Lộng Triều

- Thị trưởng Phù, tài chính đúng là có chút khó khăn nhưng ý của tôi là uy tín của thị xã không thể mát. Không thể để các công ty cảm thấy bọn họ đã đầu tư vào đây rồi chúng ta sẽ bỏ mặc. Như vậy sẽ tổn hại hình tượng thu hút đầu tư của Ninh Lăng chúng ta.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Về phần khác việc tăng cường hệ thống giáo dục dạy nghề cũng là điều rất quan trọng để tăng sức cạnh tranh. Tôi lúc ở Hoài Khánh đã kiên định phát triển ngành giáo dục dạy nghề, đây là trụ cột tăng lực lượng cạnh tranh trong công nghiệp.

- Nhưng mà Bí thư Triệu, thị xã năm nay đưa vào không ít hạng mục, khoản chi khá lớn. Thị trưởng Chung cùng Thị trưởng Vưu đều có chút băn khoăn, nói nếu chi tiêu quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tình hình tài chính năm tới của Ninh Lăng chúng ta.
Phù Quyên có chút do dự nói.

- Tôi sẽ nói chuyện với Thị trưởng Chung, chuyện này chị cứ chuẩn bị theo kế hoạch đã định, đáng đấu thầu thì đấu thầu, cần chỉ định thì chỉ định.
Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi nói:
- Không nên làm qua loa sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chính quyền.

Phù Quyên lặng lẽ gật đầu rồi nháy mắt ra hiệu với người của cục Giáo dục để xin phép ra ngoài.

- Bí thư Triệu sao vậy, tôi thấy tâm trạng anh không được tốt.
Lam Quang bưng chén trà vào văn phòng Triệu Quốc Đống. Quan hệ hai người đã gần khôi phục lại như trước khi Triệu Quốc Đống đi khỏi Ninh Lăng. Đương nhiên thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ đã khác, Lam Quang cũng thêm phần tôn trọng hắn.


- Ừ, cuộc đời không bao giờ được như ý mình cả.
Triệu Quốc Đống xua tay mời Lam Quang ngồi xuống.
- Tài chính thị xã đúng là hơi căng. Dược Quân cùng Liên Hương định cắt giảm những gì đã hứa với các công ty, tôi không đồng ý.

- Ồ, là mảng giáo dục dạy nghề?
Lam Quang mơ hồ biết việc này.

- Ừ, giáo dục dạy nghề có tầm quan trọng rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng sau này, nó sẽ tăng tính cạnh tranh, đầu tư càng sớm, càng nhiều thì thu hoạch càng cao. Có vài người không thấy điểm này.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Tôi không làm người thiển cận, thà chấp nhận bây giờ buộc chặt thắt lưng cũng phải tạo cái móng thật tốt.

Lam Quang biết chuyện mà Triệu Quốc Đống đã quyết định thì không ai có thể thay đổi hắn.
- Đầu tư vào giáo dục đúng là chậm thấy hiệu quả nhưng sức ảnh hưởng là rất lớn. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, đầu tư vào giáo dục phải sớm và đầu đủ.


- Cán bộ lãnh đạo chúng ta khi nhìn vấn đề thường chỉ nhìn một phía. Chúng ta không nên vì lợi ích trước mắt mà cần phải tính tới lợi ích lâu dài.
Triệu Quốc Đống nói:
- Vụ án kia điều tra đến đâu rồi?

- Bí thư Triệu, hôm nay tôi đến chính là báo cáo việc này và cũng muốn trao đổi với anh một chút.
Lam Quang nghiêm túc nói.

- Ồ? Không phải nói vụ án rất đơn giản sao?
Triệu Quốc Đống cảm thấy Lam Quang vẻ mặt như vậy thì hình như còn có chuyện.

- Bề ngoài nhìn như đơn giản nhưng tôi đã yêu cầu Đảng ủy chính pháp chăm chú điều tra tìm hiểu, chủ yếu chính là kết hợp với ý kiến của anh yêu cầu tìm hiểu rõ ràng. Tôi đã chuyên môn tìm hiểu về nguyên nhân của vụ án.
Lam Quang nói.

- Ừ, xem ra các anh có thu hoạch? Nói xem.

Triệu Quốc Đống cũng trở nên nghiêm túc.

Lam Quang giới thiệu qua tình hình vụ án rồi phân tích từng bước phân tích việc người tình nghi vốn là một công nhân nhà máy phân bón hóa học Ninh Lăng, sau đó nhận một cọc về hưu, sau đó kinh doanh thất bại khiến bị người nhà coi thường. Tiền trợ cấp hàng tháng quá thấp, mà người nhà nhất là vợ và mẹ vợ cũng thay đổi thái độ với y. Vợ y cuối cùng yêu cầu ly hôn, y tìm mọi người xin xỏ nhưng bị từ chối, cuối cùng Tòa án quyết định ly hôn. Y thấy không còn ý nghĩa sống nữa nên mới ra tay như vậy.

Sau khi Lam Quang giới thiệu xong tình hình, Triệu Quốc Đống không khỏi suy nghĩ. Lúc trước khi Đinh Sâm gọi điện cho hắn, hắn mặc dù ngoài miệng nói nhất định sẽ tổng kết kinh nghiệm từ việc này nhưng thực ra không cho là đúng. Hắn cho rằng đây chỉ là một vụ án đột phát, không thể đề phòng nổi, không có quan hệ mấy đến tình hình an ninh trật tự của Ninh Lăng. Nhưng bây giờ xem ra việc không đơn giản như vậy.

- Bây giờ chúng tôi đang tiến hành việc điều tra toàn diện các đầu mối có thể xảy ra vụ việc tương tự trong thị xã, phát hiện có chín vụ có dấu hiệu chuyển sang hình sự, có ba vụ khó giải quyết và khẩn cấp. Tôi đã bố trí Đảng ủy chính pháp các quận, huyện lập tức triển khai công việc, tránh xảy ra chuyện tương tự.
Lam Quang thở dài một tiếng.

- Tôi ở Ninh Lăng nhiều năm, tổng thể mà nói phát triển kinh tế của Ninh Lăng là nhanh, nhất là một nnamw qua phát triển nhanh hơn nữa. Nhưng theo công ty nhà nước giải thể khiến rất nhiều công nhân già mất việc, khó thích ứng với hoàn cảnh mới, thiếu khả năng sinh tồn.

Lam Quang rất nặng nề nói:
- Những người này thoáng cái bị vứt vào xã hội tàn khốc, mất đi tư cách lao động, mất đi năng lực kiếm sống từ chính sức mình. Chuyện này ở nước ngoài người ta thường hay tiến hành trị liệu tâm lý nhưng ở Trung Quốc chúng ta là không thể. Những người đó sa sút tinh thần trong thời gian dài sẽ sinh ra tâm trạng chán đời, bi quan, cố chấp, dễ bị bệnh tâm thần, thù hận thế giới. Như vậy dễ tạo ra các vụ án, mà vụ án lần này chính là một minh chứng.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Lam Quang đúng là có phân tích ở vấn đề này, phân tích khá cẩn thận, thấu đáo. Xã hội cải cách không thể tránh khỏi xuất hiện việc này, nó sẽ tồn tại trong một thời gian dài, làm như thế nào giảm bớt đau đớn, cố gắng xảy ra vụ việc đau lòng đúng là cần nắm bắt tốt.

Tình hình Ninh Lăng khá tốt bởi vì số công ty nhà nước không nhiều, áp lực không lớn. Nhưng các thành phố công nghiệp cũ như Miên Châu, Kiến Dương cùng với Đường Giang, Vinh Sơn, Lô Hóa lại khác.


Giải quyết mấy vấn đề này từ căn bản thì cần chính quyền phải sáng tạo việc làm, làm cho người lao động mất việc có được kỹ năng làm việc mới, cố gắng thỏa mãn nhu cầuviệc làm cho bọn họ. Đây là trị từ gốc, phần khác cũng là phải yêu cầu xã hội quan tâm đến tầng lớp này, làm cho bọn họ thoải mái về tâm lý.

- Lão Lam, muốn giải quyết vấn đề này không phải dễ dàng, cũng không phải một Đảng ủy, chính quyền nào có thể làm mà phải khiến toàn bộ xã hội chú trọng. Đương nhiên Đảng ủy chính pháp cũng có trách nhiệm, hiến pháp đã quy định công dân có quyền lao động, Đảng ủy, chính quyền có trách nhiệm và nhiệm vụ đảm bảo quyền lao động của công dân. Ở điểm này chúng ta làm chưa đủ, nhyaats là khi Ninh Lăng gặp thời kỳ phát triển thì chúng ta lại quên đi việc này. Anh có ý gì trong việc này không?

Triệu Quốc Đống cảm thấy Lam Quang chuyên môn tới tìm mình nói chuyện thì nhất định có ý gì đó.

- Bí thư Triệu, chuyện này tôi đúng là cảm thấy rất xúc động. Nói thật hôm xảy ra vụ án tôi cũng tới hiện trường, rất thảm thiết làm người ta không đành lòng. Tôi hiếm khi mất ngủ vì làm ở ngành này nhiều năm, nhưng mà vụ án này làm tôi mất ngủ một đêm, suy nghĩ rất nhiều.
Lam Quang thở dài nói.

- Lần này tôi đã yêu cầu Đảng ủy chính pháp các quận, huyện tiến hành điều tra, trọng điểm là tìm xem các mầm mống mâu thuẫn lớn. Chúng tôi phân tích thì thấy hầu hết người dễ tạo mâu thuẫn là tầng lớp yếu ớt trong xã hội, không thích nghi với thời đại mới, hơn nữa trong cuộc sống còn có vài việc khiến bọn họ bị kích động, đau lòng.
Lam Quang nói:
- Cho nên tôi lại chuyên môn tìm hiểu thì thấy những người mất năng lực cạnh tranh trong xã hội thì có không ít người đã khá cao tuổi. Bọn họ đều nhớ đến thời kỳ chính quyền chịu trách nhiệm giải quyết tất cả, bây giờ thấy xã hội qúa lực lượng nên có bất mãn với chính quyền và xã hội. Đây đều là những tầng lớp gây mất ổn định, hoặc là có thể tạo ra sự kiện quần thể.

Triệu Quốc Đống gật đầu ra hiệu Lam Quang nói tiếp.

- Ngoài ra tôi kết hợp với một vài vấn đề trong ngành tư pháp khi phạm nhân ra tù thì thấy những người này bị xã hội soi mói, vô thức cho rằng bọn họ lúc nào cũng có thể phạm tội trở lại. Những người này không tìm được công ăn việc làm, bị xã hội đẩy ra rìa khiến bọn họ không có quyền lợi. Cho nên bọn họ không thể một lần nữa quay lại con đường phạm tội. Căn cứ số liệu thống kê của cơ quan công an thì việc cứ hai phạm nhân ra tù có một phạm tội trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận