Tiêu Phượng Minh nằm nghiêng người trong nước không nói xen vào, chỉ nghe Triệu Quốc Đống và Lưu Như Hoài thảo luận về phát triển sản nghiệp ở Khu Khai Phát.
Tiêu Phượng Minh cho rằng Triệu Quốc Đống có cái mũi rất nhạy bén trong phát triển kinh tế, dù là Hoàng Lăng cũng còn kém xa, không hổ là người lập nghiệp nhờ kinh tế.
Chủ yếu là người này có ánh mắt quá cao, bình thường đều có thể bắt đúng nhìn phát triển kinh tế, đây là điều mà người khác không thể có. Nói cách khác là mọi người không xuất phát cùng hàng với hắn.
Mình lúc còn làm Bí thư huyện ủy Khuê Dương cũng đã chú tâm nghiên cứu sự phát triển của Hoa Lâm. Nói thật năm 95 thì có ai coi Hoa Lâm vào đâu. Mình khi đó chỉ chú ý Tây Giang cùng Tào Tập, vậy mà không đầy hai ba năm ngành công nghiệp thực phẩm và công nghiệp chế biến ở Hoa Lâm lại là động lực phát triển kinh tế của thị xã.
Hắn đến Khu Khai Phát chỉ không đầy một năm đã kéo được trụ sở thiết bị ngành điện đến, một Khu Khai Phát nửa sống nửa chết chỉ sang năm sau đã tăng tốc 80%, nếu không có trụ sở kia thì dựa vào gì đạt được 1,3 tỷ.
Bây giờ hắn đến Ninh Lăng chưa đầy hai ba tháng mà đã khống chế được tình hình.
Nhẹ nhàng đưa ra một bản quy hoạch đô thị chẳng qua khiến Chung Dược Quân chạy quanh hắn, hơn nữa còn khăng khăng bán mạng, hơn nữa còn kéo cả Trúc Văn Khôi lên nòng pháo. Tằng Lệnh Thuần rất có thể sẽ vào thường vụ, Lưu Như Hoài cũng rất tự nhiên được hắn thu lại, thậm chí ngay cả các thường vụ đều không có tâm trạng mâu thuẫn.
Tiêu Phượng Minh cũng mơ hồ biết bây giờ Triệu Quốc Đống đang cố gắng đẩy Mao Bình lên vị trí Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Thời gian qua hai người qua lại nhiều, tất nhiên là Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào chức Trưởng ban Tuyên giáo. Nếu thành công Mao Bình tự nhiên cảm ơn hắn, Triệu Quốc Đống cũng lấy được chức Thường vụ thị ủy, Trưởng ban Tuyên giáo. Mặc dù Tiêu Phượng Minh chưa rõ Triệu Quốc Đống muốn ai thay Mao Bình nhưng Tiêu Phượng Minh tin vị trí này nhất định do Triệu Quốc Đống nắm giữ.
Tiêu Phượng Minh cảm thấy Triệu Quốc Đống này không có gì không thể làm được.
Bản lĩnh kinh tế không nói, bản lĩnh chính trị cũng không kém gì chính khách nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa hiếm có nhất là hắn có thể làm mọi người xung quanh vây chặt hắn, ngay cả y cũng bị đối phương vô tình hấp dẫn.
- Anh và Miễn Dương có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.
Triệu Quốc Đống nói:
- Trách nhiệm của Ban quản lý Khu Khai Phát không chỉ có thu hút đầu tư, quan trọng hơn đó là phục vụ. mà phục vụ không chỉ là chạy giúp đỡ phê duyệt thủ tục, cung cấp nhu cầu cuộc sống cơ bản nhất, mà phải phục vụ toàn diện. Nếu như có thể làm được như vậy thì Ban quản lý sẽ luôn đạt thành tích cao.
Tiêu Phượng Minh và Lưu Như Hoài đều lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe
- Cái gì là phục vụ toàn diện? Anh đầu tiên phải làm rõ chức năng của Ban quản lý. Ban quản lý chính là vì phục vụ sự phát triển của công ty, phát triển của các công ty sẽ cần gì?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu nhưng hắn không mong hai người trả lời.
- Điều này có nhiều phương diện như kinh doanh, nghiên cứu, tài chính, sản phẩm … chủ yếu do anh đứng từ góc độ nào mà đánh giá. Nhưng tôi cho rằng ít nhất trong giai đoạn hiện nay các công ty trong Khu Khai Phát chúng ta chủ yếu cần năng lực và tố chất của nhân viên. Dù là anh kinh doanh, nghiên cứu, sản xuất nếu không có nhân viên ưu tú thì sao có thể phát triển.
- Vậy chúng ta làm như thế nào để giúp các công ty phát triển? Góc độ gần là làm theo lẽ thường, nếu góc độ xa hơn chính là làm nhiều phương diện như hấp dẫn, lực tương tác. Tôi lấy một ví dụ nếu chúng ta tạo được hoàn cảnh tốt đẹp giúp các công ty hấp dẫn nhân tài, lưu lại nhân tài, làm cho nhân tài của công ty có thể vui vẻ, hài lòng ở lại thì công ty đó sẽ càng lúc càng dễ dàng phát triển.
- Trong đó căn bản là do các công ty nhưng Ban quản lý đều có thể có cách làm của mình. Chúng ta hoàn toàn có thể từ nhiều phương diện lợi dụng tài nguyên của mình để giúp đỡ các công ty cải thiện ý thức và quan niệm của mình. Giúp đỡ bọn họ thực hiện được mục tiêu này.
Quan niệm này của Triệu Quốc Đống làm hai người mở rộng tầm mắt. Ý thức phục vụ của bọn họ vốn cho rằng đã là cao nhất rồi, nhưng nếu như có thể làm được như Triệu Quốc Đống nói thì đúng là có lợi thế rất lớn trong sự cạnh tranh.
- Bí thư Triệu, theo lời ngài nói thì muốn đạt trình độ này Ban quản lý vẫn còn chênh lệch rất lớn, còn con đường rất dài phải đi.
Lưu Như Hoài thật tâm nói.
- Có chênh lệch thì cần thu nhỏ lại, đường dài cũng cần phải cố gắng đi trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Cạnh tranh là kịch liệt và vô tình như vậy. Anh không làm được, người khác làm được, công ty sẽ đầu tư vào nơi người ta. Tôi nghĩ sang năm giá trị sản lượng của Khu Khai Phát phải đột phá 2 tỷ, năm sau nữa là 4 tỷ, năm 2005 là 6 tỷ.
Dù là Tiêu Phượng Minh hay Lưu Như Hoài đều giật mình sợ hãi vì câu nói của Triệu Quốc Đống.
3 năm đạt 6 triệu? Hai người tính một chút thì thấy tốc độ tăng trưởng đều trên 70%, con số quá khủng khiếp.
- Sao, cảm thấy tôi nói như nằm mơ giữa ban ngày sao?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng và nói.
- Cơ sở của Khu Khai Phát thấp, tốc độ tăng trưởng nhanh một chút cũng là bình thường. Hơn nữa Khu Khai Phát không phải gánh chịu chức năng quản lý xã hội, chỉ vùi đầu làm kinh tế. Bây giờ hoàn cảnh tốt như vậy, anh dựa vào gì không làm được?
- Khu Khai Phát Thành phố An Đô năm nay có giá trị sản lượng trên 30 tỷ, tôi đã thấy trong kế hoạch của bọn họ đến năm 2005 sẽ đạt 60 tỷ, năm 2010 đạt 150 tỷ. Như vậy năm 2005 Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng ta chỉ bằng 1/10 so với Khu Khai Phát An Đô, nhưng đất đai, nhân viên của chúng ta chỉ bằng 1/10 so với Khu Khai Phát An Đô sao?
Triệu Quốc Đống nói vậy làm hai người á khẩu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Khu Khai Phát Ninh Lăng có thể so sánh với Khu Khai Phát An Đô sao? Đó là Khu Khai Phát cấp quốc gia, hơn nữa nằm ở tỉnh thành thì dù điểm nào cũng hơn hẳn Khu Khai Phát Ninh Lăng.
Nhưng Triệu Quốc Đống lại nói không hề e ngại, nói như hai bên ngang hàng vậy.
- Tôi biết hai anh đang nghĩ gì, có phải cảm thấy tôi không lượng sức mình? Sao lại có thể so sánh Khu Khai Phát Ninh Lăng với An Đô? Tôi muốn nói chính là anh nếu không dám nghĩ thì sao có thể đuổi kịp người ta.
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói:
- Tôi không chủ trương các anh quá lớn mật. Chẳng qua trên đời này không có gì không làm được, chỉ sợ không nghĩ ra.
Có lẽ thấy lời mình hơi nặng nên làm vẻ mặt Tiêu Phượng Minh, Lưu Như Hoài hơi trầm xuống, Triệu Quốc Đống biết mình hơi kích động. Hắn cũng không thể yêu cầu suy nghĩ của mọi người đều như mình được.
- Được rồi Như Hoài, có thể Phượng Minh đã nói với anh. Chuyện ở Khu Khai Phát thì tôi thấy anh không cần quá quan tâm, còn có chuyện càng quan trọng hơn chờ anh.
Triệu Quốc Đống nhìn Tiêu Phượng Minh. Hắn đã dặn Tiêu Phượng Minh lộ chút tin với Lưu Như Hoài để xem phản ứng của Lưu Như Hoài. Nhưng hắn đúng là không ngờ Tiêu Phượng Minh có thể đoán ra việc hắn định để Lưu Như Hoài vào Thường vụ thị ủy.
- Bí thư Triệu, ngài thật sự định để tôi tới Tây Giang?
Lưu Như Hoài do dự một chút rồi nói.
- Sao, không hứng thú hay thấy khó khăn?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại.
- Bí thư Triệu, hứng thú thì khó nói, đi đâu cũng là làm việc mà.
Lưu Như Hoài suy nghĩ một chút và thấy nên nói thật.
- Tây Giang là quận lớn, nhiều việc, giao thiệp rộng, nếu muốn làm nó phát triển thì khó khăn hơn ở Khu Khai Phát nhiều. Tôi đây là nói thật, Tây Giang chỉ cần có tốc độ tăng trưởng bằng 1/3 Khu Khai Phát đã là quá tốt rồi.
- Xem ra anh đã chuẩn bị tư tưởng rồi, vậy là tốt. Tôi cũng đã nói vấn đề nhiều, nhiều việc vặt. Anh không phải từng làm Chủ tịch huyện sao, sợ gì chứ? Dù sao còn có Thị ủy, Ủy ban đứng sau lưng anh cơ mà.
Triệu Quốc Đống chỉ lo Lưu Như Hoài không muốn tới Tây Giang, như vậy hắn đúng là không chọn ra ai thích hợp.
Lưu Như Hoài nhìn Tiêu Phượng Minh rồi cười khổ nói:
- Bí thư Triệu, ngài đã để mắt tới tôi, tôi còn có thể không làm sao?