Lộng Triều

- Đổi lại vị trí hay không thì còn do nhiều nhân tố quyết định. La Duệ công tác ở khu công nghệ cao lâu như vậy, quen thuộc tình hình, công việc thuận lợi. Bây giờ vì lãnh đạo chủ yếu điều chỉnh khiến công việc xuất hiện vài khó khăn cũng không phải do chính y. Hơn nữa bây giờ y đã là cán bộ cấp chính huyện, nếu điều sang quận, huyện khác của An Đô thì ít nhất cũng phải làm Phó chủ tịch thường trực hoặc Phó bí thư mới có ý nghĩa. Nếu chỉ là Phó chủ tịch bình thường thì anh thấy không có ý nghĩa mấy.

Nếu La Băng hỏi, Triệu Quốc Đống không thể không trả lời. Đổi lại hoàn cảnh không có vấn đề gì, chủ yếu là đến vị trí nào. Bạn của La Duệ có đủ thực lực để giúp La Duệ hay không cũng là vấn đề. Thời này bạn học nhiều mà, chính thức dùng hết sức giúp lại không có mấy.

La Băng cũng biết Triệu Quốc Đống nói có lý. Đổi lại hay không đều có lợi và hại, chủ yếu là xem đến vị trí gì, đó mới là điều quan trọng nhất. Một hoàn cảnh xa lạ nhưng nếu ở vị trí có thể phát huy sở trường của anh thì mới làm anh có thể phát triển thêm được.

Triệu Quốc Đống chưa bao giờ chính thức gặp riêng La Duệ. Ngoài lần đó gặp ở khách sạn Văn Hoa ra, sau đó mặc dù hai bên cũng biết có quan hệ nhưng hiếm khi gặp gỡ, thường là thông qua La Băng để truyền lời.

La Duệ tuy biết Triệu Quốc Đống bây giờ là ngôi sao sáng trong chính trường tỉnh An Nguyên, Ninh Lăng phát triển như mặt trời giữa trưa nên cũng đoán được Triệu Quốc Đống lên vị trí quan trọng hơn chỉ là vấn đề thời gian. Triệu Quốc Đống cũng biết La Duệ làm khá tốt ở khu công nghệ cao, chỉ là lại gặp phải việc thay đổi lãnh đạo mà thôi.

Diêu Văn Trí sang Nam Việt cùng với việc Lô Vệ Hồng rời khỏi khu công nghệ cao khiến tương lai của La Duệ mơ hồ hơn. Mặc dù y coi như cán bộ cấp chính huyện trẻ tuổi nhưng đến được vị trí này đương nhiên muốn lên vị trí cao hơn. Tuổi không đợi người, ba năm năm trôi qua anh sẽ phát hiện mình cách vị trí cấp sở càng lúc càng xa.

Thấy La Băng vẫn đang suy nghĩ chuyện của La Duệ, Triệu Quốc Đống ngáp dài một tiếng, nhích lại gần, kéo chăn đắp:

- La Băng, có một số việc gấp cũng không được. La Duệ muốn tiến bộ là điều bình thường, nhưng không nên nóng lòng. Anh đề nghị y nên cẩn thận phân tích tình hình một chút, ngoài ra phải xác thực xem bạn học kia của y nói có thể thực hiện hay không? Không nên lộ bất cứ ý việc mình muốn đổi nơi công tác với người ngoài, nó sẽ hại y.

- Vâng, điều này La Duệ biết, cũng chỉ đi xem một chút mà thôi. Cuối năm rồi nên cũng không thể tính tới việc gì khác.
La Băng cũng cảm thấy điều này nên ngoan ngoãn gật đầu. Cô nhận ra Triệu Quốc Đống ở bên trong bắt đầu nghịch ngợm nên vội vàng dán sát người vào:
- Ngủ thôi.

- Có ngủ hay không không phải do em quyết định.
Triệu Quốc Đống cười cười vỗ cô. La Băng trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo hắn.



- Bí thư Triệu, chắc xong rồi. Chuyện năm nay coi như kết thúc, cũng nên có cái tết nhàn nhã chứ?
Tằng Lệnh Thuần cùng Mã Nguyên Sinh, Triệu Quốc Đống từ đồn công an Ninh Phố phồn hoa nhất nội thành đi ra, lên xe.


Ngày 30 nên xe đi lại rất tấp nập, mọi người đều vội vàng về nhà ăn bữa tất niên. Các cửa hàng đều cố gắng bán hết sức có thể, mà mọi người cũng vui vẻ đi lại trên đường. Sáng nay trời có nắng nên khá ấm áp.

Xe tuần tra cảnh sát chạy điện từ từ lướt qua xe mấy người. Hai cảnh sát vũ trang ngồi trên xe, hai cảnh sát nhân dân ngồi ghế trên quan sát dòng người qua lại.

Đối với loại xe cảnh sát tuần tra mới này đã khiến nhiều người dân chú ý. Xe trông khá đẹp mắt đúng là làm người dân ưa thích.

- Nguyên Sinh, Cục công an mua bao xe tuần tra chạy điện loại này?
Nhìn qua cửa kính, Triệu Quốc Đống cảm thấy dân chúng tiếp nhận cao loại xe tuần tra này. Hơn nữa bởi vì không có cửa xe và kính nên đã kéo gần khoảng cách của đôi bên.

Hai cảnh sát thi thoảng nói chuyện với các chủ cửa hàng ven đường với thái độ khá thân thiện.

Sau khi Mã Nguyên Sinh làm Bí thư Đảng ủy chính pháp, Triệu Quốc Đống đã đổi cách gọi y. Theo Tằng Lệnh Thuần thấy đây là thể hiện quan hệ của đôi bên đã sâu sắc hơn.


- Bí thư Triệu, hiện nay mới có bốn chiếc, để bốn đồn công an nội thành mỗi nơi một chiếc. Ngoài ra Cục công an cũng đã báo cáo lên Thị trưởng Cố để mua thêm tám chiếc, tranh thủ cho bốn đồn công an mỗi nơi hai cái, bốn đồn công an ngoại ô mỗi nơi một cái.
Mã Nguyên Sinh thấy Triệu Quốc Đống hài lòng cũng vui lây.

- Tôi thấy khu trung tâm thị xã và ngoại ô của Ninh Lăng khác nhau không nhiều, thậm chí giới hạn cũng rất mơ hồ. Hai năm trước khu Giang Đông có lẽ không được coi là ngoại ô mà. Bây giờ thì sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Khu Hà Nam theo tôi nhớ năm 98 là nơi không ai thèm đến, gọi là xa xôi. Bây giờ thì là khu trung tâm chứ? Có đôi khi điều kiện giao thông được cải thiện sẽ làm một khu vực nhanh chóng thay đổi. Cơ quan công an các anh khi thành lập đồn công an cũng cần có bố trí hợp lý, phải nhìn nhận trước thời gian, nếu không sẽ phải đuổi theo tình thế.

- Ừ, Bí thư Triệu, Cục công an cũng đã cân nhắc vấn đề này. Nhất là cân nhắc Đông Giang vốn thuộc phân cục ngoại ô, bây giờ tình hình biến hoá rất lớn. Hơn nữa giai đoạn ba của khu Giang Đông có thể sẽ sớm được xây dựng hơn dự kiến. Hơn nữa khu công nghiệp Đông Giang cũng đang phát triển nhanh chóng, nên Đảng ủy Cục công an đang tính đến làm như thế nào ứng phó được biến hoá này.
Mã Nguyên Sinh gật đầu nói.

- Tôi vẫn cho rằng muốn phát triển kinh tế thì không thể không có xã hội ổn định. Công tác an ninh trật tự tốt là truyền thống của Ninh Lăng, điểm này phải duy trì cho tốt. Ai nếu đánh mất điểm này thì đó là tội nhân. Năm nay tình hình phát triển của Ninh Lăng chúng ta sẽ càng đáng mừng hơn nữa. Nhưng từ góc độ kia mà nói sẽ tạo ra áp lực lớn hơn nữa đối với hệ thống chính pháp. Trọng trách của anh không nhẹ đâu.
Triệu Quốc Đống nói:
- Hệ thống chính pháp phải đi trước phát triển kinh tế, chỉ như vậy mới đảm bảo cơ sở cho phát triển kinh tế. Một hoàn cảnh tốt thì mới có thể khiến kinh tế có chỗ dựa vững chắc.


- Bí thư Triệu, lời này của ngài làm tôi thấy thanh thản. Hai năm nay đội ngũ công an được xây dựng có biến hoá lớn, nhưng nói tóm lại vẫn có chênh lệch với vài nơi khác. Đảng ủy Cục công an cũng nghiên cứu nhiều lần việc tăng lực lượng và cải thiện trang thiết bị. Sở công an cũng đang có ý tăng biên chế nhưng do tình hình tài chính hơn hai năm trước khó khăn nên không được giải quyết…
Mã Nguyên Sinh cười ha hả nói.

- Anh không cần nói nhiều, hội nghị thường ủy đầu năm sẽ nghiên cứu mấy hạng mục quan trọng. Anh bây giờ đã là Thường vụ thị ủy, có vấn đề anh cứ nói thẳng yêu cầu Thị ủy, Ủy ban giải quyết. Đương nhiên anh có thể sớm trao đổi với mấy người Dược Quân, Lão Lam, Vĩnh Bân, Phượng Minh, tranh thủ quyết định trong hội nghị. Việc này không nên kéo dài, có thể đưa ra quy hoạch trước vài năm.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Lệnh Thuần, xác định các vấn đề nghiên cứu trong hội nghị thường ủy đầu năm, đưa cả việc này vào, ưu tiên nghiên cứu thảo luận.

Tằng Lệnh Thuần ngồi phía sau cười cười một tiếng và đưa ngón cái lên với Mã Nguyên Sinh, ra hiệu Mã Nguyên Sinh quá nhạy bén, vài câu đã có thể giải quyết vấn đề khó khăn của Cục công an mấy năm qua. Bí thư thấy khó thì sẽ khó, Bí thư thấy không khó thì sẽ không khó. Mấy xe tuần tra làm Triệu Quốc Đống vui vẻ, hơn nữa tâm trạng mấy hôm nay cửa Triệu Quốc Đống khá tốt nên Mã Nguyên Sinh thuận thế nói vài câu coi như xong chuyện.

Mã Nguyên Sinh cũng rất phấn khởi đưa tay ôm quyền với Tằng Lệnh Thuần ra vẻ cảm ơn đã ủng hộ.

Tâm trạng Triệu Quốc Đống đúng là vui vẻ. Đợt tết này Chung Dược Quân chủ động nhận trực ban thay Triệu Quốc Đống, nói là cho Triệu Quốc Đống có thời gian về gặp vợ. Mặc dù Lưu Nhược Đồng phải mồng bốn mới về nhưng có thêm hai ngày nghỉ vẫn tốt hơn mà.

Tết năm nay Triệu Quốc Đống có rất nhiều lịch. Nhất là năm nay hắn dự định đến Côn Châu cùng Kiềm Dương gặp Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên. Một là nghỉ ngơi, hai là muốn gặp hai vị này một lần, coi như cảm ơn sự quan tâm và ủng hộ của hai người đối với mình mấy năm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận