Niết Bàn đến Tây Giang chỉ là hòn đá ném xuống mặt hồ tạo ra chút chấn động rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Thời gian này Tây Giang đã quen việc các đoàn làm phim tới Tây Giang quay phim.
Chẳng qua Lỗ Năng vẫn cảm thấy Bí thư Triệu rất chú ý đến công ty Niết Bàn này, còn gọi điện tới bảo bên Tây Giang giúp đỡ. Triệu Quốc Đống mặc dù nói nên lợi dùng các loại truyền thông để nâng danh tiếng Ninh Lăng lên, nhưng hắn thường yêu cầu Ban Tuyên giáo phụ trách, hiếm khi tự ra mặt gọi điện như vậy.
Mặc dù đạo diễn và diễn viên chính của công ty Niết Bàn hơi có tiếng tăm nhưng các bộ phim quay ở Ninh Lăng đều có lai lịch mà. Đối với Lỗ Năng mà nói thì thị xã cần phải chú trọng việc của mình hơn, ví dụ như tổ khảo sát của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến.
Vưu Liên Hương được xếp vào đối tượng khảo sát khiến cho bộ máy Ninh Lăng xao động. Chẳng qua chỉ có những người trong cuộc như Lỗ Năng mới hiểu vì được như thế mà Triệu Quốc Đống đã phải cố gắng đến như thế nào. Phải nói rằng nếu không có Triệu Quốc Đống thì Vưu Liên Hương căn bản không thể được khảo sát.
Trên 70% cán bộ cấp phó giám đốc sở không vượt qua được cửa ải để lên làm giám đốc sở, mà 30% còn lại có hơn nửa do tuổi nên được bố trí tới mấy cơ quan nhàn hạ như Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh như Mao Bình. Hay ví dụ như làm Bí thư đảng ủy Đại hội đại biểu nhân dân hoặc là Bí thư đảng ủy Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh. Chính thức làm cán bộ cấp giám đốc sở có quyền lực trách nhiệm nhiều thì quá ít.
Đương nhiên cũng không phải nói Vưu Liên Hương không có năng lực lên chức. Nhưng có thể nói nếu theo trình tự bình thường thì trong vòng hai ba năm tới Vưu Liên Hương vẫn phải ở cấp phó giám đốc sở. Vưu Liên Hương mới làm Phó thị trưởng thường trực có gần hai năm. Nếu tốt một chút thì Lục Kiếm Dân đi, Vưu Liên Hương sang làm Phó bí thư Thị ủy hai ba năm rồi mới lên được.
Nhất là khi Ninh Lăng đã xác định Lục Kiếm Dân sẽ lên chức thì có thêm một danh sách nữa là quá hiếm thấy. Dù là Miên Châu Kiến Dương ở thời kỳ huy hoàng cũng không có vinh dự đặc biệt như vậy.
Nhưng Triệu Quốc Đống đã phá vỡ quy tắc này.
Nói thẳng ra đó là bản lĩnh.
Làm Bí thư thị ủy một nơi, đối với thành viên bộ máy mà nói bản lĩnh lớn nhất của anh không phải là giúp kinh tế phát triển, không phải là có quyền lực tuyệt đối trong Thị ủy, mà là anh có thể tạo bao cơ hội cho thành viên bộ máy lên chức.
Chỉ cần người lên tới chức cấp phó giám đốc sở thì chỉ cần không phải do tuổi cao thì không ai không muốn lên thêm nữa. Nhưng trong bộ máy có hơn 10 thường vụ, Phó thị trưởng cũng có sáu bảy, tính ra ũng hơn 20 người. Mà trong này nếu muốn tiến bộ cũng cần tuân theo quy luật nhất định.
Phó thị trưởng muốn tiến vào thường vụ, các thường vụ muốn làm như thế nào vào vị trí trung tâm như Phó bí thư, Phó thị trưởng thường trực và Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Làm Phó bí thư cũng có nghĩa là anh được vào nhóm có thể ứng cử làm cán bộ cấp giám đốc sở, nếu không có bất ngờ xảy ra thì cấp trên khảo sát sẽ cân nhắc đầu tiên là Phó bí thư.
Mà Phó thị trưởng thường trực có nghĩa là anh phụ trách công việc không chỉ ở một mặt, đã chính thức phụ trách toàn diện, rèn luyện năng lực tổng hợp, đây là vị trí khá vi diệu. Từ góc độ nào đó mà nói vị trí này thích hợp để rèn luyện, nói để anh chuẩn bị làm Thị trưởng cũng không quá đáng. Đương nhiên trong Đảng thì Phó thị trưởng thường trực kém hơn Phó bí thư. Vì thế có vài nơi Phó thị trưởng thường trực kiêm chức Phó bí thư Thị ủy.
Đối với Trưởng ban tổ chức cán bộ mà nói thì vị trí này rõ ràng kém hơn Phó bí thư Thị ủy cùng Phó thị trưởng thường trực. Không phải nói là do quyền lực khác nhau quá nhiều mà là do phạm vi công việc của anh khá giới hạn trong một góc, nhưng đó không phải là góc bình thường.
Làm lãnh đạo chủ quản cán bộ, nó không chỉ nắm giữ quyền lực và tài nguyên lớn, càng quan trọng chính là nó có ưu thế trời ban thường xuyên tiếp xúc với ban Tổ chức cán bộ cấp trên. Điều này làm cho anh hay xuất hiện và quen với lãnh đạo cấp trên. Đồng thời cũng có nghĩa anh có nhiều cơ hội xuất hiện trong tầm mắt lãnh đạo và được lãnh đạo chú ý.
Làm thường vụ chỉ cần có cơ hội tiến vào một trong ba vị trí trung tâm này thì không ai muốn bỏ qua.
Lỗ Năng cũng như vậy.
Khi Lỗ Năng tới văn phòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang có khách nhưng y không quá để ý. Triệu Quốc Đống là người bận rộn, không hẹn thì thường sẽ có người đến báo cáo công việc.
- Tiểu Vân, Bí thư Triệu có khách à?
Văn phòng của thư ký đã thành một điểm dừng tạm cho người đến chỗ Triệu Quốc Đống. Cũng may trước đây khi xây dựng đã tính tới điểm này nên diện tích phòng Thư ký không nhỏ, có bộ sofa, có đủ loại báo chí. Ngồi đây có thể nói chuyện với Vân Duệ để giết thời gian.
Đương nhiên khi Thường vụ thị ủy như Lỗ Năng đến thì Vân Duệ có bận cũng phải gác lại mà tiếp, đó là lễ phép, là quy củ.
- Vâng, Thị trưởng Trúc, Bí thư Lang – huyện Vân Lĩnh và cục trưởng Viên cục Giao thông đến chỗ Bí thư Triệu.
Vân Duệ cười cười gật đầu bưng chè Hoàng Sơn Lỗ Năng thích uống lên.
- Ha ha, tôi biết rồi, lại là vì đoạn quốc lộ 915 đến Vân Lĩnh phải không?
Lỗ Năng hiểu ngay vấn đề. Vân Lĩnh đến nội thành Ninh Lăng mất 49km, trong đó có 13km thuộc quốc lộ 915, còn 36km là quốc lộ cấp hai, trên danh nghĩa mặc dù là quốc lộ cấp hai nhưng do xây dựng từ lâu có nhiều đoạn hiểm trở. Hơn nữa việc thi công trạm phát điện Cô Lỗ Câu nhanh chóng khiến mật độ xe qua lại nhiều càng làm đường không tải nổi. Huyện ủy, Ủy ban Vân Lĩnh đang yêu cầu sửa chữa, nâng cấp con đường này, yêu cầu cải tạo yết hầu này của Vân Lĩnh.
Nhưng thị xã lại không đồng ý với kế hoạch này, nguyên nhân là do đầu tư vào giao thông quá lớn. Nhất là khi quốc lộ cấp hai từ Phong Đình đến Ninh Lăng mới vừa được xây dựng, bây giờ thêm cả hạng mục từ Vân Lĩnh đến Ninh Lăng thì sẽ gặp áp lực tài chính quá lớn. Chủ yếu vẫn vương bên Phó thị trưởng thường trực Vưu Liên Hương. Trong hội nghị thường trực Ủy ban, kế hoạch này cũng không được thông qua. Bây giờ Trúc Văn Khôi mang đám người này đến chỗ Bí thư Triệu chẳng lẽ là Vưu Liên Hương đã cho qua hay là muốn thông qua Bí thư Triệu thuyết phục Vưu Liên Hương?
Lỗ Năng có chút tò mò, Trúc Văn Khôi không phải không có đầu óc mà.
…
- Bí thư Triệu, Thị trưởng Liên Hương quản túi tiền quá chặt. Bản quy hoạch này đã được cục Giao thông làm sửa vài lần, đã đưa sang bên Ủy ban kế hoạch phát triển và được đồng ý. Nhưng khi đưa lên Thị trưởng Liên Hương lại bị đẩy về, yêu cầu mỗi một điểm đều phải chi tiết, chính xác, phải tiết kiệm. nhưng mà Bí thư Triệu, tôi không phải nói không tiện tính toán, làm hạng mục cũng nên tiết kiệm. tài chính Ninh Lăng chúng ta không nhiều, điều này chúng tôi biết nhưng ngài cũng biết giá vật liệu xây dựng đang tăng lên nhanh, chúng tôi không thể không tính tới. Nhưng Thị trưởng Liên Hương không đồng ý và yêu cầu giảm đi nhiều, đây không phải là muốn để công trình không đấu thầu được sao? Mấy lần chạy qua chạy lại, chân tôi cũng to lên.
Trúc Văn Khôi nói vọng ra ngoài làm Lỗ Năng có thể nghe được.
- Văn Khôi, chuyện này anh đi nói với Thị trưởng Liên Hương, tôi không nghe.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thị trưởng Liên Hương phụ trách tài chính nên phải giữ ví cho chặt, nết không chúng tôi không trả nổi lương thì tìm ai mà khóc? Tôi đến nhà anh ăn cơm có được không?
- Ha ha, vậy thì tốt quá, tôi rất chào mừng Bí thư Triệu đến nhà tôi ăn.
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói.
- Tôi nói rồi, chính quyền thị xã nếu đã xác định phải nhanh chóng khởi công thì các công tác chuẩn bị cũng phải nhanh chóng hoàn thành, lập tổ chỉ huy công trình. Lão Viên, cục Giao thông phải phụ trách xát sao, chuyện bên Phong Đình, bên này cũng phải nắm chắc thời gian đẩy mạnh. Thị trưởng Liên Hương yêu cầu sửa đổi thì cố gắng hoàn thiện, phối hợp. Còn công tác cụ thể do Văn Khôi phụ trách.
Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra bên Nam Hoa nếu có ý xây dựng từ Nam Độ đến Vân Lĩnh. Ý của tôi là Ninh Lăng chúng ta cần chú ý. Biểu hiện thì con đường này có lợi cho Nam Hoa, nhưng từ lâu dài thì khi con đường này xây dựng xong sẽ kéo gần mối quan hệ kinh tế giữa Ninh Lăng chúng ta và Nam Hoa, xúc tiến Ninh Lăng thành trung tâm kinh tế của An Đông.
Phòng tiếp khách rất yên tĩnh, tất nhiên bọn họ có chút ngạc nhiên với đề xuất của Triệu Quốc Đống. Viên Vạn Lý mới nghe được tin này từ Sở Giao thông, thậm chí ở Ninh Lăng cũng không có tin tức gì.
Đường từ Nam Độ đến Vân Lĩnh dài 53km, trong đó có nhiều đoạn đường rất xấu. Đây cũng là cơn đau đầu của Vân Lĩnh, mấy con đường đi thông ra bên ngoài đều kém, mà đó cũng là điểm bị Tập đoàn quốc điện lên án nhất.