Lộng Triều

- Đại hội Đảng Thị xã Ninh Lăng diễn ra thắng lợi.
Triệu Quốc Đống nhìn tin đầu tiên trên báo rồi để sang bên. Cuối cùng đã xong việc này, 56 đại biểu đã được chọn, trong đó bao gồm cả Ngụy Hiểu Lam – Bí thư huyện ủy Thổ Thành mới nhận chức.

Ở tình hình hiện nay, Triệu Quốc Đống không muốn lên tiếng trong các loại hội nghị này. Nhưng hắn biết điều này không thể do hắn quyết định, hắn còn phải kích thích lòng dân.

Trong hai tuần nhận chức, ngoài việc 3 ngày đến sáu quận, huyện ra, Triệu Quốc Đống không xuống nữa. Vấn đề đầu tiên cần giải quyết là ổn định thành viên bộ máy thị xã, chỉ khi bộ máy ổn định thì mới nói tới việc khác.

Khi chọn Trưởng ban thư ký Thị ủy, Triệu Quốc Đống đã nói chuyện với Chung Dược Quân, Lục Kiếm Dân và Tiêu Phượng Minh. Tằng Lệnh Thuần là người có tác phong cẩn thận, ôn hòa, năng lực phối hợp mạnh là sự lựa chọn khá chính xác. Vì thế khi Triệu Quốc Đống đưa Tằng Lệnh Thuần ra thì mấy người kia đều thật lòng đồng ý.

Nhưng sau khi Tằng Lệnh Thuần làm Trưởng ban thư ký thì ai sẽ nhận chức Bí thư Quận ủy Tây Giang cũng là vấn đề rất khó khăn.

Triệu Quốc Đống tạm thời chưa đưa vấn đề này ra. Dù sao liên tục có vài động tác cũng cần người ta có thời gian tiêu hóa.

Việc bổ nhiệm Ngụy Hiểu Lam và Tằng Lệnh Thuần đều được Hội nghị thường ủy nhất trí thông qua do những biểu hiện của bọn họ.

Nội dung cuộc Hội nghị thường ủy đầu tiên rất đơn giản, chỉ là đề cử người làm Trưởng ban thư ký Thị ủy và lựa chọn ai làm Bí thư huyện ủy Thổ Thành; Phó bí thư, quyền Chủ tịch huyện Thương Hóa. Triệu Quốc Đống chỉ mất 45 phút để kết thúc hội nghị, hiệu suất làm việc có thể nói rất nhanh chóng.

Triệu Quốc Đống ngồi văn phòng và thấy mình khá cô đơn. Sau khi hắn về Ninh Lăng, cấp dưới ở quận, huyện cũ thật ra vẫn nhiệt tình, đã đến chỗ hắn ngồi nhưng mấy vị ở thị xã hình như còn chưa quen với thân phận hiện nay của hắn.


Những người khác không nói, ngay cả Vưu Liên Hương cùng Lam Quang hình như đều cố giữ khoảng cách với hắn.

Triệu Quốc Đống cũng có thể hiểu cho tâm trạng của đối phương, dù sao hắn vốn là cấp dưới của bọn họ, bây giờ lại thành lãnh đạo. Vưu Liên Hương tuy nói chuyện khá thẳng thắn nhưng hắn về sẽ làm cô có cảm xúc trong lòng.

Người với người là khác nhau, chỉ mong bọn họ có thể hiểu được điều này.

- Bí thư Triệu, Bí thư Tằng tới.
Thư ký Vân Duệ mở cửa thò đầu vào cẩn thận nói.

- Ừ, mời anh ta vào.
Triệu Quốc Đống nói.

Tằng Lệnh Thuần được đề cử làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy đã được báo lên tỉnh. Triệu Quốc Đống cũng đã gọi cho Qua Tĩnh mời chị ta nhanh chóng xác minh việc này. Việc này bình thường đều chỉ theo trình tự, Ban Tổ chức cán bộ cần xuống khảo sát rồi về báo lại ban, rồi trình lên Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định. Thời gian có lẽ không đến hai ba tháng nhưng tình hình Ninh Lăng khá đặc biệt nên Triệu Quốc Đống hy vọng trong một tháng là xử lý xong việc này.

Tằng Lệnh Thuần vào văn phòng liền cảm nhận rõ sự thân thiết.


Sau ba năm, Triệu Quốc Đống vẫn không khác mấy. Chẳng qua vị trí của hắn đã thay đổi hẳn. Trước hắn là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy, mình là Phó bí thư, Chủ tịch quận, bây giờ đối phương đã lên vài cấp mà mình chỉ đi lên một bước, khoảng cách càng lúc càng xa.

Từ khi Triệu Quốc Đống lên làm Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh, y có cảm giác Triệu Quốc Đống còn có thể về nhưng tốc độ nhanh như vậy làm Tằng Lệnh Thuần không ngờ đến. Y vốn đoán ba bốn năm sau Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng với thân phận Thị trưởng, không ngờ chưa đầy bốn năm Triệu Quốc Đống đã lấy thân phận Bí thư Thị ủy về Ninh Lăng.

Trên đời này gì cũng có thể diễn ra, nhất là xảy ra trên người Triệu Quốc Đống càng không có gì là lạ.

Triệu Quốc Đống ra tận cửa đón Tằng Lệnh Thuần, hai người đều có cảm giác thân thiết.

Trên thực tế sau khi Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng, hắn chỉ gặp Tằng Lệnh Thuần có ba lần. Hai người thậm chí chưa chính thức ngồi nói chuyện một mình với nhau.

Tằng Lệnh Thuần đương nhiên biết việc mình được đề cử làm Thường vụ thị ủy là do Triệu Quốc Đống. Trước đó khi Tiêu Phượng Minh làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, Tằng Lệnh Thuần cũng đã từng nghĩ đến vị trí này nhưng rất nhanh y bỏ qua. Bởi vì Hoàng Lăng có ấn tượng bình thường với y, có thể nói là căn bản không nghĩ đến y.

Thị xã từng có lời đồn Hoàng Lăng muốn y đến thay thế Phó chủ tịch Trâu Trì Trường – Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thị xã, như vậy cũng là chỗ tốt để dưỡng già.

Đương nhiên bây giờ đã khác hẳn.


Rất nhiều người đều có chút kinh ngạc khi Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần lại hợp tác tốt như vậy lúc còn ở Tây Giang. Theo bọn họ thấy tính cách của Triệu Quốc Đống quá cố chấp, quyết đoán, mặc dù Tằng Lệnh Thuần có tính cẩn thận ôn hòa nhưng cũng không phải người chỉ biết vâng dạ.

Nhưng điều bọn họ thấy chính là Triệu Quốc Đống phối hợp tốt với Tằng Lệnh Thuần, thậm chí ngay cả cán bộ Triệu Quốc Đống đề bạt lên còn có khi không đồng ý quan điểm của hắn, nhưng Triệu Quốc Đống hình như chưa bao giờ có gì không thoải mái với Tằng Lệnh Thuần.

Sau khi về Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống phát hiện mình lại thích uống chè sao, loại chè này làm hắn thêm tỉnh táo, có hiệu quả tốt hơn chè xanh.

- Bí thư Triệu, người xưa có câu rất chính xác, thời gian như thoi đưa, chỉ trong nháy mắt mà ngài đã lại thành lãnh đạo của tôi.
Tằng Lệnh Thuần cười nói. Trong lòng vừa cảm động và cảm kích rất muốn thể hiện ra. Nhưng y biết Triệu Quốc Đống không phải người khách sáo như vậy nên chỉ có thể dùng lời này để nói.

- Ha ha, lão Tằng, chẳng lẽ không chào đón tôi về, hay là cảm thấy khó làm việc với tôi?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Đâu có, thực ra bắt đầu khi ngài rời Ninh Lăng, tôi có cảm giác ngài sẽ về. Nhưng tôi không nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Tằng Lệnh Thuần nói:
- Sau khi tin ngài sẽ quay lại Ninh Lăng, cảm giác đầu tiên của tôi là phấn chấn.

Phấn chấn?

Triệu Quốc Đống nghe mà thấy rất thoải má, không phải cao hứng, không phải khiếp sợ mà là phấn chấn, đây là lời thật lòng của đối phương. Phấn chấn có nghĩa gì, có nghĩa đây là tìm được người lãnh đạo. Đây là giải thích của Triệu Quốc Đống.


- Lão Tằng, nói thật là tôi cũng rất mong về Ninh Lăng. Mặc dù tôi tới Hoài Khánh, lên Bộ năng lượng nhưng vẫn cảm thấy Ninh Lăng mới là căn bản của mình. Cán bộ quần chúng Ninh Lăng mới là người luôn ở bên tôi. Về Ninh Lăng, tôi thấy như mình đi một vòng ở ngoài, cuối cùng đã về đến quê hương. Làm việc ở Ninh Lăng dù có mệt mỏi khó khăn đến đâu tôi cũng chấp nhận.
Triệu Quốc Đống thành tâm nói.

Tằng Lệnh Thuần không khỏi có chút giật mình, Triệu Quốc Đống có thể nói thật suy nghĩ trong lòng ra đủ để chứng minh tin tưởng y. Điều này cũng làm Tằng Lệnh Thuần thấy ấm áp trong lòng.

- Bí thư Triệu, tôi tin hơn 600 ngàn cán bộ, quần chúng Quận Tây Giang luôn mong chờ ngày ngài về Ninh Lăng, một lần nữa lãnh đạo Ninh Lăng tiến lên.
Tằng Lệnh Thuần cố làm mình bình tĩnh nói:
- Tôi cũng tin cán bộ, quần chúng toàn thị xã dưới sự lãnh đạo của ngài sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.

Tằng Lệnh Thuần là người luôn nói chuyện đầy hàm súc mà nói được như thế này đúng là hiếm có, trừ khi là xuất phát từ nội tâm.

- Tôi cũng mong chờ có thể cùng mọi người cộng tác để phát triển Ninh Lăng chúng ta lên. Anh cần phải giúp tôi.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Bí thư Triệu, ngài nói gì vậy, tôi và ngài cùng làm việc là duyên phận, tôi cũng muốn cảm ơn ngài ..
Tằng Lệnh Thuần mới nói tới đây đã bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:
- Lão Tằng, đề cử anh làm Thường vụ thị ủy là khẳng định công việc của anh, không phải ý đồ cá nhân của tôi. Năng lực của anh tôi thấy là thích hợp nhất để làm Trưởng ban thư ký Thị ủy, anh phụ trách vị trí này sẽ phát huy được trí tuệ tập thể của Thị ủy, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tằng Lệnh Thuần cười cười không nói tiếp ở việc này nữa. Triệu Quốc Đống không thích nhiều lời ở những chuyện như thế này là điều Tằng Lệnh Thuần đã quen từ hồi còn ở Tây Giang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận