Lộng Triều

- Hừ, mấy người nằm mơ giữa ban ngày à? Không nhìn mình là như thế nào sao? Không ai giẫm lên đuôi các người để các người như kẻ điên chạy tới. Đúng là hàng năm luôn có việc lạ, năm nay đặc biệt nhiều. Cũng không biết từ đâu chạy đến mấy thằng sinh ra không ai nuôi tới đây dương oai diễu võ. Sao, con hoãng này thà chúng tôi ném xuống nước cho cá, ném vào rừng cho chó cũng không cho mấy con chó không có mắt ăn. Tôi muốn xem các người có thể làm như thế nào.

Vương Lệ Mai nhìn mấy tên kia không coi ai ra gì, chỉ trỏ tay chân mà rất tức giận. Vì thế cô mới tức mình nói.

- Mai tỷ mắng rất hay, đúng là không biết trong đầu đám người này có gì nữa. Nghĩ rằng mình là Bí thư tỉnh ủy hay lãnh đạo chính phủ sao? Núi này là nhà các người mua thầu sao?
Kiều San lúc này đang xoa tay và nói. Trên cổ tay cô còn hằn rõ hai vệt xanh vì vừa bị cầm.

- Nói rất đúng, cũng không biết đám này từ đâu chui ra nữa, cũng không biết bố mẹ chúng dạy dỗ chúng như thế nào nữa.
Mã Nguyên Sinh cũng rất tức giận. Y làm cục trưởng Cục công an đã nhiều năm mà chưa bao giờ gặp kẻ ra lệnh với thái độ này như vậy với mình. Không ngờ còn bảo mình cút đi nữa chứ.

Nghe thấy đối phương không thèm để ý tới mình, họ Miêu sa sầm mặt lại. Tên họ Chu cũng lộ rõ vẻ hung dữ. Tốt rồi, Miêu ca cho bọn mày cơ hội mà bọn mày không nhận, vậy đúng là điều tao đang mong. Y liếc nhìn họ Miêu thì thấy đối phương đã xoay mặt đi có vẻ như không muốn để ý bên này nữa, y hiểu ý ngay.

- Đạm cho tao, đánh chết thằng ranh con kia, đánh cho mẹ nó không nhận ra nó.
Nói xong họ Chu lao lên trước tiên nhằm thẳng vào Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống vốn đang có tâm trạng tốt bây giờ đã mất hết. Lại nghe đối phương mắng mình, hắn đâu nhịn được nên cũng muốn ra tay cho đối phương một bài học.

Hổ không ra uy nên bị người nghĩ là mèo bệnh.

Quan làm càng lớn, cơ hội ra tay càng ít. Ở phương diện này không được thoải mái bằng khi hắn còn làm công an ở đồn công an Giang Miếu, gặp một đám hổ báo là đánh thoải mái.

Họ Chu rõ ràng cũng tập võ vài năm. Đừng nhìn y béo nhưng khá linh hoạt, vung tay vung chân cũng có chút khí thế.

Chẳng qua đối với Triệu Quốc Đống từ cơ quan công an đi ra thì đâu đáng gì. Mặc dù mấy năm nay hắn làm quan càng lúc càng lớn nhưng quyền không rời tay, một thân quyền cước không bị suy giảm, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện. Hôm nay gặp gỡ cơ hội để ra tay, hắn sao có thể bỏ qua được.

Dù sao đối phương bây giờ cũng không có ai nhận ra mình, đánh cũng không sao cả. Nếu bị đánh coi như mình không bằng người ta, hắn tin rằng đối phương cũng có tâm lý như thế. Ở nơi hoang vu này đánh xong là vỗ mông rời đi, anh có thể tìm được người ta sao? Vì thế chẳng bên nào nương tay cả.

Nhìn họ Chu lao lên trước, mấy tên phía sau cũng nhao nhao lao theo, hiện trường trở nên hỗn loạn. Bát đĩa rất nhanh vỡ vụn, Vương Lệ Mai cũng vội vàng kéo Cổ Tiểu Âu sang bên định gọi điện báo cảnh sát nhưng đã bị Cổ Tiểu Âu ngăn lại.

Cổ Tiểu Âu biết công phu của Triệu Quốc Đống, đối phó mấy người là đơn giản. Hơn nữa nhìn Triệu Quốc Đống thì cô biết hắn không muốn làm lớn chuyện.

Vẫn là Cổ Tiểu Âu hiểu rõ Triệu Quốc Đống. Nếu không muốn đánh nhau thì hắn có đủ cách ngăn lại. Nhưng thứ nhất hắn tức giận muốn phát tiết, bây giờ tìm được cơ hội để ra tay thì sợ gì chứ? Đánh xong rồi chạy, ai có thể chứng minh hắn tham gia đánh nhau, dù sau này có người nghi ngờ thì cũng phải có chứng cứ mà.

Tránh một đấm của họ Chu, Triệu Quốc Đống cũng không muốn dây dưa nhiều mà vung tay đấm vào bụng dưới đối phương. Họ Chu tuy béo nhưng không chịu nổi đòn mạnh của Triệu Quốc Đống nên khụm xuống. Hai tên khác thấy thế cũng vội vàng xông lên vây lấy Triệu Quốc Đống.

Nhìn đối phương lao lên, Mã Nguyên Sinh cũng không chịu được. Tuy tuổi không nhỏ nhưng tính cách của Mã Nguyên Sinh không hề đổi. Nhìn Bí thư thị ủy tự mình ra trận, y làm cục trưởng Cục công an sao có thể nấp phía sau? Như vậy chức Bí thư Đảng ủy chính pháp của mình coi như không có hy vọng.

Mã Nguyên Sinh lên, Lam Quang cũng chỉ có thể lên theo. Y đã hơn 40, cũng đã là Phó bí thư Thị ủy mà còn phải tham gia đánh nhau như thế này. Đây là chuyện Lam Quang chưa bao giờ nghĩ tới vậy mà nó lại thành sự thật.

Nhưng anh không lên thì cũng không thể để Bí thư thị ủy và cục trưởng Cục công an lên phía trước mà. Hơn nữa gặp chuyện này mà anh lui ở phía sau chỉ sợ cũng bị mấy người phụ nữ phía sau không coi vào đâu. Lam Quang thầm mắng một câu và đành phải lao tới. Bây giờ không có cơ hội gọi đám thư ký lái xe ở chân núi lên nhưng nếu đánh nhau mà người ngoài thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?

Triệu Quốc Đống đã có rất nhiều năm không đánh nhau như thế này. Tuy nói đối phương có mấy người vây hắn nhưng hắn càng lúc càng hưng phấn, dù cho trúng hai đấm vào eo cũng không thấy đau.

Một tên lao tới ôm thắt lưng hắn, một tên khác ôm đầu hắn dùng đầu gối đánh, chiêu nào cũng manh. Hắn đương nhiên cũng không chịu đứng yên bị đánh, khuỷu tay đánh ra dễ dàng đánh ngã tên ôm eo hắn, ngoài ra cũng vung tay chặn tên còn lại, sau đó đánh một đấm vào bụng đối phương, làm đối phương cuộn tròn trên mặt đất.

Bên này hai mắt Mã Nguyên Sinh đã thâm lại. Đối phương không vì hắn trông già mà bỏ qua. Mã Nguyên Sinh mặc dù lúc còn trẻ đã tham gia quân đội nhưng đã về hơn 20 năm, gân cốt kém nhiều. Chỉ vài hiệp đã thấy sức lực không đủ.

Lam Quang cũng không tốt hơn tuy nói lên cuối cùng chỉ có một đối thủ nhưng đối phương chiêu rất độc, vài cú đã làm mặt Lam Quang sưng lên. Nếu như không phải Triệu Quốc Đống đuổi tới đánh ngã đối phương xuống đất chỉ sợ người ngã đầu tiên là Lam Quang.

Triệu Quốc Đống rất nhanh giải quyết bốn tên vây lấy mình, sau đó đánh ngã tên đánh Lam Quang, lúc này mới tăng viện cho Mã Nguyên Sinh. Hắn vung chân đạp trúng sườn đối phương làm y lăn ra ngoài vài mét, thiếu chút nữa còn ngã lăn xuống sườn núi, may là có bụi cây chặn nếu không lăn xuống có khi xảy ra án mạng.

Mã Nguyên Sinh cũng tốn rất nhiều sức lực mới đánh được một tên khác ngã xuống mặt đất.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy tên họ Miêu, họ Chu và hai ả phụ nữ đã sớm chạy ra ngoài vài chục mét gọi điện. Hắn biết không hay, xem ra đối phương còn có người chờ bên dưới nếu không sẽ không đứng đợi ở đây như vậy.

Hiện trường lúc này rất lộn xộn, cũng may cũng không có gì. Triệu Quốc Đống vội vàng bảo mấy cô gái mau chạy đi, nếu đối phương thêm mấy người nữa lên thì dù có gọi đám thư ký, lái xe lên cũng thành khó giải quyết. Sau khi đánh nhau xong Triệu Quốc Đống mới cảm thấy mình hơi xúc động vì thế cũng biết nên chạy.

Lam Quang và Mã Nguyên Sinh cũng nhận ra điều này. Mấy người phụ nữ thấy bên mình thắng nhưng vội vàng chạy liền đoán được gì đó nên cũng chạy theo. Bên phía đối phương cũng nhanh chóng có phản ứng, lập tức đuổi theo.

Chạy một mạch xuống sườn núi, xe của Mã Nguyên Sinh và Lam Quang đỗ cạnh nhau, thấy đối phương đuổi xuống, mọi người vội vàng lên xe rồi bảo lái xe mau chạy.

Lái xe của Mã Nguyên Sinh và Lam Quang chờ bên dưới không biết là có chuyện gì nhưng thấy lãnh đạo chạy xuống, lên xe rồi bảo chạy gấp nên đâu dám chậm trễ. Hai lái xe đều khởi động máy chạy như điên.

Hai xe việt dã cuốn theo một đống bụi rời đi, họ Chu chạy xuống dưới không đuổi kịp thì rất tức giận nói:
- Miêu ca, tôi nhớ biển số rồi, tôi lập tức sai người điều tra xem đám đó từ đâu chui ra.

Họ Miêu sa sầm mặt lại nói:
- Chu Tam, tôi thấy đám người này có lai lịch không đơn giản, mấy người này không giống làm kinh doanh mà giống người trong quan trường.

- Ha ha, Miêu ca, vậy không quá tốt sao, về nói với lão gia tử nhà anh một câu là xử lý được ngay nơi nhà quê Ninh Lăng này mà.
Mắt họ Chu sáng lên nói:
- Không chừng còn có tác dụng đối với chuyến đi này của chúng ta đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận