu.

Tóc chạm vào cổ làm Triệu Quốc Đống hơi ngứa. Một tình cảm khác lạ tràn ngập trong phòng. Hai tay hắn vô thức đưa xuống eo thon của Lưu Nhược Đồng. Lưu Nhược Đồng chỉ thấy một ngọn lửa từ sau lưng chạy thẳng vào trái tim cô. Người cô hơi nghiêng sang bên, hai mắt sáng bừng nhìn hắn. Điều này làm hắn rất xấu hổ.

Tay đang định lui về thì hắn thấy Lưu Nhược Đồng đột nhiên nhắm mắt lại, môi khẽ vểnh lên, thở hổn hển, má đỏ bừng.

Hắn ôm chầm cô vào lòng, sau đó hai bên hôn nhau. Đến khi tay hắn đưa vào áo ngủ của cô thì Lưu Nhược Đồng mới tỉnh táo lại. Cô vội vàng ngăn đối phương lại.

- Quốc Đống, đừng mà.
Mặt Lưu Nhược Đồng nóng như lửa.

- Sao thế Nhược Đồng?
Triệu Quốc Đống cũng tỉnh táo lại đôi chút.

- Em cảm thấy mình chưa chuẩn bị tư tưởng. Vừa nãy, vừa nãy đã là cực hạn của em. Xin lỗi.
Lưu Nhược Đồng xấu hổ làm Triệu Quốc Đống thấy nóng lên trong lòng.
- Xin lỗi, là do anh đường đột.


Lưu Nhược Đồng có thể cảm nhận được yêu cầu của mình là hơi quá, nhưng cô đúng là chưa chuẩn bị gì về tâm lý cả. Có lẽ vừa nãy chỉ do tình cảm bộc phát mà thôi. Cô còn cần cẩn thận suy nghĩ mới được.

Thấy Lưu Nhược Đồng muốn nói lại thôi, Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Đi đến bước này mà còn nói chưa chuẩn bị tư tưởng, đây không phải làm khó hắn sao?

Nhưng hắn cũng có thể hiểu cho cô. Nhân lúc này mà chiếm lấy cô, hắn cũng không thấy có gì đáng tự hào.

- Không sao đâu, em ngủ đi.

Lưu Nhược Đồng có chút cảm kích nghiêng người nằm vào trong lòng hắn. Triệu Quốc Đống cũng không ra vẻ gì mà tùy ý đặt tay lên eo cô, như vậy có thể làm cô được yên ổn.

…..

- Bộ muốn tổ chức cuộc hội thảo về thiết bị ngành điện và các nghành sản xuất liên quan trong phạm vi cả nước. Năm trước văn phòng bộ cũng đã lộ thông tin, bây giờ có mấy tỉnh muốn gánh vác. Đến hôm nay văn phòng bộ đã nhận được công văn của ba tỉnh gửi tới. Đây là văn bản của Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên cùng với sở Năng lượng gửi lên. Bọn họ fax tới trước, có lẽ rất nhanh công văn chính thức sẽ tới bộ. Vừa nãy tôi có liên lạc với giám đốc Ngô – sở Năng lượng An Nguyên về việc này. Y nói Thị xã Ninh Lăng của An Nguyên đang tích cực tranh thủ hội nghị này, muốn tổ chức chung hội nghị này với hội nghị thu hút đầu tư.

Tạ Khoa biết vị Cục trưởng Triệu này trước đây đã làm ở Ninh Lăng – An Nguyên, hơn nữa nghe nói trụ sở thiết bị ngành điện Ninh Lăng cũng có phần công sức không nhỏ của Triệu Quốc Đống. Hiện nay trụ sở này có danh tiếng ở trung nam và tây nam, thành ngành trụ cột của thị xã. An Nguyên muốn tổ chức hội nghị này chính là củng cố địa vị ngành này ở Ninh Lăng, mở rộng danh tiếng của Ninh Lăng tạo xu thế thu hút đầu tư.

- Ồ, không ngờ một hội nghị lại có người tranh đoạt cơ đó.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Đây là việc tốt, nói rõ chính quyền địa phương rất coi trọng tương lai ngành năng lượng, tính tích cực này cần bảo vệ.


- Nhưng mà Cục trưởng, việc này rơi vào nhà ai cũng khó xử. Tôi đoán đám người Cục Điện lực cũng không rõ ràng.

- Có gì phải đắn đo chứ. Nơi nào có điều kiện thích hợp nhất, Đảng ủy, chính quyền địa phương nơi nào chú trọng nhất, nơi nào có tương lai phát triển nhất thì tôi thấy nên đặt ở đó.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng nói:
- Đám người Cục điện lực chẳng lẽ định kiếm chác từ việc này? Xem tỉnh nào có thành ý đưa quà, hay là cho bọn họ điều kiện đãi ngộ tốt sao? Chẳng lẽ Cục trưởng Trần lại chú trọng việc này sao?

- Ha ha, Cục trưởng, ngài không nghĩ đến cái này nhưng không có nghĩa cục khác không nghĩ. Cục điện lực cũng là cục rất quan trọng, người trong cục đi đến đâu đều được nịnh nọt mà. Các thắng cảnh du lịch ở Trung Quốc này có nơi nào bọn họ nói chưa đi qua cơ chứ?
Tạ Khoa cười ha hả nói.

- Đây có lẽ là thói quen xấu của các bộ Trung ương.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Anh đi họp không sao, nhưng anh cần phải có mục tiêu làm việc. Mở một cuộc hội nghị có thể tạo được tạo ra tác dụng nhất định, đừng có mà không có việc gì lại tổ chức hội nghị để đi chơi, giải trí, tăng gánh nặng cho địa phương. Như vậy sẽ khiến bên dưới oán thán. Tôi coi thường kẻ như vậy.

Tạ Khoa nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy mà không khỏi rùng mình. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói sắc bén đến thế. Bình thường tuy nói Triệu Quốc Đống khá hòa hợp với người trong cục, y và Trử Hồng Sinh nói chuyện cùng thấy cũng khá ôn hòa. Nhưng chỉ từ mấy lời này có thể thấy vị Cục trưởng Triệu không hề thiếu sự sắc bén, cứng rắn.

- Cục trưởng nói đúng, bây giờ lãnh đạo bộ còn chưa nói, vậy mà không ít người trong các cục lại thấy mình hơn người ta, bên dưới có việc nhờ chúng ta cho nên tạo thành thói quen xấu. Ai cũng nói muốn chỉnh đốn tác phong làm việc nhưng tôi thấy nên bắt đầu từ điểm này.
Tạ Khoa nói hùa theo.

Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng. Tạ Khoa này mặc dù chưa chắc đã nói đúng suy nghĩ nhưng cũng là kẻ thức thời, biết chừng mực, chuyện gì cũng có thể làm, biết việc gì cần làm trước, làm sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận