Lộng Triều

Trên đường từ An Đô về Ninh Lăng, tâm trạng Triệu Quốc Đống không được tốt.

Nói thật Trần Anh Lộc là lãnh đạo đủ tư cách. Triệu Quốc Đống đã cộng tác với hai vị lãnh đạo trực tiếp khá lâu là La Đại Hải và Trần Anh Lộc. La Đại Hải không nói, mặc dù đối phương phối hợp ăn ý với Triệu Quốc Đống nhưng do tuổi nên thể hiện xu thế Triệu mạnh, La yếu, lúc ấy công việc Huyện Hoa Lâm chủ yếu do Triệu Quốc Đống là Chủ tịch phụ trách chính.

Mà Trần Anh Lộc thì khác. Trần Anh Lộc trầm tĩnh, rộng lượng, có lẽ khuyết điểm duy nhất là ánh mắt hơi kém cho nên mới có cái nhìn với cách làm của mình. Cuối cùng làm cho hai bên chia rẽ. Đây là điều Triệu Quốc Đống thấy nuối tiếc. Hắn cũng muốn tạo quan hệ tốt với Trần Anh Lộc, vì đối phương là Phó chủ tịch tỉnh, sau này có nhiều việc va chạm. Nhưng hắn phát hiện mình không thể nào rộng lượng bỏ qua việc trước đây.

Có lẽ cách làm của đối phương làm cho hắn tổn thương quá sâu, mà hắn lại là người không dễ dàng tha thứ chuyện tình cảm, nhất là sự phản bội. Nó giống như việc hắn đối với Vương Nhị Khải vậy.

Mình và Hoàng Côn bây giờ cũng đã trở lại bình thường. Bởi vì đối phương chưa từng là bạn hắn, không có phản bội hắn. Nhưng Vương Nhị Khải thì khác, Triệu Quốc Đống không cố gắng đi nhằm vào ai, không cố gắng tìm tật xấu của ai, nhưng muốn hắn rộng lượng nhận lại Vương Nhị Khải thì rất khó làm.

Xe Audi lặng lẽ chạy nhanh trên quốc lộ 915. Bành Trường Quý cảm thấy tâm trạng sếp không tốt cho nên từ lúc nên xe vẫn không nói gì.

- Lão Bành, anh nói một người từng bị tổn thương thì còn có thể tin tưởng người làm y tổn thương không?
Một lúc lâu sau Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng và nói.


Bành Trường Quý không ngờ Triệu Quốc Đống đột nhiên hỏi một câu như vậy. Nhưng Bí thư Triệu lần này lên tỉnh báo cáo công việc mà, sao lại liên quan đến việc tổn thương hay không? Nhưng bây giờ cũng không phải điều mình nên suy nghĩ nhiều. Sếp hỏi thì mình phải trả lời.

- Điều này nếu là tôi thì có thể giữ quan hệ bình thường, nhưng nếu thật tâm đối đãi là rất khó. Bởi vì trong lòng tôi sẽ luôn thấy có một khe rãnh, tin tưởng đối phương cũng là như vậy, không bằng giữ trạng thái hai bên đều có thể cảm thấy thoải mái, không cần phải kéo lại gần mà. Ừ, có lẽ gọi là đạm bạc đi.
Bành Trường Quý cười nói:
- Đây là câu nói con tôi về thường nói, hình như nó đi học bị thất tình nên hay nói câu đạm bạc.

Triệu Quốc Đống cười phá lên. Lão Bành này đúng là khôi hài, không ngờ nói đến con trai mình, chẳng qua nó lại làm hắn thấy thoải mái không ít.

- Đúng thế, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, tâm trạng hắn lúc này cần phải thoải mái lại vì trong thời gian này đã quá căng thẳng

Từ khi bệnh Sars bắt đầu bùng nổ, hắn đã dồn hết tâm trí vào công việc, nói khó nghe một chút là quên đi hết mọi chuyện. Bảo sao ai cũng nói đàn ông đặt sự nghiệp lên đầu, nhưng thích hợp điều chỉnh một chút cũng là điều cần thiết, nếu không hắn sẽ không đột nhiên có nhiều suy nghĩ nôn nóng, bất an như vậy.

- Bí thư Triệu, ngài còn chưa có con phải không? Tôi thấy ngài cả ngày bận rộn làm việc, có đôi khi khó tránh khỏi có tâm trạng không tốt. Nếu có con thì có thể làm ngài vui vẻ, hạnh phúc đôi chút, sẽ làm tâm trạng của ngài tốt hơn.

Bành Trường Quý một bên lái xe rồi cười ha hả nói:
- Có đôi khi con người phấn đấu cả đời không phải vì tạo trụ cột tốt cho con cái sao? Đã biết đời mình không được, còn không hy vọng con cái mình có tương lai tốt hay sao?

Triệu Quốc Đống hơi động tâm, thoáng cái con hắn đã được 6 tháng tuổi. Hắn nghe Cù Vận Bạch nói con đặt tên là Cù Thanh Đào, nghe giống như con trai vậy.

Triệu Quốc Đống hỏi cô tại sao đặt như vậy, Cù Vận Bạch bảo hắn đoán một chút, Triệu Quốc Đống nghĩ mãi không ra. Sau đó Cù Vận Bạch nhắc hắn rằng đó là nơi phát triển tình cảm của cả hai, hắn mới hiểu.

Hắn và Cù Vận Bạch chính thức yêu nhau ở hồ Thanh Ngõa, sau đó có quan hệ ở trên Vân Đào quan. Có lẽ vì thế mà con gái hắn mới có tên như vậy.

- Con, cũng nên có con mới phải.
Triệu Quốc Đống cười cười.

- Đúng thế, bây giờ chỉ cho sinh một người con. Chúng tôi trước đây ở nông thôn đều có bốn năm người con, một nhà luôn vui vẻ, náo nhiệt. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ được sinh một con nên coi như bảo bối, kết quả lại thiếu đi tình thương.

Bành Trường Quý thở dài nói.

Mấy người con? Triệu Quốc Đống khẽ nở nụ cười. Mình sợ là có chút phiền phức. Cổ Chí Thường không ngờ gọi điện đến hỏi mình, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Hắn và Tiểu Âu mặc dù vẫn có quan hệ nhưng trước kia Cổ Chí Thường không hỏi mấy mà, sao bây giờ lại lấy ly do bệnh Sars mà quan tâm tới mình. Điều này làm Triệu Quốc Đống cảnh giác.

Sau đó Tiểu Âu gọi tới nói bố cô hỏi, cô đã nói sẽ không kết hôn, nhưng không định sống cô đơn cả đời. Vợ chồng Cổ Chí Thường hỏi cô muốn làm gì, cô nói lúc thấy thích hợp sẽ sinh con cho Quốc Đống ca, còn tự mình nuôi. Điều này làm vợ chồng Cổ Chí Thường há hốc mồm.

Phiền phức rồi, rất nhiều có thể làm người ta hạnh phúc, cũng có thể làm người ta phiền phức, phúc và họa đan xen nhau.



Vào phòng hội nghị Thị ủy làm Lý Đại Phú có chút kích động. Làm một người tiến dần từng bước ở Ninh Lăng, y thấy rõ biến hoá trong một năm qua của Ninh Lăng, khát vọng một ngày nào đó Ninh Lăng chính thức bước ra khỏi thân phận nghèo, tiến vào hàng ngũ đô thị giàu có.

- Bí thư Triệu, khách của công ty Cummins đã đi khảo sát khu Lâm Cảng cùng khu Khai Phát, cũng đã thăm hai công ty. Tôi cảm thấy bọn họ rất hứng thú, mặc dù không tỏ thái độ nhưng tôi có thể khẳng định bọn họ động tâm.

- Đại Phú, người Mỹ rất khôn khéo, bọn họ đi đâu cũng tỏ vẻ hứng thú, muốn làm cho anh tỏ ra nóng lòng, làm anh mắc câu. Tôi nghĩ bọn họ khảo sát mấy nơi trước cũng có biểu hiện như vậy.


Triệu Quốc Đống là người đầu tiên tới phòng hội nghị. Trên đường hắn đã thông báo Tằng Lệnh Thuần, bảo đối phương thông báo họp nghiên cứu cuộc tiếp đón 2 ngày sau. Ủy viên trưởng trên danh nghĩa là lãnh đạo thứ hai của quốc gia.

- Không, Bí thư Triệu, lần này thì khác. Tôi cảm thấy người Mỹ rất hứng thú với vị trí của khu Lâm Cảng, nhất là khi công ty Neo đã hoạt động ở đây vài năm. Bọn họ đã trao đổi với Neo, tôi hỏi phiên dịch thì nghe họ nói người Mỹ có lẽ rất hứng thú với hoàn cảnh đầu tư ở Ninh Lăng chúng ta.
Lý Đại Phú lắc đầu không đồng ý quan điểm của Triệu Quốc Đống.

- Ồ, bọn họ nói như thế nào?
Thấy thông báo họp mà chưa đến đông đủ, chỉ có Lam Quang và Phù Quyên tới, ngay cả Tằng Lệnh Thuần cũng chưa tới, Triệu Quốc Đống vừa cười vừa ra hiệu mọi người ngồi xuống.

- Bí thư Triệu, người Mỹ rất hứng thú việc công ty Neo đã dùng vật liệu xây dựng từ tre để xây nhà xưởng mới. Bọn họ hỏi Neo là có chuyện gì, chúng tôi cũng giải thích làm bọn họ rất kinh ngạc.

Lý Đại Phú đã uống hai chén rượu, vừa từ bàn ăn về nên nói chuyện khá nhiều.
- Công ty Neo lại giới thiệu cho bọn họ biết thị xã mới thành lập một câu lạc bộ giao lưu ba tầng, nếu bọn họ có hứng thú có thể tới đó thăm.

Câu lạc bộ giao lưu này do Triệu Quốc Đống đề nghị Ủy ban kinh tế, cục Chiêu thương, Ủy ban kế hoạch phát triển, Ủy ban văn hóa dẫn đầu thành lập, trong đó có thư viện quy mô vừa, phòng chiếu phim, phòng âm nhạc, nơi uống trà, quầy bar, chủ yếu là một nơi để nhân viên các công ty vào đó giải trí.

Bởi vì công viên trúc ở nội thành có hoàn cảnh trang nhã, gần khu trung tâm nên khi vừa khai trương liền yêu cầu các công ty ở khu Khai Phát, khu Lâm Cảng cùng khu Hà Nam đến cổ vũ, cũng gửi thiếp mời cho bọn họ, chào đón nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật các công ty đến câu lạc bộ làm khách quý. Vì thế chỉ trong hai ba tháng đây đã là nơi mà mọi người thường đến. Ngay cả nhân viên công ty Neo cũng thích tới đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận