Lộng Triều

Trực giác của Tiêu Xuân Dương khá mẫn cảm. Khi y thấy Triệu Quốc Đống là biết đây là người khó đối phó. Mặc dù đối phương che giấu khá thành công, thậm chí lừa được đám người Tề Liên Thành nhưng y thấy đối phương rất tự tin.

Đối phương có nội tình hay khí phách cũng được, điều này không quan trọng đối với Tiêu Xuân Dương. Nhưng người này có vẻ rất nhạy cảm làm Tiêu Xuân Dương cảm thấy đối phương như một cảnh sát vậy. Đúng, chính là cảm giác này, mặc dù chỉ tiếp xúc khá ngắn, lời nói của đối phương đều rất bình thường nhưng y lại có dự cảm không tốt mấy.

Chủ yếu nằm ở Khấu Linh.

Y đã cẩn thận quan sát thì thấy từ Triệu Quốc Đống là không nhìn ra gì, nhưng Tiêu Xuân Dương có thể khẳng định Khấu Linh có quan hệ không bình thường với tên kia chứ không chỉ là quan hệ bạn học cũ. Từ vẻ mặt Khấu Linh là có thể nhìn ra được hai người có quan hệ không muốn người khác biết.

Tiêu Xuân Dương không quan tâm việc Khấu Linh có ngủ với đối phương hay không? Nhưng chủ yếu nằm ở chỗ vị trí bây giờ của Khấu Linh rất quan trọng, y tốn nhiều tâm trí để tạo quan hệ tốt với Khấu Linh là có ý đồ của mình. Nhưng sự xuất hiện của Triệu Quốc Đống làm y có chút khẩn trương.

Y cẩn thận nhớ lại quan hệ của mình và Khấu Linh trong hơn năm qua. Y thấy không có hành vi nào quá, tất cả đề tài nói chuyện đều là công việc hai bên gặp phải. Y đến văn phòng Khấu Linh mấy lần đều khá cẩn thận, giống như giữa y và Lý Vĩnh Cương vậy.

Nhưng nếu muốn đạt được tin tức thì không thể tránh khỏi nhắc đến vài vấn đề nhạy cảm. Tên Lý Vĩnh Cương đầu óc thật ra đơn giản nhưng Khấu Linh rất thông minh. Có mấy lần mình đề cập nhưng Khấu Linh đều khôn khéo chuyển hướng.

Chủ yếu nằm ở chỗ quan hệ giữa Khấu Linh và tên Triệu Quốc Đống kia mà không bình thường, trên giường nói chuyện công việc thì việc mình làm có khiến hắn nghi ngờ không? Nếu đối phương thật sự có thân phận đặc thù thì đúng là có chút phiền phức.

Phải tra rõ về hắn, đây không phải việc khó vì có tên họ rồi. Hơn nữa không chừng hắn làm ở hệ thống chính pháp, như vậy mình cần phải dò xét rõ về hắn. Còn có cả quan hệ giữa hắn và Khấu Linh cũng cần nghiên cứu, biết đâu về sau mình có thể lợi dụng thì sao?



Triệu Quốc Đống không biết chỉ mới gặp mặt mà đã khiến Tiêu Xuân Dương nghi ngờ về mình như vậy.

Bữa tiệc trưa mồng bảy là một cuộc tụ tập đời ba của Lưu gia. 9h tối Lưu Thác bay về Hắc Hà, 4h chiều Lưu Kiều bay sang Hongkong, 8h tối Triệu Quốc Đống bay về An Đô. Ba người phải đi nhưng thật ra Lưu Nhược Đồng còn ở nước tuần nữa mới sang Tehran.

Hai người cũng đã giao hẹn Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng trước, hai ngày sau Lưu Nhược Đồng đến Ninh Lăng ở vài hôm.

Bữa tiệc tổ chức ở nhà tổ Lưu gia. Mặc dù là nhà tổ nhưng ông cụ không ở đây. Nhiều năm qua ông cụ không về Bắc Kinh do thời tiết không thích hợp. Vì thế đây là nơi ở của Lưu Thác.

Vợ Lưu Thác làm giảng viên đại học y Bắc Kinh, mặc dù không làm chính trị nhưng gia tộc cũng là gia tộc cách mạng. Chị ta có một anh trai làm phó chủ tịch một quận Bắc Kinh, một em trai làm phó giám đốc một sở ở Bắc Kinh.

Vợ Lưu Nham là bạn học hồi đại học của y, làm việc ở tập đoàn Trung Lương, xuất thân gia đình tri thức cao tại Thượng Hải. Bố mẹ chị ta đều là nhân vật có chút danh tiếng trong giới văn học. Chị ta có một em gái định cư ở Úc, một em trai sang Canada, không có quan hệ gì bên chính trị cả.

Lưu Kiều cùng đi với Lưu Quân tới đây.

Lưu Quân là Phó cục trưởng cục xí nghiệp Bộ Tài chính, nghe nói trong một hai năm tới sẽ xuống địa phương rèn luyện.

Con Lưu Trọng Bình – Lưu Thành cũng xuất hiện, người này sau khi tốt nghiệp trường Học viện sĩ quan lục quân liền vào Quân đội, bây giờ đến một Quân khu nào đó nhận chức.

Con Hứa Gia Ninh không tới nhưng Lưu Thác và Lưu Nham không chú ý mấy. Có lẽ theo bọn họ thì không họ Lưu sẽ không phải người Lưu gia. Nhưng đối với Triệu Quốc Đống thì bọn họ lại có thái độ khác.

- Triệu ca, nghe Từ ca luôn khen anh, hôm nay lần đầu gặp mặt, chúng ta phải làm vài chén mới được.
Lưu Thành mặc dù cùng tên với anh rể Triệu Quốc Đống nhưng sức uống hơn anh rể Triệu Quốc Đống nhiều.

- Lưu Thành, đây đã là lần thứ mấy rồi? Đừng cho rằng anh say, anh vẫn còn tỉnh táo, còn có chị cậu ở bên nhìn đó, đã mấy lần bảo chúng ta đừng uống rồi đó. Nếu cậu không cậu đổi lý do đi để chúng ta uống tiếp.
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười, người này không tìm ra lý do thích hợp nên cứ đưa Từ Chí Minh ra.

- Vậy cũng được Triệu ca, em không nói nhảm nữa, một câu thấy hợp ý là được chứ gì?
Mặt Lưu Thành hơi đỏ lên, lông mi đen và môi dày đúng là giống hệt ông bố Lưu Trọng Bình.

- Được, lý do rất hay.
Triệu Quốc Đống cầm chén uống cạn. Lưu Nhược Đồng ở bên thấy thế không khỏi nhíu mày. Tối Quốc Đống còn lên máy bay đừng có mà say đó.

Lưu Thành thấy Lưu Nhược Đồng như vậy không khỏi cười ha hả. Y thấy Triệu Quốc Đống này được, không giống tên Lưu Quân luôn từ chối lời mời. Theo Lưu Thành thấy ông anh họ nghiêm chỉnh đứng đắn đã bị bà bác ở Thượng Hải làm hỏng rồi, đã không còn khí phách của Lưu gia nữa.

Lưu Thác, Lưu Nham thấy Triệu Quốc Đống và Lưu Thành khá hợp, mà Lưu Quân chỉ nói chuyện với bà chị Lưu Kiều của mình, tất nhiên là Lưu Quân không quá hào nhập với mấy người này.

Chẳng qua trên bàn ăn không hào nhập không có nghĩa là sau đó mọi người không có tiếng nói chung.

Triệu Quốc Đống thật ra khá phục khả năng chuyên môn của Lưu Quân. Y coi như lãnh đạo ở Bộ Tài chính, cơm no rượu đủ xong, Lưu Quân liền nói chuyện với Triệu Quốc Đống về chính sách giúp đỡ các công ty tư nhân phát triển.

Lưu Quân rất kinh nghiệm với quan điểm sắc bén của Triệu Quốc Đống. theo y thấy một Bí thư thị ủy nếu có quan điểm mới mẻ, độc đáo đã là đáng khen, nếu như áp dụng vào thực tế sẽ có tác dụng thúc đẩy công ty tư nhân phát triển. Nhưng như vậy sẽ bị áp lực dư luận tương đối lớn. Ở hoàn cảnh công ty nhà nước phát triển không quá tốt, nếu chính quyền địa phương còn đưa ra chính sách hỗ trợ tài chính cho các công ty tư nhân thì đúng là sẽ mang tới không ít dị nghị.

Triệu Quốc Đống cũng đồng ý với vài quan điểm mà Lưu Quân đưa ra. Ít nhất Lưu Quân này có năng lực chuyên môn rất cao.

Lưu Kiều thấy Lưu Quân có thể nói chuyện vui vẻ với Triệu Quốc Đống như vậy thì vừa có chút ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô biết Lưu Nham vẫn không thích tính cách mềm yếu của Lưu Quân, Lưu Thác thì không thấy gì nhưng cô có thể cảm thấy được thái độ của Lưu Thác đối với Triệu Quốc Đống tốt hơn Lưu Quân nhiều. Chẳng qua Lưu Quân và Triệu Quốc Đống có tiếng nói chung làm cô có chút tò mò.

- Hai người nói đề tài gì mà sôi nổi thế?
Lưu Kiều xen vào không làm hai người bất ngờ. Lưu Quân vừa kính vừa yêu bà chị gái của mình.

- Chỉ là chút suy nghĩ trong công việc mà thôi. Cái nhìn của Lưu Quân làm em hiểu ra nhiều điều. Em sắp tham gia học ở trường Đảng ba tháng, coi như có thể tìm được một người để nói chuyện.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

Lưu Kiều cũng biết Triệu Quốc Đống mấy năm qua đã thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn đều thấy hắn có chút biến hoá nhưng không thể nói rõ hắn biến hoá ở điểm gì.

- Quốc Đống, chú đi học lần này là cơ hội khó được, không biết có bao người hâm mộ đó.
Lưu Kiều thật lòng nói:
- Ai cũng nói lớp học ở trường Đảng này là con đường nhất định phải đi nếu lên làm cán bộ cấp tỉnh. Có lý lịch này thì chú cần phải nắm chắc.

- Ha ha, cảm ơn Tứ tỷ ủng hộ, cũng hy vọng chị ủng hộ em nhiều hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận