Lộng Triều

Đưa mắt nhìn Lưu Nhược Đồng biến mất sau cửa soát vé, Triệu Quốc Đống có chút thất thần. Hình như cuộc hôn nhân của hai người cứ mỗi lần gặp mặt đều rất ngắn rồi vội vàng chia ly.

Hắn vô thức thở dài một tiếng nhưng cảm thấy bên cạnh còn hai người nên hắn cũng thu lại cảm giác mất mát.

Hoắc Vân Đạt đã gặp Lưu Nhược Đồng, y biết vợ của Bí thư Triệu có lai lịch, từ khí chất của đối phương là y có thể nhận ra điều này.

Vương Lệ Mai thật ra rất chú tâm quan sát Lưu Nhược Đồng. Triệu Quốc Đống gần như chỉ sống một mình ở thị xã, ngoài việc biết vợ Triệu Quốc Đống làm ở Bộ Ngoại giao ra thì rất nhiều người không biết về tình hình gia đình hắn.

Về phần nói Triệu Quốc Đống sao lại tìm một người vợ ở Bộ Ngoại giao thì có nhiều lời đồn, nhưng dù là ai nghĩ đau đầu cũng không thể biết được tin chính xác nhất.

Cuộc gặp mặt hôm nay đã triệt để cắt đứt các ảo tưởng trong đầu Vương Lệ Mai. Khí chất cao quý, sáng trọng của Lưu Nhược Đồng làm cho cô cảm thấy tự ti. Mà ánh mắt lạnh lùng của Lưu Nhược Đồng như có thể thấy rõ dơ bẩn trong lòng người, làm người ta vô thức xuất hiện một cảm giác kính sợ. Vương Lệ Mai thậm chí không thể nói được mấy câu với đối phương.


Triệu Quốc Đống bay về An Đô sau khi Lưu Nhược Đồng lên máy bay tiếng rưỡi. Mà Hoắc Vân Đạt và Vương Lệ Mai còn ở Thượng Hải thêm ngày nữa. Có một vài nhà đầu tư mai muốn đến gặp Hoắc Vân Đạt và Vương Lệ Mai.

Còn một tiếng rưỡi nên ba người tìm một quán café gần đó vào ngồi.

- Bí thư Triệu, vợ của ngài đúng là không giống bình thường, quan chức ngoại giao đại biểu hình tượng quốc gia chúng ta, đúng là rất hợp với ngài.
Vương Lệ Mai cảm thấy Lưu Nhược Đồng vừa đi, mình như được cởi xiềng xích, nói chuyện cũng phong phú hơn.

- Lệ Mai, cùng với việc khen Nhược Đồng thì không bằng chị dùng tài ăn nói đối phó người Chiết Giang. Đừng thấy bọn họ ai cũng nhiệt tình, tôi nói với chị chính thức đến khu công nghiệp Đông Giang khảo sát, bàn bạc điều kiện cụ thể thì bọn họ rất tinh ranh, cũng đừng vì thu hút đầu tư mà không để ý tất cả.
Triệu Quốc Đống hời hợt chuyển đề tài.

-Bí thư Triệu, điểm này xin ngài yên tâm. Chủ tịch Hoắc cũng đã bàn với tôi. Chúng tôi nếu tới thì vừa phải tỏ rõ thành ý của Đông Giang, đồng thời cũng phải cố gắng để đối phương hiểu rõ điều kiện của Đông Giang. Khu công nghiệp Đông Giang ngoài việc xây dựng chậm một chút thì điều kiện khác có gì kém Khu khai phát thị xã chứ? Bây giờ cơ sở vật chất của khu công nghiệp Đông Giang đều chiếu theo điều kiện của Khu khai phát mà xây dựng, chỉ có thể cao hơn tiêu chuẩn bọn họ chứ không thấp hơn yêu cầu của bọn họ, cứ như vậy chẳng lẽ còn không mời được bọn họ tới? Hơn nữa hạng mục của tập đoàn Fukuda có ý nghĩa rất lớn đối với các nhà đầu tư đợt này. Nếu không tôi nghĩ dù Đông Giang có đưa ra điều kiện tốt hơn nữa cũng không làm bọn họ động tâm.


Vương Lệ Mai mặc dù mới làm Phó chủ tịch Đông Giang chưa đầy tháng nhưng cách ăn nói cũng đổi khác đôi chút. Đúng là phù hợp với câu đứng ở vị trí nào thì biểu hiện của anh sẽ giống vị trí đó.

- Đúng thế Bí thư Triệu, chúng tôi không muốn kém mãi. Hạng mục Fukuda có ảnh hưởng khá lớn đối với toàn thị xã. Đông Giang có điều kiện tiếp nhận ngành sản xuất thiết bị ô tô, thị xã cũng nên cân nhắc đến việc này giúp Đông Giang chúng tôi. Khu công nghiệp Lâm Cảng bên Tây Giang theo tôi thấy nên chú trọng phát triển ngành vật tư, kho chứa, một số ngành công nghệ cao chứ không nên mất công sức cạnh tranh với khu công nghiệp Đông Giang chúng tôi.
Hoắc Vân Đạt bỏ thêm viên đường cho Triệu Quốc Đống, y biết Triệu Quốc Đống không thích uống quá ngọt.

Triệu Quốc Đống nhìn Hoắc Vân Đạt và biết đối phương có ám chỉ gì đó.
- Vân Đạt, hai người mới đến Đông Giang được bao lâu? Ăn cơm Đông Giang vài ngày đã bắt đầu muốn lật trời hả? Không sợ Lưu Như Hoài cùng Cổ Bình Nguyên mắng hai người sau lưng sao? Khu công nghiệp Lâm Cảng và khu công nghiệp Đông Giang có cạnh tranh có hợp tác đó là hiện tượng tốt. Còn nếu cạnh tranh quá gay gắt thì thị xã không cho phép, thị xã cũng biết chừng mực. Nhưng thuyết phục nhà đầu tư như thế nào, tôi cảm thấy chủ yếu phải dựa vào điều kiện mềm của Đông Giang, mà không chỉ về cơ sở vật chất. Điểm này tôi phải nhắc hai người.

- Bí thư Triệu, việc này cũng không thể trách Chủ tịch Hoắc. Chủ tịch Cổ thường hay lên chỗ Thị trưởng Chung để đòi kéo hạng mục thủy tinh Phúc Diệu về Tây Giang. Nghe nói còn đến chỗ Thị trưởng Vưu và Ủy ban kế hoạch phát triển thị xã để lý luận. Đông Giang chúng tôi khó khăn lắm mới đưa được một hạng mục tốt tốt về, y làm vậy là không muốn người nghèo có cơm ăn.


Vương Lệ Mai bắt đầu phát huy khả năng của cô. Có những lời Hoắc Vân Đạt không tiện nói nhưng cô mới lên làm Phó chủ tịch thì có thể. Cô không phải e ngại nhiều, nói chuyện cũng khá rõ ràng và sắc bén.

- Tây Giang nằm ở trung tâm thị xã, cơ sở vật chất tốt, khi lựa chọn phát triển sản nghiệp thì tôi cảm thấy bọn họ cần phải cẩn thận cân nhắc, tham quá nhiều đâu phải trọng điểm. Ngành sản xuất ô tô có nhiều mảng như vậy, chẳng lẽ mọi thứ đều đến Tây Giang bọn họ? Điều này là không thể, không thực tế. Vì sao Bí thư Như Hoài không nói nhiều về hạng mục thủy tinh Phúc Diệu, theo tôi thấy đó là do tầm nhìn.

- Lệ Mai.
Hoắc Vân Đạt nhíu mày nói.
Y biết Cổ Bình Nguyên có cái nhìn với Hoắc Vân Đạt. Vương Lệ Mai lúc trước là cấp dưới trực tiếp nên không dám nói như vậy. Bây giờ Vương Lệ Mai đã chuyển sang Đông Giang nên không có gì phải e ngại. Nhưng Vương Lệ Mai nói như vậy là hơi quá, là không thích hợp.
- Cô nói gì vậy?

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn hai người biểu diễn. Hoắc Vân Đạt bây giờ cũng học được cách này. Bây giờ y làm Chủ tịch quận đã bắt đầu diễn khá đạt.

Hạng mục thủy tinh Phúc Diệu đúng là khiến Tây Giang có phản ứng không nhỏ. Bọn họ cho rằng hạng mục Fukuda vừa đầu tư vào Tây Giang, hạng mục liên quan quan trọng như vậy nhất định phải tính tới Tây Giang trước. Nhất là hạng mục này có quy mô không nhỏ, không chỉ là cung cấp cho Fukuda Ninh Lăng, còn cung cấp cho các công ty sản xuất ô tô ở Vĩnh Châu, Trùng Khánh.


Lưu Như Hoài cũng vì thế lên tìm Triệu Quốc Đống trao đổi, yêu cầu Triệu Quốc Đống tính tới việc Tây Giang muốn xây dựng một hệ thống hoàn thiện của ngành sản xuất ô tô, đưa hạng mục này đến khu công nghiệp Lâm Cảng, nhưng cuối cùng Triệu Quốc Đống đã không đồng ý.

Thứ nhất do công ty Phúc Diệu về cơ bản đã xác định đầu tư vào khu công nghiệp Đông Giang, khu công nghiệp Đông Giang cũng đã có chuẩn bị đầy đủ. Thứ hai kính chắn không là sản phẩm trung tâm của ngành sản xuất ô tô, cho nên Triệu Quốc Đống cũng đề nghị quận Tây Giang phải có định vị của mình. Khu công nghiệp Lâm Cảng cần phải phát triển các sản phẩm có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao, mà không nên tham nhiều.

- Được rồi Vân Đạt, anh và Vương Lệ Mai đừng có đóng kịch trước mặt tôi. Hạng mục thủy tinh Phúc Diệu đầu tư vào Đông Giang đã được trao đổi ở hội nghị thường trực Ủy ban thị xã, không phải ai cũng có thể thay đổi. Tôi cũng đã nói trừ khi nhà đầu tư muốn thay đổi ý kiến, nếu không Thị ủy, Ủy ban không thể thay đổi. Hai người bây giờ cần chính là xem đối phó đám người ngày mai như thế nào.
Triệu Quốc Đống nói thẳng.

- Mấy nhà đầu tư này mà tiến vào khu công nghiệp Đông Giang thì có lẽ quy mô ban đầu không quá lớn, đầu tư tầm 3 đến 5 triệu là tốt rồi. Nhưng một khi bọn họ cho rằng đầu tư xây dựng nhà máy ở Đông Giang có thể kiếm lời, cảm thấy ở đó gần với thị trường giảm được giá thành sản phẩm, giảm tiền vận chuyển thì bọn họ sẽ tăng cường đầu tư, thậm chí chuyển dây chuyền sản xuất từ khu vực duyên hải tới. Cho nên tôi phải nhắc hai người về sau cần làm tốt công tác phục vụ, đừng để nhà đầu tư cảm thấy bọn họ bị lừa tới rồi vứt xó, không được quan tâm.

Nghe Triệu Quốc Đống nói với giọng nghiêm túc, vẻ mặt trang trọng, Hoắc Vân Đạt và Vương Lệ Mai vốn còn định giải thích một chút nhưng lúc này không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Lệ Mai, nếu như quận giao việc xây dựng khu công nghiệp và thu hút đầu tư cho chị, tôi hy vọng chị gánh vác tốt việc này. Đừng để người khác đâm sau lưng chị và Vân Đạt, phải có kết quả làm cho mọi người hài lòng. Vương Lệ Mai chị có bản lĩnh gì thì tôi nghĩ quần chúng, cán bộ Đông Giang mắt rát sáng và nhận ra ngay. Là một nữ đồng chí, chị vừa có ưu thế nhưng cũng là áp lực lớn. Nhưng tôi tin chị có thể gánh vác trọng trách này. Chị làm tốt, Thị ủy, Ủy ban cũng sẽ thấy. Chị làm kém thì chỉ sợ chị không còn mặt mũi ngồi tiếp tục ở vị trí Phó chủ tịch quận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận