Lộng Triều

Diêu Văn Trí chấn động toàn thân, thậm chí hốc mắt bắt đầu cay cay. Mặc dù y đã nghĩ tới việc Ninh Pháp điều mình tới Nam Việt công tác, nhưng hắn không ngờ Ninh Pháp sẽ để mình làm Phó chủ tịch tỉnh. Khí phách đó đúng là không phải người bình thường có thể so sánh.

- Bí thư Triệu, chỉ cần có thể làm việc dưới sự lãnh đạo của ngài, dù làm gì Diêu Văn Trí tôi cũng tình nguyện.
Diêu Văn Trí chân thành nói.

Ninh Pháp cười cười xua tay nói:
- Đây chỉ là tôi đại biểu Tỉnh ủy Nam Việt và Ban Tổ chức cán bộ Trung ương trao đổi. Đương nhiên còn phải lấy ý kiến của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương làm chuẩn. Bọn họ về cơ bản đồng ý với tôi, tôi cũng hy vọng nếu anh thật sự tới Nam Việt công tác thì phải vứt hết áp lực bên kia đi, mạnh mẽ đổi mới, cầu thành tích. Nam Việt là nơi đi đầu trong cải cách, chỉ cần có lợi cho sự phát triển thì có thể thử hết.

- Bí thư Ninh, ngài yên tâm, nếu như tôi có thể tới Nam Việt công tác nhất định sẽ nhanh chóng làm quen tình hình, tiến vào trạng thái.
Mặt Diêu Văn Trí đỏ bừng lên, nếu như mình có thể điều đến làm Phó chủ tịch tỉnh Nam Việt cũng có nghĩa mình không chỉ là điều ngang hàng mà còn có thể nói là lên chức.

An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, nếu như lên làm Phó chủ tịch ở tỉnh An Nguyên hoặc tỉnh bình thường khác có lẽ là điều ngang nhưng Nam Việt lại khác.

Nam Việt là tỉnh có kinh tế mạnh nhất cả nước, yêu cầu làm Phó chủ tịch tỉnh ở đây cao hơn các tỉnh khác. Có thể nói Nam Việt đi đầu về đổi mới quan niệm trong nước, cũng dẫn dắt không khí cả nước. Muốn đến đây làm cán bộ lãnh đạo tốt thì người chấp nhận kiên định làm việc là không đủ. Nghĩ tới đây Diêu Văn Trí cảm thấy áp lực trên vai mình không hề nhỏ.

- Văn Trí, tôi báo trước với anh một chút mà thôi. Theo lý thuyết là đi ngược nguyên tắc, chẳng qua tôi đoán là sang thứ hai Ban Tổ chức cán bộ Trung ương sẽ đến trao đổi với Tỉnh ủy An Nguyên là rõ ràng. Anh có hai ngày chuẩn bị coi như sớm bàn giao công việc.
Ninh Pháp nâng chung trà nhấp một ngụm và nói tiếp:
- Về phân công công việc của anh thì đợi sau khi được Đại hội đại biểu nhân dân thông qua, tỉnh sẽ có phân công. Nhưng dù phân công phụ trách mảng nào anh cũng phải toàn tâm toàn ý.

Diêu Văn Trí gật đầu rồi đột nhiên nhớ đến gì đó nên nói:
- Bí thư Ninh, vậy ai làm Thị trưởng An Đô?

Ninh Pháp do dự một chút mới nói:
- Chắc là Trung ương điều người tới. Nghe nói vì việc này mà Tỉnh ủy An Nguyên tranh luận không ít với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Tỉnh ủy An Nguyên hy vọng Bí thư thị ủy Vĩnh Lương Long Ứng Hoa làm nhưng Trung ương không đồng ý. Có lẽ là do không hài lòng với việc khảo sát Long Ứng Hoa. Vấn đề bảo vệ môi trường của Vĩnh Lương bị Tổng cục bảo vệ môi trường quốc gia không ngừng phê bình, có lẽ đây là nguyên nhân ảnh hưởng lớn nhất.

Diêu Văn Trí thở dài một tiếng. Không ngờ Long Ứng Hoa lại bị ảnh hưởng ở vấn đề này. một tay đưa kinh tế Vĩnh Lương đứng thứ hai tỉnh An Nguyên, có thể nói là công lao lớn của Long Ứng Hoa. Nhưng mảng bảo vệ môi trường lại làm maadts hy vọng tiến bộ của y.

- Sao, anh cảm thấy nuối tiếc cho Long Ứng Hoa sao?
Ninh Pháp nhận ra vẻ biến hoá trên mặt Diêu Văn Trí.

- Vâng, Bí thư Ninh, nói thật tính cách của Long Ứng Hoa khá thích hợp làm Thị trưởng An Đô. Đương nhiên y làm Thị trưởng An Đô có thể sẽ có xung đột với Bí thư Tôn Liên Bình. Nhưng tôi cảm thấy với tính cách của y sẽ mang tới hơi thở tươi mới cho An Đô. Mặc dù y chưa chắc đã thành công nhưng ít nhất có thể khiến Trung ương chú trọng, qua đó giải quyết triệt để vấn đề An Đô.
Diêu Văn Trí cẩn thận nói.

Ninh Pháp nghe ra ý trong câu nói của Diêu Văn Trí. Bỏ qua cấp tỉnh mà nói thẳng khiến Trung ương chú trọng, xem ra Diêu Văn Trí có chút ý kiến với thái độ của hai vị lãnh đạo chủ yếu trong công việc của An Đô.

- Anh có phải cho rằng người từ Trung ương phái tới không giải quyết được cục diện khó khăn hiện nay của An Đô?
Ninh Pháp cười nói.

- Vâng, tôi cho là như vậy. Bí thư Tôn Liên Bình không xấu nhưng quá ngang ngạnh, bảo thủ. Đối với An Đô là thành phố có địa vị đặc thù ở khu vực trung tây mà nói thì phản ứng chậm chút có lẽ bị các thành phố xung quanh vượt qua ngay. Các thành phố xung quanh đều có dã tâm thành ông lớn của khu vực đất liền, đều muốn vượt lên. Người ta đều đi lên mới nhìn lại, thậm chí đi hai ba bước rồi mình vẫn không chịu đổi mới thì sao có thể đuổi kịp.

Diêu Văn Trí thở dài nói:
- Thời gian không đợi người, có những lúc đi chậm nửa bước đã không có cơ hội gì. Bây giờ An Đô thậm chí không bằng một số thị xã. Hạng mục Diệu Hoa Giang Nam tôi vốn hy vọng đầu tư vào khu công nghệ cao An Đô, nhưng một chính sách ưu đãi đưa ra thảo luận trong chính quyền thành phố, sau đó đưa sang hội nghị thường vụ lại mãi không được quyết định, khiến người ta chờ ba ngày trong khách sạn, cuối cùng không thành mà đầu tư vào Ninh Lăng, làm cho tôi phải xấu hổ. Như vậy sao có thể cạnh tranh với các thành phố lớn như Thành Đô, Trùng Khánh cùng Vũ Hán. Có đôi khi ngồi trên chức Thị trưởng làm tôi không cam lòng, ăn không ngon, ngủ không yên. Đúng là chịu khổ.

Ninh Pháp có thể nhận ra sự bất đắc dĩ trong lòng của Diêu Văn Trí. Khả năng cạnh tranh của An Đô nếu còn kém hơn cả các thị xã trong An Nguyên, như vậy sao có thể cạnh tranh với các thành phố cấp phó tỉnh khác ở khu vực đất liền, bại là chuyện sớm muộn, lạc hậu là đương nhiên. Điều này có quan hệ lớn đến quan niệm, tác phong của bộ máy Đảng ủy, chính quyền.

- Văn Trí, mọi việc đều có lúc lên lúc xuống. An Đô mấy năm trước phát triển rất nhanh nhưng mấy năm nay rơi xuống là bình thường. Hy vọng Thị ủy, Ủy ban An Đô có thể ngã một lần, khôn một lần. Bộ máy Đảng ủy, chính quyền có thể hợp tác đuổi lại những gì đã mất.
Ninh Pháp cười nói:
- Cũng không nên xem thường cán bộ từ Trung ương xuống, bọn họ rất nhiều người đều có kinh nghiệm công tác cơ sở.

- Bí thư Ninh, tôi không phải nói cán bộ từ Trung ương có gì khác với cán bộ địa phương. Chủ yếu là anh có khí phách, quyết tâm hay không? Tôi cảm thấy mình thiếu quyết tâm và sự mềm dẻo nên mới thành như vậy.
Diêu Văn Trí cũng không giấu khuyết điểm của mình:
- Nếu lúc ấy tôi có thể kiên quyết một chút thì dù không giải quyết vấn đề về căn bản cũng tốt hơn.

- Ồ, vậy theo anh thấy nhân vật như thế nào mới thích hợp làm Thị trưởng An Đô?
Ninh Pháp thuận miệng nói.

- Bí thư Ninh, nếu do tôi nói thì ở An Nguyên cũng có người thích hợp.
Diêu Văn Trí cười nói:
- Triệu Quốc Đống là người tôi thấy thích hợp nhất.

- Triệu Quốc Đống?
Ninh Pháp cười nói:
- Sao cậu ta lại thích hợp nhất?

- Thứ nhất cậu ta còn trẻ, có sự mạnh mẽ, chịu một chút khó khăn cũng còn có cơ hội lấy lại. Thứ hai Triệu Quốc Đống có khí phách, người này mặc dù còn trẻ nhưng sự quyết đoán không thua gì Bí thư thị ủy lâu năm. Năm nay Ninh Lăng sáng tạo kỳ tích phát triển kinh tế trong toàn tỉnh có quan hệ lớn đến việc y khống chế tốt cục diện Thị xã Ninh Lăng. Một năm rưỡi qua người này có thể nắm giữ cục diện Ninh Lăng là bản lĩnh rất lớn.

Đã xác định rời khỏi An Nguyên, tâm trạng Diêu Văn Trí bình tĩnh hơn nhiều, cũng có thể đứng ở góc độ khách quan phân tích ưu khuyết điểm của người khác. Đây là sở trường của Diêu Văn Trí.

Triệu Quốc Đống cũng được Ninh Pháp đánh giá cao. Chẳng qua không cao như Diêu Văn Trí nói mà thôi. Lúc đầu để Triệu Quốc Đống đi khỏi Hoài Khánh lên Bộ năng lượng, Ninh Pháp cũng đã suy nghĩ nhiều. Bây giờ xem ra để Triệu Quốc Đống lên rèn luyện hơn nửa năm ở Bộ năng lượng dã có hiệu quả.

Có thể nói muốn bay lên thì phải thấy vài thứ, mà Ninh Lăng đã làm được điểm này. Một Bí thư thị ủy hơn 30 tuổi làm được như vậy đúng là không đơn giản.

- Không biết lúc ấy tôi quyết định để Triệu Quốc Đống rời khỏi Hoài Khánh có phải là quyết định sáng suốt hay không nữa?
Ninh Pháp cười nói:
- Điều kiện của Hoài Khánh tốt hơn Ninh Lăng nhiều. Nếu lúc ấy tiếp tục để Triệu Quốc Đống làm Thị trưởng Hoài Khánh, Trần Anh Lộc đi đến lượt Triệu Quốc Đống kế nhiệm thì có lẽ sẽ tạo kỳ tích ở Hoài Khánh phải không?

- Không, Bí thư Ninh, Hoài Khánh và Ninh Lăng có điều kiện gần như trái ngược nhau. Ưu thế của Hoài Khánh là nhược điểm của Ninh Lăng và ngược lại.
Diêu Văn Trí cười giải thích:
- Vị trí địa lý thì Hoài Khánh gần An Đô, có ưu thế dựa vào nhưng lại bị An Đô che dấu, có sự cạnh tranh. Nhưng Ninh Lăng cách xa An Đô nên một khi phát triển thì có thể hình thành một trung tâm phụ. Hoài Khánh có cơ sở vật chất tốt nhưng muốn chuyển hình không dễ. Ninh Lăng không có sản xuất công nghiệp mấy nhưng có thể thích hợp tiến hành quy hoạch.

- Ừ, anh nói đúng, tình hình phát triển chủ yếu là do quy hoạch và quyết tâm nghị lực của bộ máy lãnh đạo, đây mới là quan trọng nhất.
Ninh Pháp cười nói:
- Ở điểm này ánh mắt của Đông Lưu tốt hơn tôi. Có thể quyết đoán đưa Triệu Quốc Đống từ Bộ năng lượng về vị trí Bí thư thị ủy Ninh Lăng, dùng tốt một người làm phúc một phương.

- Bí thư Ninh, nếu như Triệu Quốc Đống không lên Bộ năng lượng rèn luyện thì cũng chưa chắc có được ngày hôm nay.
Diêu Văn Trí lắc đầu không đồng ý quan điểm của Ninh Pháp:
- Mỗi một vị trí đều phải trải qua rèn luyện nhiều vị trí khác mới có thể trưởng thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui