Lộng Triều

Chung Dược Quân cuối cùng rất miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của Triệu Quốc Đống, đó chính là cùng báo cáo lên Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh về tình hình và đề nghị của Ninh Lăng, yêu cầu Ninh Lăng khởi động cơ chế khẩn cấp, hơn nữa đề nghị Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh áp dụng việc này trong toàn tỉnh.

Triệu Quốc Đống biết Chung Dược Quân thậm chí phản đối nhưng do suy nghĩ đến ý kiến của mình, hơn nữa không muốn vì vấn đề nhỏ nên gây mâu thuẫn, vì thế cuối cùng Chung Dược Quân đã đồng ý cùng hắn lên báo cáo với hai vị lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy.

Ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng khá hài lòng. Chung Dược Quân ít nhất tỏ thái độ ở vấn đề lớn thì nhất trí. Còn suy nghĩ thật trong lòng y thì sẽ thay đổi theo tình hình thực tế.

Đương nhiên chuyện này nếu thật sự khiến lãnh đạo không thoải mái thì chỉ tính lên đầu hắn mà thôi. Triệu Quốc Đống rất rõ điểm này, chẳng qua có thể kéo theo Chung Dược Quân thì cũng tỏ vẻ Thị ủy, Ủy ban nhất trí ý kiến.

Nói làm là làm, sau khi thống nhất với Chung Dược Quân, Triệu Quốc Đống lập tức thông báo Tằng Lệnh Thuần tổ chức hội nghị Thị ủy mở rộng, thảo luận tình hình dịch bệnh có thể xuất hiện ở Ninh Lăng, yêu cầu các ban ngành, quận, huyện về phải chuẩn bị sẵn sàng đợi thông báo của Thị ủy, Ủy ban.

Trên hội nghị Triệu Quốc Đống nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề, lấy giọng khá nghiêm túc nhắc mọi người…




Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân lên đến An Đô đã là 8h tối. hai người tìm quán ven đường ăn, sau đó trực tiếp đến Tỉnh ủy. Triệu Quốc Đống đã liên lạc với thư ký Ứng Đông Lưu, Ứng Đông Lưu cũng đồng ý gặp.

Triệu Quốc Đống báo cáo rất chi tiết về số liệu mình nhận được từ Nam Việt. Nhưng vẻ mặt Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên đều nặng nề khiến Triệu Quốc Đống biết trong lòng bọn họ có lẽ cũng thấy vấn đề này rất nghiêm trọng. Bên Nam Việt mặc dù đã thông báo lên Trung ương, Quốc vụ viện nhưng bọn họ đã sớm có hành động giám sát, vì thế việc lây lan giảm đi nhiều. Nhưng các nơi khác không được như vậy.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống phải lên báo cáo với tỉnh. Bây giờ còn chưa ai cảm thấy tính nghiêm trọng của bệnh dịch.

- Quốc Đống, cậu nói là bệnh này sẽ gây chết người?
Tần Hạo Nghiên nghe xong Triệu Quốc Đống nói liền hỏi:
- Nhưng bên Nam Việt hình như trưa nói rõ điểm này.

- Em trai tôi làm việc ở trang web Thiên Hạ, căn cứ bọn họ điều tra bệnh này đã lây nhiễm vượt quá tưởng tượng, chủ yếu thông qua không khí, nói cách khác chỉ cần nói chuyện là dễ bị lây. Mà tỷ lệ tử vong ở người già, trẻ em là khá cao.


Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi vẫn chú ý đến việc này cho nên luôn giữ liên lạc với em mình. Theo tôi biết Nam Việt đã có người chết, đây là tín hiệu rất nguy hiểm. Cho nên tôi muốn báo cáo với Tỉnh ủy, do Ninh Lăng chúng ta đã xuất hiện hai trường hợp ghi nhiễm. Tôi hy vọng có thể thực hiện cơ chế phòng chống khẩn cấp ở Ninh Lăng.

- Bây giờ ngành y tế vẫn chưa có ý kiến rõ ràng về căn bệnh này, Trung ương cũng đang tích cực bàn bạc, hơn nữa cũng báo cáo với Tổ chức Y tế thế giới. Nhưng bây giờ ..
Tần Hạo Nghiên có chút do dự, y nhìn sang Ứng Đông Lưu và biết việc này khó ra quyết định. Nhất là khi Nam Việt và các tỉnh thành khác vẫn chưa xuất hiện tình huống thông báo tình trạng khẩn cấp, tỉnh An Nguyên nếu khởi động cơ chế này thì sợ sẽ mang lại tác dụng phụ.

Ứng Đông Lưu cũng biết việc này khó giải quyết. Nói nhiều không nhiều, ít không ít, bốn trường hợp ở tỉnh An Nguyên đều đi từ Hongkong, Dương Thành về. Bây giờ tỉnh, thành đang tiến hành tìm kiếm những người có quan hệ tiếp xúc với bệnh nhân, đề phòng bệnh dịch lan tràn nhưng chưa khởi động cơ chế tình trạng khẩn cấp.

Nhưng nếu thật sự liên quan đến mạng người như Triệu Quốc Đống nói thì một khi sai sẽ mất cơ hội, tạo thành bệnh dịch lan tràn, ảnh hưởng đến tính mạng quần chúng nhân dân. Khiến cho Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh mất uy tín.

Trước đó Ứng Đông Lưu sau khi nhận được báo cáo đã khá chú ý, yêu cầu Cam Bình chuyên môn phụ trách công việc này. Nhưng trong lòng Ứng Đông Lưu vẫn thấy không yên tâm. Vì thế sau khi Triệu Quốc Đống nói muốn báo cáo trực tiếp, y liền lập tức đồng ý, hơn nữa còn kéo Tần Hạo Nghiên tới nghe cùng.


Triệu Quốc Đống nói làm cho tim y đập mạnh, đây là vấn đề trách nhiệm chính trị, trách nhiệm với quần chúng nhân dân. Những lời này đã làm Ứng Đông Lưu động tâm, mặc dù dùng hành động này có vẻ hơi quá nhưng vẫn đỡ hơn là về sau hối hận.

- Như vậy đi Hạo Nhiên, tôi thấy có thể khởi động cơ chế này ở An Đô, Ninh Lăng và Nam Hoa, yêu cầu các nơi khác tăng cường giám sát, báo cáo liên tục, đồng thời tiến thêm một bước chuẩn bị các loại thuốc đề phòng, cũng tập huấn nhân viên y tế, tăng năng lực phòng chống.
Ứng Đông Lưu đứng dậy đi một vòng và nói:
- Không, không được, tôi còn không yên tâm. Như vậy đi, khởi động cơ chế tình trạng khẩn cấp trong toàn tỉnh, phải đảm bảo toàn tỉnh không xuất hiện bệnh trên quy mô lớn, hoặc là xuất hiện nhưng phải trong phạm vi Đảng ủy, chính quyền có thể khống chế.

Tần Hạo Nghiên há hốc mồm nhưng thấy mặt Ứng Đông Lưu rất nghiêm túc nên thôi.

- Quốc Đống, việc này còn phải cảm ơn Ninh Lăng đã tiến hành diễn tập trước. Sau khi Chủ tịch Cam đã báo cáo với Chủ tịch Tần và tôi, yêu cầu toàn tỉnh tiến hành diễn tập. Chủ tịch Tần và tôi đều đồng ý, bây giờ các thành phố, thị xã trong tỉnh đã diễn tập một lần, coi như có chút kinh nghiệm.
Ứng Đông Lưu xua tay nói:
- Có vài thứ phải bản thân tự trải qua mới có thể cảm nhận được.

- Bí thư Ứng, Chủ tịch Tần, tôi nghĩ dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban, toàn tỉnh chúng ta nhất định sẽ giành thắng lợi trong trận chiến này.
Triệu Quốc Đống nói:

- Chuyện này chủ yếu là phải xem tình hình ở các nơi. Xin Bí thư Ứng cùng Chủ tịch Tần yên tâm, Ninh Lăng chúng tôi nhất định dùng hết toàn lực đảm bảo Ninh Lăng không lan tràn dịch bệnh, cố gắng làm cho mỗi bệnh nhân an toàn ra viện.

- Quốc Đống, Dược Quân, Ninh Lăng tự tin như vậy là rất tốt. Bây giờ ngành y tế vẫn chưa nhận thức đúng về bệnh này. Các chuyên gia Bộ y tế ở Nam Việt một thời gian. Tôi đã gọi điện hỏi Bí thư Ninh Pháp, bên bọn họ khống chế khá tốt, khá ổn định, không xuất hiện dao động trong dân chúng. Nhưng Bí thư Ninh Pháp nói bệnh dịch rất nghiêm trọng, nhất là một khi người bị lây bệnh chưa được phát hiện thì càng nguy hiểm hơn.
Ứng Đông Lưu thở dài một tiếng nói:
- Chúng ta cần phải chuẩn bị về tư tưởng. Hạo Nhiên, tỉnh sợ rằng phải lập tức báo cáo lên Trung ương Đảng và Quốc vụ viện.

Tần Hạo Nghiên gật đầu. Y vừa nhận chức, vốn định năm nay chú tâm phát triển kinh tế nhưng lại gặp việc này. Hơn nữa Triệu Quốc Đống còn tới đây nói chuyện, Chung Dược Quân không biết sao lại nghe theo. Nhưng Tần Hạo Nghiên nghĩ cũng đúng, có việc lớn, Triệu Quốc Đống bảo Chung Dược Quân đi theo, y sao dám không đi.

- Bí thư Ứng, một khi khởi động thì trong tỉnh phải lập 24 văn phòng trách nhiệm, yêu cầu chỉ cần người bị bệnh được phát hiện phải cách ly, nhân viên trực ban phải luôn có mặt đầy đủ ứng phó tình hình. Ngoài ra ban lãnh đạo trực ban của tỉnh ít nhất phải có Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh tham gia.
Tần Hạo Nghiên suy nghĩ một chút và nói.

- Ừ, mặc dù bây giờ thông tin rất thuận tiện nhưng chúng ta phải chú trọng hơn, lập tức thành lập Ủy ban ứng phó khẩn cấp của tỉnh, do Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Ủy ban dẫn đầu, điện thoại, bộ đàm chuẩn bị sẵn sàng, luôn giữ liên lạc với Trung ương và ngành y tế.
Ứng Đông Lưu gật đầu nói:
- Hạo Nhiên, anh nói với Chủ tịch Cam là chị ta làm Chủ nhiệm Ủy ban khẩn cấp, trực ban trên tỉnh chị ta không cần tham gia, chỉ phụ trách bên Ủy ban khẩn cấp. Văn phòng tỉnh ủy và Ủy ban cũng cần kịp thời hiểu rõ tình hình, qua đó thông báo xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận