Lộng Triều

Hải Điến Tây Sơn Lộc nằm bên cạnh Hoàng Gia Viên, đây là nơi vô số người nhìn tới. Khi Triệu Quốc Đống từ sân bay bắt xe đến trước cổng trường, trong lòng hắn không nhịn được mà thấy rất vui mừng.

Mặc kệ đợt tập huấn ba tháng này có tác dụng gì, nhưng đây chính là nơi để đào tạo ra nhân tài của quốc gia, Triệu Quốc Đống tự hào vì mình đã đến được nơi này học.

Trường Đảng trung ương nằm ở phía bắc cung Di Hòa Viên.

Triệu Quốc Đống đến trường Đảng trung ương đã là 4h chiều, hắn tới làm thủ tục nhập học, lấy thời khóa biểu, mua phiếu ăn, nộp 100 tệ để mượn sách, lấy chìa khóa phòng, sau đó vào phòng xem một chút. Có thể nói ký túc hắn ở có đầy đủ trang thiết bị từ Wc, Tv, điện thoại, ghế sô pha, bàn đọc, giá sách.

Triệu Quốc Đống được chia vào lớp 2.

Trong buổi gặp mặt thành viên lớp 2, trường Đảng trung ương cử ra một nữ giáo viên trên 40 tuổi trông khá ưu nhã.

Đối phương có chút ngạc nhiên vì tuổi của Triệu Quốc Đống. Ba tháng học tập mặc dù ngắn, cấp bậc cũng chỉ là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng đều là các nhân viên trung tâm ở cấp giám đốc sở chuẩn bị được đề bạt. Nói khó nghe một chút là cán bộ sau khi học tập rất có thể lên vị trí quan trọng hơn. Nhưng tên trước mặt này không thể trên 35 tuổi được, mà trong tài liệu đăng ký còn chưa đầy 34.

Dù là quá trình trẻ hóa cán bộ được đẩy mạnh thì cũng không đến mức quá đáng như vậy. Mà tài liệu đăng ký còn thấy rõ hắn là Bí thư thị ủy.

Ninh Lăng năm vừa rồi có danh tiếng lớn, có tốc độ tăng trưởng đứng đầu cả nước làm cho vị nữ giáo viên này cũng có chút ấn tượng. Bởi vì một thị xã thuộc khu vực đất liền không dựa vào tài nguyên mà đạt được vinh dự này tức là phải có năng lực thực sự. Chị ta không ngờ Bí thư thị ủy của Ninh Lăng lại trẻ như vậy.

- Chào cậu, tôi là chủ nhiệm lớp - Triệu Nhã Lan, cậu là Triệu Quốc Đống đến từ tỉnh An Nguyên?
Triệu Nhã Lan nói rất nhẹ nhàng. Chị ta đưa tay bắt tay Triệu Quốc Đống và cười nói:
- Đến trường là học sinh, chức vụ ở tỉnh tạm thời không nhắc tới trong trường. Có lẽ cậu nhỏ hơn tôi tầm 10 tuổi, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Triệu.

- Cảm ơn cô Triệu.
Ba tháng học dài không dài, ngắn không ngắn. Theo suy nghĩ của Triệu Quốc Đống thì đó là ba tháng để hắn học tập, bổ sung điện năng, nghe nhiều, xem nhiều, thời gian rảnh cũng chạy hạng mục sân bay Ninh Lăng.

- Ừ, người lần đầu tới đây có lẽ có chút không quen. Kỷ luật của trường và ký túc đều có, mọi người phải học lại cách làm học sinh. Điều này sợ rằng khiến lãnh đạo địa phương không quen, nhưng mà các cậu cần nhanh chóng thích nghi.
Triệu Nhã Lan nói:
- Đồ dùng sinh hoạt đã lấy chưa?

- Tôi lấy rồi, cảm ơn cô Triệu quan tâm.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Xem ra thời gian học ở trường Đảng trung ương khá buồn tẻ. Nơi này khác với trường Đảng tỉnh. Trường Đảng tỉnh không hạn chế mấy với cán bộ cấp sở nhưng nơi này thì đầy cán bộ cấp sở, dù là cán bộ cấp phó tỉnh cũng phải đàng hoàng mang đuôi làm người.

- Vậy thì được rồi, đây là số điện thoại của tôi, nếu như cậu có gì không biết hoặc cần có thể gọi cho tôi, văn phòng tôi ở đằng kia.

Triệu Nhã Lan nói xong liền bắt tay chào tạm biệt Triệu Quốc Đống. Điều này làm Triệu Quốc Đống lần đầu tiên cảm nhận ở đây không ai coi anh là nhân vật lớn cả.

Đồ đạc của hắn đã được La Băng chuẩn bị đầy đủ từ áo phông, áo cộc, áo ngủ, áo khoác… thậm chí là bàn chải, khăn mặt.

La Băng có đôi khi gánh vác nghĩa vụ của Lưu Nhược Đồng. Đối với việc này Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than đời người chính là vô số bất ngờ hợp lại.

Nhìn đồng hồ thấy đã là 6h, trời bắt đầu tối, Triệu Quốc Đống đi xuống phòng ăn.

Hắn đang đi thì thấy điện thoại di động vang lên, số lạ.

Trường Đảng trung ương có quy định trong lớp không được dùng điện thoại di động, dù mở ra ở trạng thái gì cũng không được, không cho phép nhắn tin. Nói cách khác chỉ có hết tiết mới có thể dùng. Trong lớp mà nghe điện chính là không tôn trọng giáo viên.

Nghe điện, là cục trưởng cục Thuế tỉnh Điêu Thuần Dương gọi tới. Y cùng với Tần Chí Cương đang ở nhà ăn, thấy Triệu Quốc Đống chưa tới nên gọi điện.

Triệu Quốc Đống không quá quen hai người này. Điêu Thuần Dương trước làm cục trưởng cục thuế Điền Nam, hai năm trước được điều tới tỉnh An Nguyên.

Tần Chí Cương là phó hiệu trưởng trường Đại học nông nghiệp Trung Nam, y vốn là Chánh văn phòng Đại học An Nguyên, có quan hệ mật thiết với Dương Kính Quang, sau đó điều sang Trung Nam làm phó hiệu trưởng. Trường Trung Nam này không thuộc bộ giáo dục mà thuộc tỉnh An Nguyên quản lý, vì thế lần này Tần Chí Cương mới được tham gia.

Ba người gặp nói chuyện một phen. Điêu Thuần Dương đến Bắc Kinh từ một tuần trước, có lẽ là lên báo cáo công việc với Tổng cục thế quốc gia. Mà Tần Chí Cương sáng nay tới Bắc Kinh, sớm hơn Triệu Quốc Đống vài tiếng.

- Hiệu trưởng Tần, lần này cán bộ tỉnh ta đi học không nhiều mấy thì phải? Cục trưởng Điền là người của Tổng cục thuế, nói cách khác chỉ có hai chúng ta mà thôi. Còn tỉnh khác tôi thấy ít cũng là ba bốn người.
Triệu Quốc Đống xoa xoa tay, mặc dù bật điều hòa nhưng người ra người vào nên nhiệt độ vẫn thấp.

- Bí thư Triệu, không thể nói như vậy chứ. Anh nói thế không phải đẩy tôi khỏi An Nguyên sao? Để Bí thư Ứng nghe được nhất định sẽ phê bình anh có chủ nghĩa hẹp hòi. Cục thuế chúng tôi là phục vụ An Nguyên, Bí thư Ứng chưa bao giờ coi chúng tôi là người ngoài. Bí thư Triệu có thái độ như vậy thì Chi cục Thuế Ninh Lăng còn triển khai công việc như thế nào?

Triệu Quốc Đống vừa nói đã bị Điêu Thuần Dương chụp cái mũ to như vậy, qua đó đủ chứng tỏ y giỏi nói chuyện như thế nào.

- Được rồi cục trưởng Điêu, anh đừng có chụp mũ to cho tôi như vậy chứ? Ai không biết hệ thống thuế các anh là Khâm sai đại thần, chính quyền địa phương chúng tôi sao dám làm mất lòng, còn phải nhờ các anh nữa là.
Triệu Quốc Đống đưa phiếu ăn là có người lấy giúp hắn.

- Bí thư Triệu, nghe anh nói như vậy lại làm tôi thấy tên Cát Vô Ninh làm việc không tốt, làm cho Thị ủy Ninh Lăng không hài lòng phải không? Sau khi về tôi nhất định phải bảo tên này mới được. Phải để y biết Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng mới là cha mẹ áo cơm của y. Chẳng qua tôi nhớ thu thuế của Ninh Lăng tăng rất nhanh, ngay cả Tổng cục cũng khen ngợi, đáng lẽ phải làm Bí thư Triệu hài lòng chứ?
Điêu Thuần Dương cười ha hả nói.

- cục trưởng Điêu, đừng kéo lão Cát vào đây, không quan hệ đến y. Chúng ta nói chuyện chúng ta mà thôi. Công tác của lão Cát rất tốt, nhưng Cục thuyết tỉnh hình như có cái nhìn với Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chúng tôi thì phải, có vài chính sách ưu đãi mà không cho chúng tôi.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói.

Điêu Thuần Dương không quá để ý. Hệ thống thuế nếu nói không có gì từ chính quyền địa phương là không thể, tranh đoạt lợi ích là như vậy, không ai tránh được. Anh cứ dựa hết vào bên trên thì sao được, cũng phải nhờ chính quyền địa phương để có thêm thu nhập chứ?

Tần Chí Cương thấy hai người này nói chuyện như thế liền biết chỉ là chút khúc mắc trong công việc. Y cười ha hả nói xen vào:
- Được rồi Bí thư Quốc Đống muốn trao đổi với cục trưởng Thuần Dương về quan hệ giữa tài chính địa phương và thu thuế của quốc gia thì sau này có nhiều cơ hội mà. Đây là hôm đầu tiên chúng ta đi học, phải ăn mừng chứ?

Điêu Thuần Dương và Triệu Quốc Đống nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận