Lộng Triều

- Anh nói là hạng mục sân bay Đông Trại Ninh Lăng?

Khấu Linh hút một hơi nước trà chanh và nhìn Triệu Quốc Đống.

- Bây giờ sợ không dễ, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Thương mại bên em đều yêu cầu chỉnh đốn thị trường toàn quốc. Em nghe mấy đồng nghiệp bên Cục sản nghiệp và Cục trật tự thị trường nói lần này quốc gia đã hạ quyết tâm dùng chính sách và pháp luật đóng cửa các công ty không phù hợp với phương hướng của quốc gia, kiên quyết áp chế hiện tượng kinh tế tăng trưởng quá nóng.

- Chẳng lẽ thêm cả hạng mục sân bay Đông Trại Ninh Lăng bọn anh cũng nằm trong phạm vi đó sao?
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nói.

Khấu Linh nở nụ cười. Ở bên Triệu Quốc Đống luôn làm cô vui vẻ. Mà Triệu Quốc Đống trước mặt cô cũng buông lỏng, nói chuyện có vẻ như trẻ con vậy.

- Quốc Đống, anh đã làm Bí thư thị ủy rồi mà còn nói như vậy sao? Không sợ giảm thân phận ư?
Khấu Linh hé đôi môi, màu son hình mật làm cho môi cô thêm rực rỡ. Cô không chú ý đến ánh mắt tham lam Triệu Quốc Đống đang nhìn mình, cô chỉ cười hì hì nhìn hắn:
- Nếu bỏ lỗ hổng cho Ninh Lăng thì các nơi khác sẽ như thế nào?

- Sân bay cũng không nằm trong phạm vi khống chế mà.
Triệu Quốc Đống giải thích.

- Đúng là không rõ ràng xếp vào, cũng không có nghĩa không xếp vào. Việc xây dựng sân bay cũng không bị cấm, nhưng đó còn tùy theo cách nghĩ của từng nơi.
Khấu Linh càng lúc càng buồn cười, xem ra hắn đúng là sốt ruột thật rồi:
- Nhưng theo em hiểu thì hiện nay có lỗ hổng là rất nhỏ. Ít nhất Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không thể vì ai mà mở miệng được, trừ khi là có chỉ thị rõ ràng của lãnh đạo.

- Ừ, bây giờ anh hy vọng vị lãnh đạo ấy có chỉ thị rõ ràng.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Ý của anh là anh muốn xin vị lãnh đạo kia đưa cho thanh Thượng phương bảo kiếm.
Khấu Linh có chút tò mò nói:
- Ai thế?

- Phó Thủ tướng tình huống.
Triệu Quốc Đống cũng không dấu gì Khấu Linh.

- Tìm phó thủ tướng Tô cũng hợp lý, nhưng có đường không anh?
Khấu Linh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phải nắm chắc thời gian mới được ạ.

- Bây giờ anh không phải đang nghĩ xem làm như thế nào để được phó thủ tướng Tô cho gặp và hiểu cho Ninh Lăng đây.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực giã đầu.

- Em nhớ phó thủ tướng Tô cũng từ tỉnh An Nguyên, đã làm chủ tịch tỉnh một thời gian khá dài.
Khấu Linh nói.

- Ừ, từ năm 91 đến 95, khi ấy anh vẫn còn ở Giang Khẩu.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Thoáng cái đã 10 năm trôi qua, thời gian như thoi đưa.

- Ý của anh là anh chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với phó thủ tướng Tô?
Khấu Linh hiểu ý của Triệu Quốc Đống:
- Cũng chưa từng được phó thủ tướng Tô có chút ấn tượng nào sao?

- Không hoàn toàn như vậy, lúc anh làm việc ở Phòng cao tốc Sở Giao thông đã có hành vi khá cuồng vọng, tự chủ trương mời nhà đầu tư nước ngoài đến khách sạn thị trường xây dựng đường cao tốc tỉnh, muốn thực hiện phương thức BOT khiến cho tỉnh chấn động. Lúc ấy phó thủ tướng Tô là lãnh đạo chủ yếu của tỉnh chắc có chút ấn tượng với anh.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói.

- Vì thế xúc tiến thành công việc BOT Cao tốc An Quế cùng Cao tốc An Du?
Khấu Linh cười hì hì nói.

- Ừ, chắc có một phần công lao của anh chứ. Mặc dù cách làm liều lĩnh của anh bị phê bình nhưng nếu dùng kết quả mà nói chuyện thì anh cũng được khen ngợi mà.
Triệu Quốc Đống nói.

- Vậy anh cảm thấy phó thủ tướng Tô sau hơn 10 năm có còn nhớ gì tới anh không?
Khấu Linh chống tay lên mặt bàn, khuôn mặt trắng hồng lộ rõ nét tươi trẻ, lộ ra vẻ quyến rũ của cô để hấp dẫn đối phương.

- Anh không biết, không xác định, có lẽ là còn có chút ấn tượng gì đó.
Triệu Quốc Đống đang đợi Khấu Linh nói tiếp.

- Nếu phó thủ tướng Tô còn có chút ấn tượng thì có lẽ năm ngoái Ninh Lăng phát triển mạnh cũng khiến phó thủ tướng Tô nhớ đến anh.
Khấu Linh động động mũi giống như ngửi mùi không khí.

- Anh sao thế? Sao thất thần vậy?
Khấu Linh thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không chú tâm vào câu nói vừa rồi của mình nên gắt giọng hỏi.

- Ừ, nhìn vẻ mặt của em làm anh nhớ lại mười sáu năm trước, hình như em cũng là như thế này nên hấp dẫn ánh mắt của anh thì phải.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Lúc ấy đám học sinh nam đều rất muốn nói chuyện một hai câu với em và Mễ Á. Nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời với kẻ có thành tích học tập bình thường, chỉ có thể lén ngồi nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy tên học giỏi nói chuyện vui vẻ với em.

- Ừ, sau đó là thở vắn than dài hả?
Khấu Linh nở nụ cười. Cô rất thích người khác coi mình là nữ hoàng, dù đó là chuyện rất lâu trước đây.

- Không, chỉ là lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau mà thôi, chuẩn bị nghĩ cách trả thù, tốt nhất là cho đám kia ngã trên sân bóng, bẩn hết mình mẩy.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Bảo sao mỗi lần tiết thể dục là mấy người bọn anh lại như liều mạng với nhau vậy, khiến mấy tên Tiêu Trí Viễn, Lý Hòa Sinh đều không dám chơi với bọn anh.
Khấu Linh lúc này mới hiểu mình và Mễ Á ở thời đại đó quyến rũ đến như thế nào. Có thể làm cho các nam sinh si mê như vậy đúng là có chút buồn cười.

- Các nữ sinh chẳng lẽ không chú ý thấy nếu em và Mễ Á không tới xem đá bóng thì bọn anh có đấu với nhau cũng có tác dụng gì?
Triệu Quốc Đống nói.

Khấu Linh khẽ cười một tiếng. Cô và Mễ Á trong mắt các nam sinh không chỉ giới hạn ở lớp học, mà còn cả ở trường. Vì thế có không ít giáo viên đều nói không nên coi cô và Mễ Á thuộc một lớp nào đó.

- Cuộc sống ngày xưa đã trôi đi không trở lại nữa. Chúng ta chỉ có thể nắm bắt hiện tại, hưởng thụ cuộc sống hiện tại mà thôi.
Khấu Linh nói.

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa trong câu nói của Khấu Linh. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, có lẽ đan xen với người khác chỉ là trùng hợp, nhưng hầu hết các lúc là chia rẽ, chỉ một số ít người có quỹ đạo sống trùng nhau, đó chính là duyên phận.

- Quốc Đống, sao anh không nghĩ đến việc trực tiếp báo cáo với phó thủ tướng Tô? Em cảm thấy anh có điều kiện này. Thứ nhất anh từng làm cấp dưới của phó thủ tướng Tô, thứ hai năm ngoái Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng đứng đầu cả nước. Thứ ba là tình hình đặc thù của Ninh Lăng, trong bảy công ty lớn nhất lĩnh vực năng lượng mới thì Ninh Lăng chiếm năm. Ngành đa tinh thể Silicon chiếm tỷ lệ trên 80% trong lĩnh vực năng lượng mới, đủ đê thấy thị trường trong nước và thế giới chịu ảnh hưởng lớn như thế nào đến giá cả của đa tinh thể Silicon. Em cảm thấy anh có tư cách gặp mặt nói chuyện với phó thủ tướng Tô.

Khấu Linh điều chỉnh tâm trạng của mình, một lần nữa quay lại đề tài.

- Có tư cách này? Em thấy vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Không thử sao anh biết. Xin gặp cũng không có gì là không được mà. Em nghĩ anh thông qua con đường của mình liên lạc chắc không có vấn đề gì.

Triệu Quốc Đống đương nhiên tìm được con đường liên lạc với Tô Giác Hoa. Về phần Tô Giác Hoa có gặp hắn hay không thì khó nói. Nhưng đúng như lời Khấu Linh nói, anh không dám thử thì sao biết có thể hay không?

- Ừ, anh suy nghĩ một chút xem đã. Có lẽ em nói đúng, cứ đi gặp phó thủ tướng Tô phản ánh tình hình, có gì phải sợ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Khấu Linh, chiều mai em có bận không?

- Chiều? Sao, muốn em đi cùng anh?
Khấu Linh vui vẻ nói.

- Ha ha, anh ở Bắc Kinh cũng không có mấy thời gian đi đây đó, đợt này lên ngày nghỉ cũng rảnh, thời tiết cũng đẹp nên ra ngoài đi chơi một chút mà. Được không?

- Ừ, đi đâu vậy anh? Di Hòa Viên ư? Hay là nội thành hoặc ngoại ô?
Khấu Linh nói.

Khấu Linh nói tới Di Hòa Viên làm Triệu Quốc Đống giật mình, ở đó ngay cạnh trường Đảng, không phải hại chết hắn sao? Nhìn Khấu Linh đang cười hì hì, hắn biết cô trêu mình nên cũng cười ha hả nói:
- Ra ngoại ô đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận