Lộng Triều

Triệu Quốc Đống xoay người nghe Mã Nguyên Sinh trình bày. Lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Người Vân Lĩnh đến kết hợp với Cục công an tìm kiếm, cuối cùng đã tìm ra nơi ở của bạn cặp vợ chồng kia. Khi tới nơi thấy vợ chồng này đang ngồi ăn uống, nói chuyện.

Giải quyết được chuyện này, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cũng dễ dàng hơn nhiều.

- Lão Mã, làm rất tốt. Anh thay tôi cảm ơn các đồng chí cảnh sát. Sức chiến đấu của Cục công an đã được kiểm chứng, đáng được khen ngợi. Ngoài ra cũng cần nhắc các đồng chí chú ý bảo vệ mình.
Triệu Quốc Đống gật đầu vỗ tay Mã Nguyên Sinh cảm ơn.

Mã Nguyên Sinh nghe xong mà có chút cảm động.

Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy là điều y không mong muốn. Mặc dù không phải e ngại gì nhưng dù sao mình và hắn còn có mâu thuẫn. Nhất là khi hắn làm chủ tịch Huyện Hoa Lâm, một cử động của mình làm đối phương rất tức giận. Bây giờ đã đổi khác, đối phương nháy mắt thành kẻ có thể quyết định vận mệnh chính trị của mình.

Chẳng qua sau mấy lần tiếp xúc làm Mã Nguyên Sinh có cái nhìn mới với Triệu Quốc Đống. Vị Bí thư thị ủy này cũng không phải người có thù tất báo như mọi người vẫn nghĩ, ít nhất bản thân Mã Nguyên Sinh cảm thấy như vậy. Đối phương ngoài lúc đầu có cái nhìn với công việc của Cục công an ra, nhưng đó là nói đúng thực tế.


Sau chuyện ở cảng Ninh Lăng, hắn đã đánh giá khá tốt công việc của Cục công an, ngay cả Lam Quang đều nhiều lần nói cho Mã Nguyên Sinh biết về việc Triệu Quốc Đống thay đổi cảm tưởng với y, điều này rất hiếm thấy.

- Đúng rồi lão Mã, thủ trưởng có thể còn đi xung quanh một chút, bố trí cẩn thận, không được để xảy ra chuyện gì.
Triệu Quốc Đống nói một câu rồi vội vàng đi lên.

- Bí thư Triệu yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Mã Nguyên Sinh ưỡn ngực nói.

Triệu Quốc Đống thấy Ứng Đông Lưu đang tìm mình nên vội vàng đi tới.

- Câu lạc bộ giao lưu Ngũ hồ tứ hải?
Lục Kiến Bang nhìn tới ngôi nhà hai tầng xây dựng theo kiến trúc cổ rồi nói.

- Tiểu Triệu, đây có phải là câu lạc bộ mà cậu đề cập về việc thị xã cung cấp nơi để nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật các công ty vào trao đổi?
Lục Kiến Bang có chút hứng thú nhìn căn nhà kia:

- Toàn bộ đều là dùng vật liệu xây dựng từ tre xây dựng?

- Đúng thế, toàn bộ đều dùng tre được gia công mà xây dựng, nó có hiệu quả cách âm, cách chấn động tốt hơn vật liệu xây dựng bình thường. Thị xã chúng tôi vì cổ vũ việc đẩy mạnh sử dụng vật liệu xây dựng bảo vệ môi trường mà đã yêu cầu dưới điều kiện cho phép thì ưu tiên dùng loại vật liệu xây dựng này, nhất là các công trình công cộng.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Bây giờ Âu Mĩ khá lưu hành loại vật liệu xây dựng này. Vật liệu xây dựng từ tre chủ yếu là xuất khẩu, nhưng trước đó tôi hy vọng Ninh Lăng có thể nỗ lực một chút vì sự đẩy mạnh loại vật liệu xây dựng này.

- Đông Lưu, Hạo Nhiên, chúng ta vào xem một chút?
Không đợi Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên lên tiếng, Lục Kiến Bang đã đi vào.

Nơi này tự nhiên sớm được kiểm tra, đương nhiên trong câu lạc bộ có không ít khác, còn có hai người Đức.

Lục Kiến Bang vào trong lập tức làm khách chú ý. Cảnh sát mặc thường phục sớm vào kiểm tra từng người, ai có thân phận không rõ đều được mời ra.

Rất nhanh có người nhận ra Lục Kiến Bang là ai. Dù sao có thể khiến bao người khẩn trương vây quanh thì mọi người cũng đoán được là Lãnh đạo trung ương, nếu bọn họ kết hợp với người xuất hiện trên Tv là không khó để đoán ra.


Chẳng qua dân chúng bây giờ không còn quá sợ lãnh đạo như mười năm trước, nhất là người trẻ tuổi càng tò mò hưng phấn được tiếp xúc gần gũi với Lãnh đạo trung ương, thậm chí còn có người chủ động mời Lục Kiến Bang ngồi xuống thảo luận với bọn họ.

Lục Kiến Bang có thể cảm nhận được ở đây phần lớn là nhân viên của các công ty Ninh Lăng, nếu không cũng là cán bộ nhà nước. Bởi vì nơi đây dùng chế độ thẻ khách mời nên số lượng khách khá đơn thuần. Lục Kiến Bang cũng rất rộng rãi bảo Ứng Đông Lưu và Tần Hạo Nghiên ngồi xuống, sau đó hỏi mấy người thanh niên bọn họ nói chuyện gì.

Mấy người thanh niên cũng dần bình tĩnh lại, nhất là mấy người Lục Kiến Bang dễ gần làm bọn họ không thấy sự uy nghiêm lớn như đã thấy trên Tv.

Triệu Quốc Đống lại đang có chút lo lắng, thực ra khi Lục Kiến Bang đi về phía này, Triệu Quốc Đống đã biết Lục Kiến Bang sẽ vào câu lạc bộ.

Việc này có chút mạo hiểm bởi vì câu lạc bộ có không ít khách, mà bây giờ không thể đuổi hết khách đi. Nếu không Lục Kiến Bang sẽ nhìn ra vấn đề, sẽ phản tác dụng. Nhưng để khách lại thì lại không ổn. Trong bọn họ có lẽ có người có tư tưởng cực đoan, sẽ châm biếm công việc của Thị ủy, Ủy ban với thủ trưởng. Mặc dù hắn tin thủ trưởng sẽ đánh giá công bằng nhưng vẫn làm người ta không yên tâm.

Triệu Quốc Đống cuối cùng vẫn phải giữ nguyên khách ở đây, khiến cho thủ trưởng hiểu rõ tình hình của Ninh Lăng cũng tốt.

Các nhân viên quản lý, kỹ thuật của công ty tới đây, Triệu Quốc Đống tin các động tác gần đây của Thị ủy, Ủy ban bọn họ đều có thể trực tiếp cảm nhận được. Còn về phần cán bộ nhà nước đến thì hắn tin dù bọn họ có không hài lòng cũng không thể nào nói quá đáng vào lúc này.

Không ngoài dự đoán của Triệu Quốc Đống, Lục Kiến Bang nói chuyện với đám người kia. Nhân viên quản lý của tập đoàn cảng Ninh Lăng cũng tốt, nhân viên kỹ thuật của công ty Neo cũng tốt, mặc dù nói chuyện không khen mấy nhưng coi như công bằng khách quan phản ánh biến hoá gần đây của Ninh Lăng, thậm chí còn đưa ra vài ý kiến rằng nên cải thiện ở đâu. Điều này làm Triệu Quốc Đống khá yên tâm.




Chuyến đi tới Ninh Lăng của Lục Kiến Bang khá thành công. Thậm chí làm chuyến đi đến Hoài Khánh và Lam Sơn của y có vẻ kém hơn.

Nhìn các hạng mục trong ngành năng lượng mới, ngành vật liệu xây dựng bảo vệ môi trường, Lục Kiến Bang đánh giá rất cao Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống làm y có ấn tượng rất sâu, đây là nhân tài thực sự. Ở đâu cũng có thể làm tốt, Lục Kiến Bang lần đầu tiên gặp một người trẻ tuổi mà có năng lực đến như vậy. Nếu người này còn có thể duy trì được trạng thái này thì tương lai sẽ là vô hạn.

Mà so sánh với Ninh Lăng phát triển toàn diện, ngành công nghiệp Hoài Khánh mặc dù có không ít điểm đáng xem nhưng quá đơn nhất. Lam Sơn mặc dù có đột phá trong sản xuất nông nghiệp nhưng không có ưu thế gì mấy so với các tỉnh Lỗ, Dự.

Trong hội nghị tổng kết đợt công tác, Lục Kiến Bang đã khen ngợi Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên đạt thành tích trong đợt chống dịch, cũng khen ngợi tỉnh An Nguyên mấy năm qua phát triển kinh tế với tốc độ cao, đồng thời cũng phê bình mấy điểm mà y thấy chưa đạt.

Ứng Đông Lưu cùng Tần Hạo Nghiên cũng đều chăm chú lắng nghe. Mặc dù Lục Kiến Bang phê bình nghe như là thêm vào nhưng ý nghĩa trong đó cũng làm người ta lo lắng.

Đối với sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng và Hoài Khánh, Lục Kiến Bang khẳng định tốt. Nhất là Ninh Lăng thêm một bước đi gồm cả công nghiệp, dịch vụ cùng với giải quyết tăng thu nhập cho nông dân. Còn công việc của An Đô cùng Lam Sơn thì Lục Kiến Bang chỉ nói thoáng qua. Nhất là An Đô, ngoài việc Lục Kiến Bang yêu cầu Khu khai phát công nghệ cao An Đô cần phải đứng ở vị trí cao hơn thì gần như không nói gì tới. Điều này làm Ứng Đông Lưu cùng Tần Hạo Nghiên; Tôn Liên Bình cùng Diêu Văn Trí cũng cảm nhận được áp lực.

Là Khu khai phát công nghệ cao cấp quốc gia mà không được khen ngợi mấy, đây là đả kích không nhỏ đối với An Đô. Ủy viên trưởng không biết bao lâu nữa mới quay lại tỉnh An Nguyên, nếu muốn thay đổi cảm nhận này của Ủy viên trưởng thì tỉnh An Nguyên càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận