Lộng Triều

Triệu Quốc Đống im lặng không nói một lúc lâu, vấn đề này đúng là khó giải thích, giải thích như thế nào? Nói thật nguyên nhân hay là nói Ninh Lăng cũng phát hiện bệnh này?

Triệu Vân Hải cũng thấy ông anh có vẻ do dự, y không biết ông anh mình lo điều gì? Dù là phát hiện bệnh truyền nhiễm thì cũng không cần một vị Bí thư thị ủy quá chú tâm như vậy chứ? Có cần thần bí thông qua mình tìm hiểu tình hình như vậy không? Đây là điều làm người ta rất khó hiểu.

- Vân Hải, chuyện này anh không tiện giải thích nhiều với chú. Nhưng chuyện rất quan trọng, chú cảm thấy anh đã bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với chú chưa?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói:
- Chuyện này không thể trì hoãn, anh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, đó là trực giác của anh. Trựa giác của anh chưa bao giờ sai. Bên Ninh Lăng xuất hiện bệnh này hay không thì em không cần xen vào, bên Nam Việt thì em cần chú trọng. Ngành truyền thông có trách nhiệm phản ánh vấn đề, mà đây chính là cơ hội để mạng internet mới phát triển tỏ rõ ưu thế của mình.

- Anh, anh muốn nói gì vậy?
Triệu Vân Hải cuối cùng đã nhận ra ông anh mình không phải nói đùa cho vui, mà là thật sự ra lệnh cho mình. Mặc dù y không chỉ huy gì trang web Thiên Hạ, nhưng y là người khiến nó phát triển lên, còn là nhà đầu tư lớn nhất. Nhờ khoản tiền đầu tư của y mới khiến Thiên Hạ vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, trở thành một trong năm trang web tin tức lớn nhất Trung Quốc. Bây giờ y cũng đang tích cực chạy quanh vì Thiên Hạ nên có tiếng nói lớn ở trang này.

- Anh cũng không nói nhiều, chú bố trí người quan sát việc này nhưng phải chú ý việc này, bệnh này lây lan rất mạnh, hơn nữa còn rất nguy hiểm với cơ thể. Bên Ninh Lăng …
Triệu Quốc Đống ý dừng lại một chút:
- Anh đề nghị chú nếu hiểu rõ tình hình thì phải lập tức thông báo với Đảng ủy, chính quyền địa phương, đó là điều rất quan trọng.


- Tại sao? Bọn em hoàn toàn có thể thông qua web mà đưa tin, chỉ cần bản thân tin tức chính xác là được mà.
Triệu Vân Hải không thể hiểu nổi.

- Vân Hải, trang web đặt ở Nam Việt, cần phải có quan hệ tốt với Đảng ủy, chính quyền địa phương. Hơn nữa Thiên Hạ là trang web tổng hợp, không chỉ là trang về tin tức nên có nhiều mặt cần chính quyền ủng hộ. Đây không phải là nịnh bợ mà là sự đóng góp của công ty. Chú phản ánh vấn đề với Đảng ủy, chính quyền cũng sẽ khiến Đảng ủy chính quyền chú trọng, kịp thời có biện pháp giải quyết. Anh nghĩ nói còn quan trọng hơn là chú tự đưa tin tức lên, đây cũng không phải việc gì khó.
Triệu Quốc Đống nói.

- Vâng, em biết rồi, em sẽ đề nghị với bọn họ. Em không phụ trách vấn đề đưa tin, em sẽ cố hết sức.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

Sau khi gọi cho xx, Triệu Quốc Đống liền gọi cho Thái Chánh Dương. Quan hệ giữa hắn và Ninh Pháp không đến mức lúc nào cũng có thể gọi được, nên chỉ có thể thông qua Thái Chánh Dương.

Triệu Quốc Đống lần này lấy danh nghĩa mình nhận được tin từ Vân Hải nên gọi điện báo cho Thái Chánh Dương. Hắn nói em trai mình phụ trách mảng tin tức trang web Thiên Hạ và phát hiện tình hình khác lạ, thấy đáng để chú trọng.

Thái Chánh Dương biết Triệu Quốc Đống nói chuyện không phải vu vơ. Hắn đột nhiên gọi tới nhất định là thấy việc này rất nghiêm trọng cho nên mới quyết đoán đề nghị mình gọi cho Ninh Pháp. Thái Chánh Dương cũng hỏi hắn chuyện này có thật sự nghiêm trọng đến mức cần lập tức có biện pháp đối phó không? Thái Chánh Dương đề nghị hắn nếu có thể thì xác minh một chút.


Triệu Quốc Đống suy nghĩ mãi và cảm thấy lời Thái Chánh Dương nói là rất có lý. Mặc dù hắn có thể đoán nhầm thời gian một chút nhưng như vậy càng ổn thỏa hơn. Nhất là đối với hắn mà mạo muội đưa ra ý kiến nếu không thể được đối phương tin tưởng thì sẽ mang tới bất lợi rất lớn.

Nhưng gần Giáng Sinh, Triệu Vân Hải gọi tới nói đúng là xuất hiện sự lây nhiễm, đã liên tục phát hiện vài ca bệnh ở bệnh viện, điều này làm Triệu Quốc Đống rất khẩn trương. Hắn cảm thấy chuyện không lên kéo nữa, nếu không sẽ thành sai lầm quá lớn.

Triệu Quốc Đống biết đã đến lúc cần hạ quyết tâm. Sau khi gọi cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống liền gọi đến số điện thoại kia.

Đó là số điện thoại của Ninh Pháp, đương nhiên khi Triệu Quốc Đống báo tên, thân phận và nói mình có chuyện rất quan trọng cần báo cáo với Bí thư Ninh, thư ký rất lễ phép mời Triệu Quốc Đống chờ. Hai phút sau, Ninh Pháp nghe điện.

Triệu Quốc Đống giới thiệu qua tình hình, cũng nói bởi vì em trai mình phụ trách mảng tin tức của trang Thiên Hạ nên sớm phát hiện tình hình này và đang theo dõi. Bây giờ đã báo tình hình này với sở Y tế, văn phòng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh tỉnh Nam Việt, hắn mời Ninh Pháp kịp thời tìm hiểu và có động thái.

Ninh Pháp mới đầu có chút kinh ngạc khi Triệu Quốc Đống nói như vậy, nhưng rất nhanh thấy giật mình. Nếu thật sự như lời Triệu Quốc Đống nói thì tình hình là rất nguy hiểm. Nhất là đối với tỉnh lớn như Nam Việt, có nhiều dân cư di chuyển. Nếu xuất hiện bệnh dịch mà không được chú trọng để nó lây lan thì sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế.

Sau khi bỏ máy xuống, Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều hắn có thể làm đã làm xong, Thái Chánh Dương biết tình hình này nên cũng đã đưa ra quyết định ở Điền Nam.


Hắn cũng đã bố trí Phù Quyên một lần nữa tiến hành bố trí chống dịch ở tất cả quận, huyện, mặc dù bề ngoài là có vẻ làm cho có vì tỉnh An Nguyên dù sao cũng không phải khu vực trọng điểm của Sars. Nhưng hắn cần phải tỏ rõ sự nghiêm túc, phải cho dân chúng toàn thị xã cảm thấy biện pháp ứng đối của Thị ủy, hơn nữa cũng để dân chúng chuẩn bị đầy đủ tư tưởng thì khi Sars xuất hiện mới giữ được ổn định xã hội.

Triệu Quốc Đống không khỏi nhớ đến cơn lũ năm 1998, đúng là do hắn sớm chuẩn bị ứng phó nên mới khiến hắn được tuyên dương, bây giờ hình như lại là như vậy.



Phù Quyên đúng là không thể hiểu nổi ý đồ của Triệu Quốc Đống.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngoài việc yêu cầu thị xã diễn tập cho tình huống khẩn cấp, vị Bí thư thị ủy này còn rất nhiệt tình chú ý đến công tác y tế, vệ sinh. Chẳng những liên tục đến thị sát bệnh viện Nhân dân số 1, số 2, còn tự mình đến kiểm tra bệnh viện truyền nhiễm, cũng đưa ra ý kiến thị xã sẽ cải thiện trang thiết bị của Bệnh viện truyền nhiễm, yêu cầu Cục Y tế lập tức đi làm. Điều này làm Phù Quyên và lãnh đạo cục y tế vừa khẩn trương vừa sợ.

Toàn thị xã diễn tập khi có bệnh truyền nhiễm xuất hiện, Phù Quyên và lãnh đạo cục Y tế không khỏi thầm nghĩ có phải Bí thư Triệu lên Bắc Kinh thấy ở đây hay có bệnh truyền nhiễm nên mới đột nhiên chú trọng công việc này. Nhưng việc làm lớn như vậy, mọi người không cho là đúng.

Chẳng qua đây đương nhiên là công việc tốt đối với mảng Y tế, vệ sinh. Bí thư thị ủy chú trọng việc này thì bọn họ sẽ được ủng hộ nhiều hơn.

- Bí thư Triệu, tô cảm thấy kinh tế Ninh Lăng chúng ta mặc dù kém một chút nhưng đầu tư cho y tế là khá đầy đủ. Công tác y tế của thị xã chúng ta luôn nằm top đầu của tỉnh. Bệnh viện truyền nhiễm có thể nhỏ một chút nhưng đã là khá lớn đối với Ninh Lăng chúng ta. Lúc trước khi xây dựng bệnh viện truyền nhiễm này, Thị trưởng Mạch cho rằng đó là dùng pháo bắn muỗi.
Trên đường từ bệnh viện về trụ sở Thị ủy, Phù Quyên nói.


- Thị trưởng Phù, đề phòng là việc tất yếu cần làm, nhất là chuyện liên quan đến tính mạng nhân dân, nói rất cần chú trọng cũng không quá đáng. Nếu không khi xảy ra chuyện thì chúng ta lại luống cuống tay chân. Bệnh viện truyền nhiễm có địa điểm tốt, hoàn cảnh tốt nhưng thiếu trang thiết bị. Anh cần phải thúc đẩy bên cục Tài chính nhanh chóng phê duyệt tài chính, nói đây là ý của tôi. Tôi cho các anh một tháng, nhất định phải chuẩn bị xong.
Triệu Quốc Đống ngồi trong xe nhìn hàng cây hai bên đường và nói.

- Cái này sợ rằng ngài phải nói với Thị trưởng Chung và Phó thị trưởng Liên Hương mới được.
Phù Quyên có chút khó xử. Nếu như Triệu Quốc Đống không nói thì việc cô xin cấp khoản tài chính này cũng không thể nào nhanh được. Dù cục tài chính không dây dưa thì Vưu Liên Hương nhất định cũng không thông qua. Cô đi nói chuyện thì dễ bị coi là giả truyền ý lãnh đạo.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ nói chuyện với Phó thị trưởng Liên Hương, chuyện này không thể kéo dài, kéo dài rồi mọi người nghĩ không có gì lớn nên bỏ đó. Đúng, cuộc diễn tập cũng phải bố trí chú đáo, chị đã mời lãnh đạo trên tỉnh chưa?

- Giám đốc Mai – Sở y tế tỉnh xác định sẽ tới, nhưng Chủ tịch Cam có thể đến hay không thì chưa rõ, nói muốn xem thời gian.
Phù Quyên nói.

- Vân Duệ, cậu gọi cho Lục Nhị hỏi xem chủ tịch Cam có nhà không? Tôi nói chuyện với Chủ tịch Cam một chút.
Triệu Quốc Đống nói.

Vân Duệ ngồi bên trên rất nhanh gọi điện, sau đó đưa máy cho Triệu Quốc Đống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận