Lộng Triều

Lục Nhị nghe thấy giọng của Triệu Quốc Đống liền thấy vui vẻ. Triệu Quốc Đống bố trí chính là lệnh, chẳng qua Chủ tịch Cam có rảnh hay không thì không phải do cô quyết định. Cô chỉ bóng gió nói lãnh đạo nên đến Ninh Lăng tham gia đợt diễn tập.

Triệu Quốc Đống nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng Lục Nhị lại biết có những lúc một lãnh đạo có tham gia hay không sẽ chứng minh tầm quan trọng của nơi đó trong mắt lãnh đạo. Mà Chủ tịch Cam sau khóa này sẽ kết thúc, năm sau có thể lên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc. Nếu như Chủ tịch Cam tham gia thì đó là vinh dự của Ninh Lăng.

Chủ tịch Cam đang họp, Lục Nhị nói chuyện một lúc với Triệu Quốc Đống. Sau khi Cam Bình họp xong, cô liền lập tức nói Triệu Quốc Đống đã gọi tới.

- Tiểu Nhị, cô vội vàng như vậy làm gì? Triệu Quốc Đống có chuyện, tôi thì không có sao?
Cam Bình thấy Lục Nhị có chút lo lắng lên trêu chọc.

- Không phải thưa Chủ tịch, tôi thấy Bí thư thị ủy rất hiếm khi chú ý công tác y tế, phòng dịch như vậy. Tôi ở bên ngài mấy năm nhưng hình như chưa thấy vị Bí thư thị ủy nào chuyên môn vì công việc này mà trao đổi với ngài, bình thường đều chỉ do Phó thị trưởng phụ trách, cùng lắm là Thị trưởng đến chỗ ngài. Tôi thấy chủ yếu đều là nói chuyện về công tác giáo dục và kèm chút công tác y tế mà thôi.
Lục Nhị mặt hơi đỏ lên:
- Bí thư Triệu mới tới Ninh Lăng mà đã tổ chức cuộc diễn tập khẩn cấp như vậy, đủ thấy anh ta chú trọng công tác y tế như thế nào, đó là tôn trọng ngài. Thị trưởng Phù cũng đã lên mời ngài nói muốn ngài ủng hộ công tác của Ninh Lăng.

Cam Bình rất thích tính cách của Lục Nhị, trước mặt chị, Lục Nhị không bao giờ nói vòng vo, cũng không có ve quá cẩn thận. Làm cán bộ ngoài Đảng, Cam Bình thích trao đổi thẳng thắn hơn. Đối với lãnh đạo là như vậy, với đồng nghiệp là như vậy, với cấp dưới cũng là như vậy. Mà Lục Nhị rất hiểu chuyện nên hai người có thể trao đổi với nhau như chị em. Nói thật Cam Bình rất cảm ơn Triệu Quốc Đống đã đề cử Lục Nhị làm thư ký cho mình.


Cam Bình biết sang năm mình có thể lên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân quốc gia, chị cũng muốn hỏi ý kiến Lục Nhị xem có muốn lên Bắc Kinh với mình không? Cũng mayLục Nhị chưa có bạn trai nên đỡ phải suy nghĩ vấn đề này.

- Ừ, cô bé này nói chuyện càng lúc càng có trình độ, đúng là làm tôi động tâm. Bí thư Triệu đúng là không uổng công đề bạt cô.
Cam Bình nở nụ cười:
- Được, cô gọi điện cho Ninh Lăng nói tôi sẽ xtham gia. Chẳng qua sau khi cuộc diễn tập kết thúc là tôi phải về tỉnh ngay.

Lục Nhị cũng không biết sao mình lại chú ý đến việc của Triệu Quốc Đống như vậy. Nhưng trong lòng cô có một tình cảm khó hiểu với hắn, bất cứ chuyện gì của Triệu Quốc Đống, cô đều muốn biết. Mà nếu như có thể giúp hắn một chút, trong lòng cô sẽ thấy rất vui vẻ.

Ngay cả tìm bạn trai, Lục Nhị cũng vô thức so sánh với Triệu Quốc Đống. Vì thế đây là nguyên nhân chính khiến cho cô không tìm được bạn trai. Dù sao muốn tìm được người xuất sắc như Triệu Quốc Đống là quá khó khăn.

Cam Bình cũng đã loáng thoáng ám chỉ với cô rằng nhân vật như Triệu Quốc Đống không dễ tìm được, cô nếu không thay đổi thì sợ bỏ lỡ hạnh phúc cả đời.

Nhưng điều này hình như không do Lục Nhị. Sau khi được giới thiệu mấy người, Lục Nhị nếu không thấy vô vị thì lại thấy những người đó kém cỏi, căn bản không khiến Lục Nhị cảm thấy nên tiếp tục tìm hiểu nữa Người ngoài ai cũng biết thư ký của Chủ tịch Cam mắt cao hơn trán nên dần không ai dám tìm cô.

Lục Nhị biết đây là tâm kết của mình nhưng bây giờ không thể cởi bỏ nó. Có lẽ chỉ khi một ai đó xuất hiện thay đổi được điều này thì may ra…




Sau khi nhận được điện của Triệu Quốc Đống, mới đầu Ninh Pháp không quá chú trọng. Mặc dù Triệu Quốc Đống miêu tả rất nghiêm trọng nhưng ít nhất Ninh Pháp còn chưa nhận được báo cáo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh về việc này. Chẳng qua vì cẩn thận nên y vẫn yêu cầu thư ký hỏi văn phòng Tỉnh ủy, Ủy ban tỉnh và Sở y tế về việc này.

Làm Ninh Pháp giật mình đó chính là tình hình y nhận được không khác gì so với điều Triệu Quốc Đống nói, hơn nữa bệnh đang lan tràn. Mặc dù tỷ lệ người nhiễm bệnh không đáng bao so với tỉnh Nam Việt trên 80 triệu dân nhưng căn bệnh lan tràn nhiều như vậy vẫn là rất nghiêm trọng.

Ninh Pháp lập tức yêu cầu Sở y tế tổ chức chuyên gia lập tổ nghiên cứu kết hợp với bệnh viện, cũng yêu cầu Ủy ban nhân dân tỉnh lập tức liên lạc với Bộ y tế, yêu cầu Bộ y tế lập tức phái chuyên gia đến Nam Việt tìm hiểu căn bệnh, đưa ra phán đoán kịp thời.

Sau khi nắm giữ tình hình này, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Nam Việt cũng báo cáo lên Quốc vụ viện, cùng lúc đó trang web Thiên Hạ cũng đưa ra một tin tức không làm người ta chú ý mấy đó là trong địa phận Nam Việt xuất hiện một căn bệnh truyền nhiễm.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn nhạy cảm phát hiện tin này mặc dù đơn giản nhưng dù sao nó cũng đã xuất hiện, điều này có lẽ là do trang Thiên Hạ đã liên lạc với Nam Việt, sau đó đưa lên để đỡ tạo ra ảnh hưởng quá lớn nếu căn bệnh bùng phát mà người dân trước đó không được nhận tin gì.

Nam Việt cũng yêu cầu tất cả thành phố, thị xã tiến hành giám sát bệnh dịch, cũng nhắc nhở nhân viên y tế chú ý bảo vệ bản thân, đối với bệnh nhân xác định bị bệnh lập tức phải cách ly quan sát, đồng thời cũng yêu cầu Đảng ủy, chính quyền địa phương các nơi phải có biện pháp thích hợp nhằm ổn định lòng dân.


Nam Việt xuất hiện việc này cũng khiến Trung ương và Quốc vụ viện chú ý, nhưng mà lúc này mọi người vẫn không nghĩ cơn bão này nó lại lớn đến như vậy. Rất nhiều chuyên gia y tế và quan chức đều nghi ngờ đây có phải bệnh cảm hay không?

Một tháng sau tình hình có vẻ khá tốt, do Nam Việt kịp thời khống chế khiến bệnh này cũng không lây lan ra ngoài Nam Việt, ít nhất một tháng nay là như vậy.

Thậm chí đợt tết cũng là một đợt tết khá yên bình, ai cũng nghĩ căn bệnh không thể lây lan rộng. Chỉ có Triệu Quốc Đống là nghĩ khác.

Hắn không tin bệnh Sars chỉ vì vài cuộc điện của mình mà không phát huy được tác dụng vốn có của nó. Bệnh này trước khi nghiên cứu ra thuốc chữa thì nó lúc nào cũng có thể bùng phát. Tỉnh Lục Nhị mặc dù trước mắt làm khá thành công nhưng cũng không có nghĩa không có sơ sót. Dù sao đây là bệnh, nó còn ẩn núp trong cơ thể, thậm chí có thể núp rất lâu mới phát tác.



Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống, Cù Vận Bạch tới.

Cô vẫn ở Australia không về. Đây là hành động chuẩn bị từ trước của hai người. Triệu Quốc Đống lấy lý do mùa đông ở Trung Quốc rất lạnh nên đề nghị Cù Vận Bạch mua một căn nhà ở đó, như vậy thuận tiện cho mùa xuân, đông sang Australia nghỉ. Cù Vận Bạch cũng đồng ý nên chọn mua một căn biệt thự.

- Tiểu Cù đến?
Dương Thiên Bồi nằm trên ghế lắc đầu nói:

- Chú đó, anh không biết nói chú như thế nào nữa. Chú đã trưởng thành rồi vậy mà không nghĩ đến hậu quả sao? Cũng may Tiểu Cù là người phụ nữ độc lập nên không gây phiền phức cho chú, nếu không anh xem chú thoát thân như thế nào?

- Thoát thân gì cơ?
Triệu Quốc Đống cũng không giải thích. Hắn không hối hận việc mình đã làm, cùng với việc thầm oán hận không bằng nghĩ cách giải quyết cho tốt.
- Bồi ca, cách sống của mỗi người là khác nhau mà.

- Biện bạch.
Dương Thiên Bồi khinh thường nói.

- Ha ha, anh nếu cho rằng đây là biện bạch thì tùy anh thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Huy ca đâu anh?

- Vừa dậy, y nói đến thăm một người bạn mới đi du lịch ở Hongkong về.
Dương Thiên Bồi nói:
- Kệ y đi, đợt tết này y nhiều lịch lắm, mảng bất động sản liên quan nhiều mặt, hơi không chú ý một chút là dễ bị vướng ở đâu đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận