Lộng Triều

Hai xe lao đi thật nhanh khiến người trong xe đều kêu lên sợ hãi.

Triệu Quốc Đống ngồi xe của Mã Nguyên Sinh. Lên xe cùng Triệu Quốc Đống còn có Đồng Úc cùng Kiều San, Cổ Tiểu Âu cùng với Giản Hồng, Vương Lệ Mai lên xe Lam Quang.

Nếu lúc này mọi người bị người ngoài thấy còn không biết đã đi làm việc gì vụng trộm kinh thiên gì nữa.

Mặc dù là xuống núi nhưng từ con đập đi xuống đường vẫn khá gập ghềnh, đường không dễ đi. Tốc độ xe lại khá nhanh khiến mọi người bị lắc lư rất nhiều.

Kiều San bị nảy lên đặt mông ngồi xuống trên tay Triệu Quốc Đống làm cô thiếu chút nữa kêu lên.

Cô mặc váy ngắn vì muốn đẹp, muốn pong độ. Bên trong váy mặc chiếc quần tất bó sát người. Vì thế vừa đặt mông ngồi xuống, bờ một nằm thẳng trên mu bàn tay Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cũng không chú ý mấy. Xe quá lắc khiến hắn một tay vịn cửa xe, tay kia đặt trên ghế. Xe nghiêng sang trái, Kiều San bị nảy lên, tay hắn cũng trượt về bên trái nên mới trùng hợp như vậy.

Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ đang định thu tay lại nhưng bởi vì nãy chạy quá nhanh khiến ngực Kiều San đập phập phồng trông rất đẹp. Hơn nữa Mã Nguyên Sinh đỏ mặt quay lại nhìn hắn đầy oán trách khiến hắn không biết sao run lên trong lòng, tay đang định lui lại thì bây giờ đưa tới khẽ véo mông Kiều San.

Cái véo này làm Kiều San thiếu chút nữa kêu lên, nhất là khi thấy ánh mắt uy hiếp của Triệu Quốc Đống càng làm cô hoảng loạn.

Mấy năm qua Kiều San vẫn mâu thuẫn. Cô không thoáng như Cổ Tiểu Âu, cũng không sống nội tâm như Đồng Úc, có chuyện gì cũng không chỉ giữ trong lòng. Đúng bởi vì tâm trạng này khiến cô rất đau lòng.

Có mấy lần lãnh đạo, đồng nghiệp giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng các lần gặp mặt cô đều vô thức so sánh với Triệu Quốc Đống. Dù là về bề ngoài, tính cách, khí độ, giọng điệu đều muốn so sánh với Triệu Quốc Đống một lần. Nhưng mỗi lần đều làm cô thấy thất vọng.

Từng có một người đàn ông có các phương diện khá giống Triệu Quốc Đống đi vào cuộc sống của cô, nhưng đối phương rất nhanh phát hiện Mã Nguyên Sinh coi mình là người thay thế, trong lòng Kiều San luôn có một hình bóng nên đối phương đã quyết đoán chia tay. Nhưng trước khi chia tay y đã nói chuyện rất lâu với Kiều San.

Y nói Kiều San một là ném hình bóng trong lòng ra, hoặc là không để ý theo đuổi người đó nếu không cứ như vậy sẽ đau khổ cả đời.

Quần tất rất mỏng, bàn tay Triệu Quốc Đống truyền tới hơi ấm làm Kiều San thấy mình như chìm trong lửa. Cô muốn thoát khỏi tay hắn nhưng lại không nỡ. Theo xe xóc nảy, tay đối phương như có tiết tấu vân vê mông mình.

Cảm giác tê dại lan khắp cơ thể tạo thành dòng suối khiến cô vô thức nắm chặt tay lại và muốn kẹp chặt chân mình lại.

- Bí thư Triệu, hôm nay đánh thoải mái thật. Lão Mã tôi hơn 20 năm nay chưa đánh nhau trực diện như vậy. Mẹ kiếp, tuổi đúng là không buông tha người. Nếu là 20 năm trước thì lão Mã tôi nếu không đánh ngã ba tên bọn chúng thì không phải họ Mã. Vẫn là Bí thư Triệu lợi hại, một người đánh ngã năm người, đúng là làm cho lão Mã nhiệt huyết sôi trào.

Mã Nguyên Sinh đột nhiên lên tiếng khiến Triệu Quốc Đống và Kiều San đang chìm trong tâm trạng mập mờ phải giật mình. Kiều San thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Triệu Quốc Đống cũng thiếu chút nữa rút tay về. Cũng may hai người ngồi sát cạnh nhau, váy của Kiều San vừa vặn che lại bàn tay của Triệu Quốc Đống.

- Đúng là đã lâu không đánh như vậy. Lão Mã, không ngờ anh cũng có chút công phú, lấy một đánh hai mà không kém mấy. Không như lão Lam không rèn luyện gì.
Triệu Quốc Đống ngồi gần lại một chút sát vào Kiều San để tay mình càng giấu sâu hơn.

Kiều San cũng cảm nhận được điểm này làm lý trí của cô dần biến mất một chút. Tay kia của Triệu Quốc Đống có vẻ muốn co ra nhưng mà nó lại chuyển lên trên vuốt ve phía trên quần tất của cô, đẩy quần tất ra để chui vào quần lót, cứ như vậy mà vuốt ve mông cô.

Cô cảm thấy mình như ngồi trong lò lửa, dần dần tan chảy.

- Ha ha Bí thư Triệu, đi với ngài đúng là sảng khoái, muốn đánh là đánh, không cần phí lời làm gì. Chúng ta đánh trận này không tính là thua phải không?
Tâm trạng Mã Nguyên Sinh lúc này cũng khá tốt. Có thể cùng đánh nhau với Bí thư thị ủy thì có vô số người không bao giờ được trải qua. Y cũng cảm thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống đang rất tốt.

- Ha ha, đánh rồi chạy không có nghĩa là thua. Đây là đấu trí đấu dũng, chúng ta đánh ngã bọn họ, chúng ta đánh thoải mái, không cần phải tìm bọn họ để lý luận nữa mà.
Triệu Quốc Đống nhớ đến trận đánh vừa rồi mà khá hưng phấn. Đã lâu hắn không phát tiết như vậy, mặc dù hai cú đấm vào mặt vẫn khá ê ẩm nhưng đáng giá.

- Bí thư Triệu, chuyện này không dễ gì gặp được. Đi đến vị trí của ngài sợ là về sau cả đời cũng không gặp được lần nữa.
Mã Nguyên Sinh nói.

- Cái này thì đúng. Lão Mã, đúng là phải cảm ơn lời mời lên núi hôm nay của anh, nếu không sao có thể chơi vui như vậy.
Triệu Quốc Đống đang khá vui vẻ, đánh nhau tốt hơn làm bất cứ chuyện gì, phát tiết sự trầm lắng trong lòng khiến cho người ta vui lên.

- Chỉ cần Bí thư Triệu chơi vui vẻ là được. Phải có cả văn cả võ thì mới thả lỏng mình được.
Mã Nguyên Sinh thở dài nói:
- Đến tuổi của tôi đúng là không được rồi.

- Ồ, anh mới hơn 50 mà, Thị ủy còn dự định thêm trọng trách cho anh, sao đã kêu già được.
Thấy sắp hết đường núi, tiến vào quốc lộ 915, Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc thu tay lại. Kiều San đỏ mặt kéo quần tất của mình lên.

Câu nói của Triệu Quốc Đống làm tim Mã Nguyên Sinh muốn lao ra ngoài.

Lâu như vậy, thông qua vô số quan hệ tác động chính là muốn nghe câu nói này của Triệu Quốc Đống. Mã Nguyên Sinh thậm chí có chút chán nản, ủ rũ. Dù sao tuổi mình từng đó, lần này coi như cố gắn cuối cùng. Y cũng đã có chuẩn bị tư tưởng không thành công, nếu như vậy y cũng thanh thản ổn định làm hết khóa này rồi lui về. Không ngờ bây giờ lại nghe thấy tiếng mà mình vẫn mong muốn được nghe.

- Bí thư Triệu, tuổi lão Mã mặc dù hơi cao một chút, sức khỏe không được mấy nhưng cái khác không dám nói chứ ở hệ thống chính pháp thì tôi dám vỗ ngực, tôi ..
Mã Nguyên Sinh trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa. Vừa nói ra mới thấy mình nói hơi quá. Đối phương cũng không nói muốn mình làm Bí thư Đảng ủy chính pháp cơ mà.

Triệu Quốc Đống cũng nhận ra Mã Nguyên Sinh có chút xấu hổ thì khá buồn cười. Mã Nguyên Sinh coi như là người thành thật, khác hẳn so với Nghiêm Lập Dân. Chẳng qua người như vậy mới có lợi, có chuyện gì giao cho y thì cứ yên tâm, không phải suy nghĩ.

- Lão Mã, anh đừng suy nghĩ nhiều. Thị xã có bố trí của mình nhưng cũng phải cân nhắc đến toàn cục. Công tác của Cục công an hai năm nay tiến bộ rất lớn, có tác dụng đảm bảo sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng chúng ta. Thị ủy rất hài lòng, hy vọng Cục công an tiếp tục duy trì.

Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà vuốt ve mặt mình. Cú đấm của họ Chu đúng là không nhẹ, bây giờ hắn mới thấy đau.

- Bí thư Triệu, ngài yên tâm. Ngài phân công công việc, chúng tôi sẽ chấp hành nghiêm túc. Đúng như ngài nói Ninh Lăng chúng ta đang phát triển kinh tế, các phương diện khác cũng cần đuổi theo. Chuyện thí điểm kia thì sang thứ hai tôi sẽ tổ chức hội nghị Đảng ủy của cục nghiên cứu, cố gắng nhanh chóng triển khai công việc này.
Mã Nguyên Sinh hưng phấn cười nói.

- Ừ lão Mã, cũng không nên quá gấp, phải theo trình tự công việc mới được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đúng, anh cho người điều tra mấy người kia, tôi đoán mấy tên này sợ có chút lai lịch.

Mã Nguyên Sinh run lên nói:
- Tôi lập tức yêu cầu Lê Túc cho người điều tra.

- Ừ, chú ý không nên mở rộng, chuyện này cũng không vinh quang gì, truyền ra lại tưởng chúng ta thích chơi chiến tranh.



Điện thoại di động vang lên khi Triệu Quốc Đống đang nửa mê nửa tỉnh. Hắn nhìn đồng hồ thấy là gần 1h sáng rồi, ai gọi muộn như vậy chứ?

Cổ Tiểu Âu cũng bị đánh thức. Cô biết bây giờ có điện nhất định không phải việc tốt. Cô như con rắn quấn lấy Triệu Quốc Đống, đôi tay ôm cổ hắn.

Triệu Quốc Đống nhìn một chút thấy là Mã Nguyên Sinh gọi nên ấn nghe.

- Bí thư Triệu, chúng tôi điều tra được đám người kia rồi.
Mã Nguyên Sinh nói khá nghiêm túc kèm theo cảm giác lo lắng. Triệu Quốc Đống cũng nhận ra nên nhíu mày nói:
- Có lai lịch gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận