Lộng Triều

Vưu Liên Hương oán trách nhìn Triệu Quốc Đống. Trong mấy năm quen biết Triệu Quốc Đống, Vưu Liên Hương tự nhận mình về cơ bản hiểu rõ bản chất thật của Triệu Quốc Đống. Nhưng ấn tượng về Triệu Quốc Đống sau đêm đó có vẻ trở nên mơ hồ hơn, làm cho trong thời gian dài sau đó cô cảm thấy như một giấc mơ vậy.

Hắn có lúc rất to gan lớn mật, lúc lại bền bỉ vững vàng, lúc như một người anh dẫn dắt từng bước, có đôi khi lại là cấp trên đầy quyết đoán. Nhưng hắn lại nhỏ hơn mình 6, 7 tuổi làm cho Vưu Liên Hương cảm thấy thuật nhìn người của mình hoàn toàn mất đi tác dụng.

- Quốc Đống, cậu bây giờ không phải là Bí thư thị ủy Đường Giang, cậu không được giọng điệu đó nói chuyện với tôi.
Vưu Liên Hương hé miệng cười nói.

- Bởi vì tôi không là Bí thư thị ủy Đường Giang nên tôi mới có thể càng khách quan phân tích tình hình giúp chị. Đương nhiên đó chỉ là phân tích giúp chị còn làm như thế nào là thích hợp nhất thì phải do tình hình thực tế mà chị tự quyết định. Những lời này chắc không cần tôi dạy chị phải không?

Vưu Liên Hương khẽ thở dài một tiếng. Đúng thế, lúc Triệu Quốc Đống còn ở Hoa Lâm thì mình từng dùng lời này dạy hắn, bây giờ đến lượt hắn dùng lời này nhắc nhở mình.




Cung Vi mặc dù ngồi ăn cùng hai vị khách nhưng tâm trạng lại không đặt trên người vị thư ký Vân Duệ kia.

Thị trưởng Vưu và vị Bí thư Triệu kia ở ngay phòng bên, xem ra có nhiều chuyện cần nói. Ở Ủy ban có không ít người khá mâu thuẫn vì việc Thị trưởng Vưu đến Đường Giang làm Thị trưởng. Bởi vì Thị trưởng Vưu là phụ nữ mà tính cách lại khác nhiều so với Bí thư Kim. Có thể nói Thị trưởng Vưu là người quyết đoán, cương liệt.

Cung Vi mới được chọn làm thư ký cho Vưu Liên Hương chưa lâu, do nhiều lần tuyển chọn mới được Vưu Liên Hương chọn. Cô trước làm ở ban tiếp đón văn phòng Ủy ban cũng không được hoan nghênh mấy. Cung Vi cũng biết tính cách và vẻ ngoài của mình đều đột xuất khiến cho lãnh đạo của ban tiếp đón đều dèm pha. Nhưng Thị trưởng Vưu lại chọn trúng cô.

Sau khi làm thư ký cho Thị trưởng Vưu, Cung Vi đã làm việc rất cẩn thận, chăm chú. Cũng thu thập thông tin về Thị trưởng Vưu, biết sở thích của Thị trưởng Vưu, hiểu thêm vài điều khác. Đương nhiên rất nhiều thứ đều không dễ có được.

Theo lời chú cô nói đây là cơ hội hiếm có, vốn không hợp với tính cách của cô. Nhưng nếu đã làm thư ký cho Thị trưởng Vưu thì phải làm cho tốt. Như vậy cần phải có năng lực, có sự nhanh nhạy, đó là lời dạy của chú cô đã nhiều năm làm thư ký cho lãnh đạo bảo cô.

Không thể nghi ngờ vị Bí thư thị ủy Ninh Lăng kia có quan hệ khá thân với Thị trưởng Vưu. Từ việc Thị trưởng Vưu nhận được điện trở nên vui vẻ là cô nhận ra được. Hơn nữa Thị trưởng Vưu còn sai cô ra đầu đường cao tốc đợi, đãi ngộ này không phải ai cũng có.


Cung Vi từ trước đã biết vị Bí thư thị ủy trẻ nhất tỉnh này, chẳng qua không có ấn tượng mấy. Mãi cho đến khi làm thư ký cho Thị trưởng Vưu thì mới có ấn tượng sâu đối với Triệu Quốc Đống. Không vì gì khác, chủ yếu là do nhiều người nói Thị trưởng Vưu có thể đánh bại nhiều đối thủ cạnh tranh để lên làm Thị trưởng Đường Giang là do Triệu Quốc Đống đề cử. Triệu Quốc Đống dùng biểu hiện xuất sắc của hắn ở Ninh Lăng khiến lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy tán thành, vì thế sự đề cử của hắn cũng có sức thuyết phục hơn.

Đương nhiên cách nói này có chút hoang đường nhưng Cung Vi cũng biết đó không chỉ là lời đồn vu vơ. Ít nhất điều này đủ để chứng minh Thị trưởng Vưu và Triệu Quốc Đống có quan hệ không tầm thường.

Vân Duệ cũng cảm nhận được Cung Vi có vẻ không yên. Mặc dù Cung Vi vẫn rất nhiệt tình nhưng không chủ động nói chuyện, có vẻ ngoài nóng trong lạnh, cũng không đáp lại mấy câu hỏi mà y đưa ra. Việc này làm Vân Duệ có chút uể oải, xem ra mình đúng là không giỏi hấp dẫn người.



Hai tiếng ăn cơm này coi như bữa ăn dài nhất mà Triệu Quốc Đống từng tham gia. Chẳng qua cả hắn và Vưu Liên Hương đều hiểu thêm nhiều điều.


Tình hình Đường Giang thì Triệu Quốc Đống cũng hiểu đôi chút nhưng hắn không thể đưa ra phán đoán và ý kiến cụ thể. Vưu Liên Hương và Kim Đại Giang có tính cách trái biệt nhau cùng với tình hình khó khăn của Đường Giang hiện nay đúng là khó giải quyết. Nếu như muốn Đường Giang thoát khỏi khó khăn thì Thị ủy, Ủy ban Đường Giang không có quyết tâm, nghị lực và sự đoàn kết nhất trí là không thể. Mà muốn thế thì Bí thư thị ủy và Thị trưởng phải đồng tâm hiệp lực. Nhưng với tình hình Đường Giang bây giờ thì Vưu Liên Hương nên làm như thế nào?

Đây là điều làm Vưu Liên Hương khó xử nhất, cũng là điều mà cô muốn Triệu Quốc Đống khuyên mình.

Triệu Quốc Đống đương nhiên không thể có câu trả lời rõ ràng dành cho cô. Câu trả lời chỉ là do Vưu Liên Hương tự đi tìm, nhưng Triệu Quốc Đống đề nghị Vưu Liên Hương đó chính là không nên vì tính cách khác với Kim Đại Giang mà cố đi đổi tính cách của mình. Trái ngược có thể tìm điểm thích hợp để bù đắp lại, có lẽ sẽ tạo được hiệu quả tốt.

- qư, làm Thị trưởng có khó xử của mình, nhưng Thị trưởng có thể có nhiều cơ hội phát huy. Tính cách của Kim Đại Giang đối với chị mà nói thì theo tôi thấy lại là việc tốt. Bởi vì Đường Giang phải thay đổi để phát triển, tôi tin dù là ai làm Bí thư thị ủy cũng thấy rõ điểm này. Có lẽ Kim Đại Giang do tính cách của mình và vị trí Bí thư thị ủy nên không thể thay đổi, chị đến không chừng là hy vọng của y. Nếu như không muốn ngồi mãi ở vị trí Bí thư thị ủy Đường Giang thì tôi nghĩ chị có thể tìm được tiếng nói chung với y. Hơn nữa chị cũng có sân khấu phát huy khả năng của mình.

- Chỉ hy vọng như vậy. Hai ba tháng nay tôi và y cũng khá hào thuận, chẳng qua cách làm của y thì đúng là tôi không thể đồng tình. Làm Thị trưởng không thể công khai phản đối ý kiến và quan điểm của y, tôi không muốn làm người ta có cảm giác vừa lên đã muốn đoạt chủ, cũng không muốn người ta nói quan hệ giữa Bí thư thị ủy và Thị trưởng không hòa thuận. Tôi biết nếu như vậy thì không thể triển khai công việc, làm như thế nào để hóa giải mâu thuẫn này là điều tôi vẫn suy nghĩ.

Vưu Liên Hương thở dài nói. Bí thư thị ủy như Triệu Quốc Đống hoàn toàn khác Kim Đại Giang. Triệu Quốc Đống chỉ chú ý phương hướng chính, quyết định, quyết sách, còn việc chấp hành do bên chính quyền thị xã phụ trách. Nhưng Kim Đại Giang hoàn toàn khác.

Triệu Quốc Đống bưng chén lên uống cạn và nói:

- qư, thực ra cả Bí thư và Thị trưởng đều là chủ cả, chỉ do cấp độ và vị trí khác nhau mà thôi. Tôi cảm thấy chị có thể thông qua cuộc gặp riêng mà nói ra ý kiến của mình, phần khác cũng không nên sợ đầu sợ đuôi, phải mạnh dạn làm theo phong cách của mình, như vậy mới khiến đối phương thấy rõ tác phong và ý đồ của chị.

- Chị cũng không nên lo lắng đến phản ứng của cấp dưới, cấp dưới có tâm lý theo số đông. Chị càng cứng rắn quyết đoán, bọn họ lại càng cảm thấy chị có thể làm việc, càng cảm thấy chị có thể dựa vào, bọn họ sẽ thực lòng phục thuộc vào chị. Mặc dù bọn họ ngoài miệng có thể nói này nói kia nhưng công việc chị phân công cho bọn họ, bọn họ sẽ càng thêm nghiêm túc đi làm.

Uống gần nửa chai rượu vang làm mặt Vưu Liên Hương đỏ ửng lên, bao mệt mỏi, phiền toái như mất hết. Triệu Quốc Đống cũng không đưa câu trả lời chính xác cho cô, nhưng lại đốt lên một ngọn lửa làm cô thấy phương hướng. Mặc kệ có hay không thì ít nhất cũng nên thử, hơn nữa là dựa theo phong cách của mình mà làm việc. Điều này làm Vưu Liên Hương rất cảm kích Triệu Quốc Đống, là hắn cho mình đủ dũng khí và sự tin tưởng.

Thế giới này kỳ diệu như vậy, lúc trước khi Triệu Quốc Đống công tác ở Hoa Lâm, hắn còn cần hỏi mình và cần mình ủng hộ. Nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi chẳng những mình lên chức là do hắn, bây giờ mình gặp khó khăn trong công việc cũng cần hắn chỉ điểm.

Nghĩ đến đây người Vưu Liên Hương không khỏi nóng lên, một cảm giác từ trong tim truyền khắp toàn thân. Cô có chút không khống chế được tâm trạng của mình, trong cơ thể xuất hiện một cảm giác chờ mong khó hiểu làm cô rất xấu hổ. Mình sao lại thành như vậy.

Triệu Quốc Đống không nhận ra tâm trạng Vưu Liên Hương đã thay đổi. Hắn chỉ cảm thấy bữa ăn hôm nay rất ngon. Tâm trạng buồn bực trước đó của Vưu Liên Hương đã có chuyển biến tốt, có lẽ là lời khuyên của mình đã có chút tác dụng. Có lẽ là mình là đối tượng lắng nghe cô nói, tóm lại tâm trạng cô tốt lên là điều hắn muốn thấy.

Đến khi Triệu Quốc Đống lên xe rời đi, Vưu Liên Hương vẫn thấy xao xuyến, tâm trạng khô nóng làm người cô rạo rực. Cô cảm thấy mình cần phải đi tắm ngay, phải làm mình bình tâm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui