Lộng Triều

Nên nói chuyện với Lưu Triệu Quốc một chút?
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Hắn hiểu tính của Lưu Triệu Quốc, Khâu Nguyên Phong nói chuyện còn không có hiệu quả, mình nói chuyện có hiệu quả sao? Hắn không nắm chắc chút nào cả.

Nhưng hắn vẫn phải thử. Nếu không một khi Lưu Triệu Quốc phạm sai lầm quá lớn, hắn sẽ áy náy cả đời. Dù Lưu Triệu Quốc có thái độ gì với mình, hắn cũng phải thử một lần.

- Khâu ca, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với Lưu ca, có thể y sẽ cảm thấy chúng ta nhằm vào y, nhưng tôi tin nếu chúng ta nói thẳng hậu quả, y sẽ biết lợi hại. Tôi hiểu khá rõ Khanh Liệt Bưu, chỉ cần có lợi ích thì y sẽ làm, còn nếu như xảy ra chuyện thì y là kẻ chạy nhanh hơn ai hết.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- ở điểm này tôi còn chưa biết Lưu ca nghĩ như thế nào, nhưng tôi cũng định nhắc Lưu ca một chút. Tôi đoán y cũng mơ hồ cảm nhận được một chút giống như anh vậy.

Khâu Nguyên Phong cười khổ một tiếng nói:
- Bây giờ tôi cũng khó nói, nhưng mặc kệ cục trưởng Lưu thấy tôi như thế nào, tôi cũng không oán hận một câu. Cậu chọn thời gian thích hợp mời cục trưởng Lưu ra, ba chúng ta tạo không khí tốt tốt một chút, sau đó nói chuyện.

Triệu Quốc Đống cũng biết Khâu Nguyên Phong nói không sai. Y vốn phụ trách mảng an ninh trật tự nhưng bây giờ được điều sang phụ trách quản lý các công trình quốc gia, giám sát, pháp chế, đều là trách nhiệm lớn nhưng thực quyền không nhiều. Nếu nói trong lòng Khâu Nguyên Phong không có suy nghĩ là không thể, nhưng Khâu Nguyên Phong cũng không nói sai. Không có Lưu Triệu Quốc giúp đỡ thì y chưa vào được nội thành, càng không thể lên chức làm Phó cục trưởng Cục công an Thành phố An Đô.

- Khâu ca, cuối tuần tôi lên Bắc Kinh hạc, chỉ sợ trong thời gian này sẽ không về được.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Lên Bắc Kinh học?
Khâu Nguyên Phong suy nghĩ thật nhanh và hiểu ra ngay:
- Trường Đảng Trung ương?

- Ừ, tôi đi học ba tháng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Trong ba tháng này chắc không có vấn đề gì lớn chứ?

Khâu Nguyên Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chắc không có đâu. Hai ba tháng trước xảy ra hai chuyện, mặc dù có chút tranh chấp nhưng tôi thấy cục trưởng Lưu khá mẫn cảm ở chuyện này, hai phân cục coi như xử lý tốt, xử lý ngay từ khi nó mới xuất hiện. Có lẽ bên kia cũng phải im tiếng một thời gian.

- Vậy thì tốt, chờ tôi về, tôi bố trí một chút, chọn thời cơ thích hợp rồi ngồi một chút.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Lưu ca thay đổi quá nhiều khiến tôi không nắm chắc chút nào cả.

Khâu Nguyên Phong cũng thở dài nói:
- Ai nói không phải? Cục trưởng Lưu vốn rất trầm ổn, ai ngờ lại thành như vậy.

….

Từ Thủy Tỉnh Hạng - nơi ở của các Thường vụ tỉnh ủy đến cửa sau của trụ sở ty cách nhau khoảng 300m.

Phía trước luôn có cảnh vệ canh gác, còn ở phía sau lại có cổng nhỏ đi thông sang trụ sở Tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống đầu tiên dừng xe ở trụ sở Tỉnh ủy, lúc này mới 8h, ngay cả cảnh vệ cũng có chút kinh ngạc sao Bí thư thị ủy Ninh Lăng lại đến sớm thế? Lúc này nhân viên của văn phòng Tỉnh ủy còn chưa tới, lãnh đạo tỉnh có ai đến sớm như vậy chứ?

Trụ sở Tỉnh ủy không quá lớn, nó nhỏ hơn một chút so với bên Ủy ban nhân dân tỉnh. Chẳng qua nó trông yên tĩnh hơn nhiều.

Khác với bên trụ sở Ủy ban, trụ sở Tỉnh ủy hầu hết là công trình kiến trúc cũ, thậm chí có nhiều chỗ được xây dựng từ những năm 50, 60 thế kỷ trước.

Văn phòng của Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu nằm ở một tòa nhà hai tầng trông rất bình thường, bề ngoài giống như một công ty nhỏ nào đó. Nhưng chỉ cần anh cẩn thận quan sát có thể thấy nhân viên công tác ở căn nhà này không quá nhiều, luôn làm người ta thấy nơi này có chút thần bí.

Triệu Quốc Đống xem đồng hồ, đi đến cổng sau mất 5p, lúc này mới là 8h15. Theo Dương Kính Quang nói Bí thư Ứng bình thường 8h sẽ từ nhà đi ra, khoảng 5p sẽ đến cửa sau Tỉnh ủy, sau đó đi một vòng quanh vườn hoa rồi mới vào văn phòng.

Nếu kịp vừa vặn gặp Bí thư Ứng ở cửa, mình có thể có thêm vài chục phút đi dạo với Bí thư Ứng.

Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như ôm cây đợi thỏ vậy. Bảo vệ cửa sau sau khi kiểm tra chứng minh của hắn mới đồng ý để hắn đứng đây đợi.

Ứng Đông Lưu cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Ứng Đông Lưu thực ra cũng không ngạc nhiên khi thấy Triệu Quốc Đống đứng đây. Dương Kính Quang đã sớm nói với y, nói Triệu Quốc Đống có công việc quan trọng cần báo cáo với mình.

- Sớm vậy sao Quốc Đống?
Ứng Đông Lưu nhìn Triệu Quốc Đống đang cười cười mà trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.

Những câu hỏi nghi ngờ việc y bổ nhiệm Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là âm thanh nói Triệu Quốc Đống giỏi làm kinh tế, Miên Châu có trụ cột kinh tế tốt nhưng hai năm nay phát triển chậm, có phải nên để Triệu Quốc Đống đến Miên Châu. Điều này làm cho Ứng Đông Lưu cảm thấy những người có ý kiến này là quá thiển cận.

Thật sự cho rằng Triệu Quốc Đống sẽ đạt kỳ tích ở Miên Châu hay là có ý khác?

Có một điều ai cũng công nhận là Triệu Quốc Đống làm tốt ở vị trí Bí thư thị ủy Ninh Lăng, làm rất thành công. Quyết định của Ứng Đông Lưu chọn Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng là rất sáng suốt.

Năm ngoái kinh tế tỉnh phát triển chậm, nhưng Ứng Đông Lưu lên Bắc Kinh họp lại được mọi người chú ý. Kỳ tích Ninh Lăng được mọi người nhắc tới nhiều nhất. Một thị xã có tốc độ tăng trưởng GDP quá cao, hơn nữa không phải dựa vào tài nguyên không thể không khiến người ta phải kính trọng. Mà Triệu Quốc Đống mới hơn 30, thậm chí lãnh đạo chủ yếu của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương khi nói chuyện với mình đã hỏi nguyên nhân tại sao lại tin tưởng chọn Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng?

Lý do gì ư? Là không có lựa chọn khác hay thực sự đánh giá cao Triệu Quốc Đống? Hay là muốn bù đắp? Hoặc là cả ba? Ứng Đông Lưu không thể nói rõ, nếu nói tìm lý do thích hợp thì là lúc ấy y hy vọng Triệu Quốc Đống xông xáo một lần. Dù sao tổng GDP của Ninh Lăng còn quá nhỏ so với toàn tỉnh, không thể ảnh hưởng đến đại cuộc.

- Bí thư Ứng, đi một vòng sao? Tôi xin phép đi cùng ngài.
Triệu Quốc Đống cười ha hả xoa tay đi sát theo Ứng Đông Lưu.

- Được, còn gần 20 phút nữa, tôi chỉ là đi một vòng xung quanh mà thôi.
Ứng Đông Lưu gật đầu ra hiệu thư ký không cần đi theo.
- Cậu sắp lên trường Đảng học phải không? Thị xã đã bố trí xong chưa?

- Cũng đã bố trí xong, Thị trưởng Chung còn quen tình hình Ninh Lăng hơn tôi, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua chúng tôi vừa tổ chức hội nghị thường ủy nghiên cứu mấy hạng mục trọng điểm cần tiến hành trong năm. Tôi lại đi ba tháng nên hy vọng có thể xác thực mấy hạng mục này gấp.

- Quốc Đống, năm nay Trung ương sợ là sẽ nhanh chóng có chính sách mà. Năm ngoái Ninh Lăng đã có không ít hạng mục lớn, năm nay vẫn muốn sao?
Ứng Đông Lưu từ chối cho ý kiến.

- Bí thư Ứng, Trung ương có tin tức thì tôi cũng biết, chủ yếu nhằm vào các ngành gây ô nhiễm môi trường cao và ngành bất động sản, cùng với các ngành đang thừa. Tôi thấy chính sách chỉ là khống chế chứ không phải là áp đặt.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi nghĩ hai năm qua Ninh Lăng đã bắt đầu chuyển hình, mấy ngành truyền thống bị khống chế theo tôi là không có. Chúng tôi chủ yếu tập trung các ngành công nghiệp mới, chẳng những không thuộc phạm vi khống chế, còn có thể dựa vào chính sách mà được ủng hộ phát triển.

- Ồ, vậy là chuyện tốt mà. Các cậu cứ dựa theo quy hoạch đã xác định làm là được. Chỉ cần phù hợp chính sách của Trung ương thì tỉnh nhất định sẽ ủng hộ.
Ứng Đông Lưu nhìn Triệu Quốc Đống và nói.

Triệu Quốc Đống biết Ứng Đông Lưu đang cố ý để mình tự nói ra nhưng hắn không quá để ý:
- Bí thư Ứng, phát triển các ngành nghề mới là do quốc gia dốc sức đề xướng. Nhưng ngài cũng biết tình hình Ninh Lăng chúng tôi, vốn là thị xã nông nghiệp, nói khó nghe một chút là cơ sở vật chất không tốt mấy. Hai năm qua Ninh Lăng phát triển nhanh một chút nhưng khoảng cách vẫn còn lớn. Nhất là khi các ngành nghề mới tiến vào Ninh Lăng khiến cho chúng tôi phải đầu tư vào xây dựng cơ sở vật chất càng lớn, đây là nguyên nhân lớn nhất ngăn cản kinh tế Ninh Lăng phát triển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận