Lộng Triều

Lưu Kiều bình tĩnh nhìn Triệu Quốc Đống, không thể không nói sự trấn định của hắn có thể làm người xung quanh cảm thấy an toàn. Dù gặp phải vấn đề khó khăn như thế nào thì hắn luôn có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Lưu Kiều cười cười tự giễu rồi lắc đầu nói:
- Quốc Đống, có đôi khi chị suy nghĩ có phải chú luôn nắm giữ được mọi chuyện không? Sao chị luôn thấy chú lúc nào cũng tự tin.

- Bởi vì chị khi bàng hoàng, bất lực, nôn nóng hoặc sợ không thể giải quyết được vấn đề gì, thậm chí nó có thể phản tác dụng. Cho nên phải hiểu được việc này thì sẽ giúp chị bình tĩnh suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Đương nhiên nếu như thật sự không tìm được biện pháp giải quyết vấn đề thì phải thản nhiên đối mặt, ít nhất cũng phải thể hiện mình phong độ mà.
Câu nói cuối cùng là do Triệu Quốc Đống tự đánh giá về mình.

- Được rồi Quốc Đống, không nói mấy vấn đề kia nữa. Trần Hàn Phong là chồng cũ của chị, hôm nay mất mặt thì y nhất định sẽ trả thù. đương nhiên y cũng không phải vì chuyện này mà dám vứt hết những gì mình đang có. Chỉ là nhà của y và thân phận của y hiện nay đủ để mang tới nhiều phiền phức cho chú. Chị tin bây giờ y đang cho người tìm hiểu về chú, tìm cách đối phó chú.
Lưu Kiều nói:
- Cho nên chị mới đề nghị chú lập tức về An Nguyên, ở An Nguyên y không thể với tay tới. Nhưng ở Thượng Hải thì lại khó nói.

- Nhà của y có lai lịch thì em biết một chút. Nhược Đồng đã nói với em, chẳng qua không rõ ràng. Bây giờ y đang làm gì?
Triệu Quốc Đống thấy Lưu Kiều nghiêm túc như vậy thì không dám coi nhẹ. Có một số người nếu ngông cuồng mà mất mặt sẽ tìm cách lấy lại. Hơn nữa đây là Thượng Hải, Triệu Quốc Đống không quá quen nên nếu tên kia đang nhằm vào hắn thì hắn phải hiểu rõ một chút để xem mình sẽ gặp việc gì.

Y bây giờ là giám đốc điều hành đoàn Bắc Quang kiêm chủ tịch công ty xăng dầu Bắc Kinh, không biết lần này y tới Thượng Hải làm gì mà lại gặp phải.
Lưu Kiều có chút lo lắng nói. Đây là điều mà Triệu Quốc Đống chưa từng thấy. Dù chuyện khó khăn hơn thì Lưu Kiều cũng không có vẻ mặt như vậy. Đây chính là quan tâm sẽ loạn.

- Tập đoàn Bắc Quang?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.


Đây là tập đoàn lớn ở Trung Quốc, thành lập tức lâu. Trước đây nó là con đường quan trọng của Trung Quốc giao thương với nước ngoài. Sau khi cải cách nó chủ yếu phát triển nghiệp vụ ở khu vực Hongkong và Đông Nam Á, có quyền xuất khẩu độc lập, mấy năm nay phát triển rất nhanh, nghiệp vụ bao trùm rộng từ xăng dầu, bến tàu, kho chứa, vật tư, mậu dịch, du lịch, bất động sản.

- Ừ, y vẫn công tác ở Tập đoàn Bắc Quang, từng làm ở trụ sở chính tại Macao, sau đó điều tới Bắc Kinh, bây giờ đang rất đắc ý.
Lưu Kiều thở dài nói. Đời người như mộng, rất nhiều lúc nghĩ đã quên hết nhưng nó lại ăn sâu trong lòng cô, làm cô thêm nặng nề. Cô không biết mình sao lại vô thức nói đến chuyện này với Triệu Quốc Đống.

- Ồ, nếu có thể làm được như vậy thì em tin y không phải người không có lý trí. Dù hôm nay mất mặt cũng do y tự tìm. Lưu Kiều, không cần phải phí tâm tư vì loại người này, nó không đáng. Em mặc dù chưa từng tiếp xúc với y nhưng chỉ bằng biểu hiện hôm nay của y, em thấy y không xứng với chị.

- Chú không biết đâu, người này quan hệ rất rộng. Trước hôn nhân chị không rõ, sau hôn nhân thì người này đã thay đổi. Ỷ vào gia đình nên khá độc đoán.
Lưu Kiều cười khổ nói:
- Biết bây giờ y đang qua lại với ai không?

Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói:
- Ai?

Lưu Kiều thuận miệng nói ra tên một nữ diễn viên khá nổi tiếng trong những năm 90 nhưng mấy năm gần đây hình như ít xuất hiện trên phim.

- Hả? Vậy y còn quấn lấy chị làm gì?
Triệu Quốc Đống khó hiểu hỏi.

- Không biết y nghĩ gì nữa, có lẽ không chấp nhận việc chị chủ động ly hôn. Y thậm chí còn dành quyền nuôi con, coi đây là áp lực nhưng chị không lùi bước.
Lưu Kiều không muốn tiếp tục ở đề tài này:
- Quốc Đống, chị phải nhắc chú là mấy hôm ở Thượng Hải, chú phải cẩn thận. Chị cảm thấy y sẽ không bỏ ý đồ.

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Có cần em báo cảnh sát không?

Lưu Kiều nghe vậy cũng vui lên đôi chút:
- Báo cảnh sát cũng vô ích, y có quan hệ rất rộng, hơn nữa làm việc cẩn thận và rất chu đáo.



Lưu Nhược Đồng đến khách sạn Hoa Viên hơi muộn một chút. Từ Phổ Đông sang đây bị tắc đường, cô mới từ nước ngoài về nên chỉ kịp nghỉ một đêm, sáng hôm nay bay tới Thượng Hải.

- Nhược Đồng, đây.
Từ xa đã nghe được tiếng của Lưu Kiều. Lưu Kiều ở Thượng Hải thường ở tại khách sạn Hoa Viên này.


Xem ra Triệu Quốc Đống đã sớm tới. Tim Lưu Nhược Đồng đập nhanh một chút, tại sao có thể như vậy? Trước đây cô chưa từng có hiện tượng này, chẳng lẽ ở bên nhau lâu và có tình yêu sao? Lưu Nhược Đồng cẩn thận khống chế tâm trạng mình, trên mặt nở nụ cười.

- Nhược Đồng, đến nhanh thế.
Triệu Quốc Đống đứng lên cầm túi cho Lưu Nhược Đồng, kéo ghế cho cô:
- Em uống gì?

- Anh trở nên quan tâm em như vậy từ bao giờ thế?
Lưu Nhược Đồng trừng mắt nhìn hắn:
- Café.

- Café à.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Em cũng biết anh đó không thích cái này, uống như trâu uống nước vậy.

- Chịu hai người rồi, nghĩ chị không ở đây sao?
Lưu Kiều lắc đầu nói:
- Chị ra ngoài một chút rồi về ngay, thuận tiện liên lạc mấy người bạn giúp Quốc Đống.

Lưu Kiều vừa đi, Lưu Nhược Đồng hỏi Triệu Quốc Đống:
- Tứ tỷ sao vậy anh?

- Ồ, em quan sát giỏi thế.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nhìn cô:
- Có tiến bộ.


- Đừng nói linh tinh.
Lưu Nhược Đồng có thể nhận ra vẻ buồn bã trên mặt Lưu Kiều. Mặc dù Lưu Kiều giấu tốt nhưng Lưu Nhược Đồng vẫn có thể nhận ra.

Triệu Quốc Đống nhún vai kể lại chuyện vừa rồi, Lưu Nhược Đồng cũng có chút tức giận với hành động của tên kia:
- Sao anh lại không đá mạnh thêm chút nữa?

- Nhược Đồng, em không phải muốn y tàn phế hay nằm trên giường mấy thán đó chứ? Hay là muốn anh phải ra tòa?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nhìn cô.

- Không phải, chỉ cần làm y ngậm cái miệng bẩn lại là được.
Lúc này Lưu Nhược Đồng trông rất lạnh lùng:
- Đó là kẻ rác rưởi, ỷ vào gia đình mà không biết trời cao đất rộng, cũng không biết Tứ tỷ trước sao lại chọn y chứ? Đây là do Tứ tỷ tự chọn, hơn nữa vì thế mà Tứ tỷ còn mâu thuẫn với trong nhà.

- Không tới mức như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống không hiểu mấy ân oán giữa các gia đình nên nói.

- Anh không hiểu đâu, Trần gia cùng Lưu gia trước có quan hệ tốt nhưng vì việc này nên xung đột. Mặc dù thế hệ trước hiểu biết không tính toán nhưng đồng lứa bọn em không nghĩ vậy. Hơn nữa Trần gia còn sa sút hơn Lưu gia chúng ta nên càng nhạy cảm ở việc này, cho rằng Tứ tỷ vong ơn. Tứ tỷ lúc trước vào công ty đầu tư Trung Hoa có một phần là nhờ Trần gia. Nhưng sức ảnh hưởng của Trần gia giảm quá nhanh, bây giờ căn bản không có sức ảnh hưởng gì mấy với bên trên. Tứ tỷ toàn nhờ vào năng lực và quan hệ của mình để đứng vững tại công ty.

Lưu Nhược Đồng hiếm khi nói nhiều việc trong nhà. Cô cũng biết Triệu Quốc Đống có chút không thích nghe việc Lưu gia, ngay cả Lưu Thác, Lưu Nham cũng nói chuyện với cô không nên đề cập việc của Lưu gia trước mặt Triệu Quốc Đống, tránh làm Triệu Quốc Đống phản cảm. Dù sao Triệu Quốc Đống xuất thân bình thường, đây là hai thế giới khác nhau. Mặc dù hắn bây giờ đã phá tầng ngăn cách nhưng không có nghĩa là tâm trạng của hắn sẽ thông suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận