- Em về từ bao giờ vậy?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Lưu Nhược Đồng đi vào văn phòng mình. Vân Duệ cũng có chút tò mò nhìn người phụ nữ đó rồi thầm đoán xem có quan hệ như thế nào với sếp của mình.
- Anh sao có vẻ mặt này, em đến chỗ anh là bình thường mà.
Lưu Nhược Đồng cười nói:
- Dù sao em cũng không thể không biết hoàn cảnh làm việc của anh mà.
Triệu Quốc Đống nhìn Vân Duệ ở bên rồi cười nói:
- Đây là vợ tôi – Lưu Nhược Đồng, Nhược Đồng, đây là Vân Duệ - thư ký của anh.
Vân Duệ có chút kinh ngạc rồi vội vàng đi rót chè nóng cho Lưu Nhược Đồng, sau đó biết ý đi ra ngoài.
- Thư ký của anh đúng là rất tận tuỵ với công việc.
Lưu Nhược Đồng một bên nhìn quanh, sau đó đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Phong cảnh nơi đây đúng là đẹp. Em sớm nghe nói cảnh tượng Giang rất hùng vĩ, mùa khô mà cũng có lượng nước lớn đến như vậy.
- Nhược Đồng, em đến đây không phải chỉ xem cảnh Giang thôi chứ? Muốn đi phải tới núi Vũ Lăng mới đúng, ở đó có cảnh mênh mông, rộng lớn hơn Giang nhiều.
Triệu Quốc Đống một lần nữa ngồi xuống ghế:
- Tình hình Bắc Kinh rất khẩn trương sao?
- Vâng, bệnh Sars rất nghiêm trọng, chẳng qua cũng may là Trung ương đã hạ quyết tâm nên về cơ bản có thể khống chế được.
Lưu Nhược Đồng cười nói:
- Cho nên em đến chỗ anh né tránh dịch bệnh.
- Đâu có nghiêm trọng như vậy. Nó còn tốt hơn nhiều so với anh tưởng tượng đó. Thực ra chỉ cần tuyên truyền tốt, đưa ra các biện pháp, sau đó bình tĩnh thông báo tình hình với xã hội, nói cho mọi người biết về tính nghiêm trọng của bệnh Sars, dân chúng thực ra sẽ yên tâm khi ai cũng biết.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói. Cũng may Trung ương phản ứng khá nhanh, nếu như thật sự che đậy thì không chừng sẽ tạo thành vấn đề lớn hơn nữa, sẽ khiến cho quốc tế công kích Triệu Quốc Đống.
- Ừ, bây giờ đang diễn ra Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, nhưng tình hình vẫn khá ổn định. Thái độ kiên quyết của các Ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đều rất kiên quyết ủng hộ Trung ương Đảng, Quốc vụ viện đánh thắng bệnh Sars.
Qq là nhân viên tình báo nên hiểu rõ có một số kẻ muốn nhân cơ hội này gây chuyện. Nhất là khi thấy cục diện chính trị của Trung Quốc ổn định nên khó chịu.
- Chúng ta chỉ cần càng phát triển mạnh, sức ảnh hưởng sẽ càng lớn, kẻ địch sẽ càng khó chịu, càng sợ. Bọn họ càng sợ, càng khó chịu chúng ta lại càng vui. Đây là tâm trạng giữa ta và địch, đó là điều rất bình thường. Nếu như bọn họ thật sự hy vọng chúng ta giùa có lên đó là mặt trời lặn đằng tây.
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Đừng nhìn nước ngoài đầu tư mạnh vào Trung Quốc nhưng đó là bản năng hám lợi. Hơn nữa bọn họ biết mình không vào thì sẽ có người khác thay bọn họ tiến vào. Nhưng đến lúc quan trọng thì những kẻ đó sẽ gây ra sóng gió.
- Ồ, anh hiểu sâu về việc này đó nhỉ. Tứ tỷ nói bên anh có động tác rất lớn, ngay cả vùng duyên hải và Thượng Hải đều biết được một chút về hành động ở Ninh Lăng. Tứ tỷ nói anh bảo chị ấy tham gia vào hạng mục vật liệu xây dựng bảo vệ môi trường, lớn nhỏ không cần biết, chỉ cần phù hợp với quy hoạch phát triển của bên anh. Xem ra anh dự định làm lâu dài ở Ninh Lăng sao?
Lưu Nhược Đồng ngồi xuống ghế nói.
- Nơi đây có gì không tốt chứ? Mặc dù điều kiện kém một chút nhưng đó là sân khấu của anh. Hơn nữa anh tin mình có thể tạo ra sân khấu rực sáng.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói:
- Mà bây giờ anh đã có một sự mở màn khá tốt.
- Vậy mọi người chờ xem anh biểu diễn.
Lưu Nhược Đồng khẽ thở dài nói:
- Em vốn nghĩ anh ở tầm cao sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Điều anh có thể làm đã làm, còn lại cần phải để cho người khác phát huy tác dụng.
- Mọi người tất nhiên sẽ cố gắng mà.
Lưu Nhược Đồng khẽ cười nói:
- Phán đoán của anh rất chính xác. Căn cứ tin tình báo nắm giữ thì có lẽ trong nửa tháng nữa Mỹ sẽ ra tay. Chúng ta cũng đã thông qua vài quan hệ để truyền tới đó, bây giờ chủ yếu xem bọn họ có đưa ra phản ứng phù hợp hay không?
- Anh đoán kết quả cũng sẽ không thay đổi. Có lẽ cố gắng trước đó chỉ làm Mỹ thêm chút phiền toái mà thôi, thậm chí thời gian chiến tranh kéo dài nhưng xu thế chung là không thể thay đổi.
Triệu Quốc Đống không quá coi trọng khả năng chống cự của Iraq.
- Mọi người cũng phán đoán như vậy, nhưng tình hình Iraq rất phức tạp, bây giờ người kia có vẻ không khống chế được Quốc Đống. mà quốc gia này có sự xung đột giữa các dân tộc, giáo phái. Dù là Mỹ hay là người thay mặt đều rất khó có thể khống chế được vùng đất này. Đương nhiên người Mỹ chưa chắc nghĩ như vậy, bọn họ muốn chính là thứ dưới lòng đất.
Lưu Nhược Đồng cười nói:
- Có lẽ bọn họ sẽ gặp một chút phiền phức không ngờ đến. Người kia không phải không có chuẩn bị, nhất là sau khi Trung Quốc cảnh báo thì y cũng nhận ra điểm này.
Triệu Quốc Đống nói:
- Y đánh giá mình quá cao nhưng nó không có tác dụng mấy. Cùng với việc đặt chú ý vào y không bằng nghĩ xem sau khi Mỹ giải quyết được Iraq thì sẽ có xu thế gì, còn có thể lưu thế lực nào lại, chúng ta nên làm gì trước. Đó mới là vấn đề nhân viên tình báo cần suy nghĩ.
- Hì hì, Quốc Đống, cảm ơn anh đã nhắc. Chẳng qua em nghĩ là nhân viên chuyên nghiệp nên nhiều chuyện bọn em không cần người khác nhắc vì mặc định có người tính đến mọi khả năng.
Lưu Nhược Đồng nói.
Triệu Quốc Đống giả vờ vỗ đầu nói:
- Xin lỗi, anh hình như hơi quên mình là ai.
Lưu Nhược Đồng đến Iran có mục đích gì thì Triệu Quốc Đống cũng đại khái đoán gia. Iran là một quốc gia đặc biệt ở khu vực Trung Đông. Trung Quốc và Iran có nhiều mối hợp tác, nhiều quan hệ chiến lượng với nhau. Điều này làm cho Trung Quốc và Iran phải gắn vào nhau. Trung Quốc cần đảm bảo nhu cầu về dầu thô, cũng cần một quốc gia có năng lực ở khu vực Trung Đông, đảm bảo cho Mỹ sau khi thành công ở Iraq sẽ không ảnh hưởng đến cục diện cân bằng ở Trung Đông.
Bây giờ Mỹ sắp tấn công Iraq, Iran nhất định sẽ không ngồi nhìn nhưng cũng không có tư cách tham gia. Điều duy nhất Iran cần làm chính là suy nghĩ đến sau cuộc chiến tranh Iraq, Mỹ sẽ có hành động gì để đảm bảo lợi ích quốc gia mình.
Trong cuộc chiến tranh này Trung Quốc cũng cần phải cho Mỹ thấy điểm giới hạn của mình. Trong chiến tranh Iraq có lẽ Trung Quốc không đạt được gì, nhưng nước Mỹ cũng có thể bị ngăn cản đôi chút, không thể muốn làm gì thì làm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cân bằng quốc tế. Đối với Trung Quốc mà nói việc nhắc nhở Mỹ không thể để ngọn lửa chiến tranh lan sang Iran là cần thiết, đó là lợi ích chiến lược của Trung Quốc.
Cho nên quan hệ giữa Trung Quốc và Iran trong thời gian này trở nên mật thiết hơn. Hệ thống dẫn khí từ Iran thông qua cảng Gwadar về Trung Quốc đã được phê duyệt, sắp chính thức khởi công.
Do việc xây dựng đường quốc lộ, hệ thống dẫn khí được thúc đẩy khiến mối quan hệ giữa Trung Quốc và Iran trở nên ràng buộc và củng cố lên, khiến cho Trung Quốc có thể đẩy mạnh quan hệ kinh tế, chính trị, quân sự với Iran. Nó có tác dụng lớn đối với cả hai nước.
Saddam sẽ bị tiêu diệt, Trung Quốc mặc dù không thể thay đổi điều này nhưng cũng không có nghĩa là bó tay chịu trói. Đẩy mạnh quan hệ với các quốc gia xung quanh Iraq là bước đi chính xác, nhất là việc tăng vường quan hệ với Iran sẽ đảm bảo sức ảnh hưởng của Trung Quốc ở khu vực này.
Lưu Nhược Đồng đến Ninh Lăng làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ. Hơn nửa năm qua hắn làm việc như một cái máy ở Ninh Lăng, cả ngày bận rộn công việc, thậm chí không có thời gian thả lỏng. Bây giờ Lưu Nhược Đồng đến coi như làm cho hắn có thể có cơ hội ngồi xuống nói chuyện, thư giãn.
Lưu Nhược Đồng chỉ ở Ninh Lăng hai hôm, công việc của cô khiến cô không thể nghỉ quá lâu. Cô về nước là có nhiệm vụ.
Làm cho Triệu Quốc Đống vui là ý kiến của hắn đã loáng thoáng có chút tác dụng. Ít nhất khiến cho lực lượng sau lưng Lưu Nhược Đồng cùng Trần Đông Chiêu có thể tìm được phương hướng. Rất nhiều thứ chỉ cần có phương hướng là dễ làm hơn rất nhiều. Theo thời gian trôi đi những thứ này sẽ rõ ràng hơn, nhưng trước trận chiến thường khó phân biệt. Hắn đã phát huy được đôi chút tác dụng, để cho bọn họ không phải phân tích một cách vô ích.
Ví dụ như mấy hạng mục chiến lược với Pakistan được đẩy mạnh, làm ấm lên quan hệ với Iran. Tổng thống Iran – Khatami trong tháng tư năm nay sẽ tới Trung Quốc nhằm đẩy mạnh quan hệ hai nước. Đây là tín hiệu rất đáng mừng.