Lộng Triều

Triệu Quốc Đống phát hiện tâm trạng mình rất thoải mái, thậm chí có vẻ là buông bỏ hết mọi thứ, không cần quan tâm gì nữa. Hắn đã làm, đã nói, còn đạt kết quả như thế nào đã không còn quan trọng.

Điều này làm hắn có chút giật mình, thậm chí không ngừng nhắc mình tuyệt đối không được như vậy. Tô Giác Hoa còn chưa chắc qua được cửa hay không cơ mà.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống có cảm giác đó chính là Tô Giác Hoa có suy nghĩ của mình về chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương. Hắn nói nhiều, Tô Giác Hoa chỉ nghe, không thấy đối phương tỏ vẻ gì, thậm chí đặt câu hỏi cũng chỉ là chất vấn mà thôi. Nhưng y lại cổ vũ Triệu Quốc Đống thoải mái thể hiện, Triệu Quốc Đống rất khó nắm bắt được suy nghĩ thật của đối phương. Đương nhiên đó là điều rất bình thường, hắn biết được suy nghĩ của Lãnh đạo trung ương thì hắn thành thiên tài rồi.

Có lẽ Tô Giác Hoa là Phó Thủ tướng sẽ không để ý chuyện nhỏ ở Ninh Lăng, y chú ý toàn cuộc là chính. Nhưng toàn cuộc cũng do vô số chi tiết như Ninh Lăng cấu thành, nhu cầu của Ninh Lăng không chỉ đại biểu cho bản thân Ninh Lăng, thậm chí tỉnh An Nguyên, thậm chí nó còn đại biểu cho xu thế mới.

Tóm lại chuyện đã làm hết, lúc này Triệu Quốc Đống rất nhàn nhã.

……

Khi Lam Đại tới, Triệu Quốc Đống đã bắt đầu có vẻ hơi say.

Sớm như vậy mà Triệu Quốc Đống lại một mình đến quán bar uống rượu là điều Lam Đại không ngờ.

Hắn gặp khó khăn ư? Không phải chứ, hắn không phải mới được lên trường Đảng Trung ương học sao? Hay vấn đề tình cảm … Hình như không phải. Lam Đại biết rõ cuộc sống tình cảm của hắn rất “phong phú”

Chiếc rèm cửa dày luôn làm người ta cảm thấy an toàn. Lam Đại cứ như vậy canh Triệu Quốc Đống. Hắn vẫn tỉnh táo nhưng Lam Đại cảm thấy đối phương như cố ý muốn say để thả lỏng mình. Chứ nhìn hắn không giống bị kích thích.

Trong mắt Triệu Quốc Đống thì hình ảnh Lam Đại bắt đầu mơ hồ, có lẽ do trời tối phát huy tác dụng.

Một chiếc áo dài màu xanh che mông, bên trong là một chiếc áo len màu đen cao cổ, chiếc thắt lưng khá to làm tôn vòng eo và cặp mông….

Cô búi tóc lên, hơi dựa vào, đôi mắt cô lờ mờ cùng màu môi hơi đậm càng tôn lên trên bộ mặt trắng, mỗi một chi tiết đều làm người ta thấy quyến rũ.

Đây có lẽ là một mỹ nữ mà mọi người đều phải công nhận chứ?

Ít nhất hắn cảm thấy khi Lam Đại xuất hiện ở cửa thì tất cả mọi người đều nhìn cô. Theo bước đi thướt tha của co, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất ở góc này thì các ánh mắt mới thu về.

Lam Đại không thể nghi ngờ là một cô gái biết cách ăn mặc nhất trong số những người phụ nữ Triệu Quốc Đống quen. Cô mặc cùng lắm chỉ là các đồ có nhãn hiệu tầm trung nhưng luôn biết cách phối hợp tốt, tạo ra cảm giác khác lạ, làm cho người ta cảm thấy các đồ đó như được mặc định may sẵn cho cô.

Triệu Quốc Đống biết rõ mình đang làm gì, hắn chỉ muốn một mình uống rượu, nói chuyện, không cần gì khác, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lam Đại không quá được chào đón, đây là điều Triệu Quốc Đống biết. Dù là mấy cô Cổ Tiểu Âu cũng có địch ý với Lam Đại. Triệu Quốc Đống cũng rất thích cô gái đầy lý trí này. Kinh nghiệm sống của từng người quyết định các cô không có khả năng là cùng một loại người, có lối suy nghĩ và lý tưởng riêng, anh không thể ép họ giống nhau được.

Theo men rượu, Triệu Quốc Đống nói ra các suy nghĩ của mình, thậm chí cả việc hôm nay hắn đi gặp Phó Thủ tướng. Triệu Quốc Đống cũng không biết sao mình lại chọn nói chuyện với Lam Đại, nhưng trực giác nói cho hắn biết cô là người đáng tin.

Lam Đại nghe rất chăm chú. Triệu Quốc Đống hơi có men say theo cô thấy lại rất đáng yêu. Người đàn ông luôn bình tĩnh và khí phách đã không thấy, mà thay vào đó là một người trẻ tuổi thích có người tâm sự. Ngay cả Lam Đại cũng không biết sao mình lại muốn hắn dựa vào mình mà ngủ.

- Tại sao em không nói gì?
Từng chén rượu một đổ vào miệng, Triệu Quốc Đống thích cảm giác này, thích thì uống, không ai ép buộc.

- Nghe anh nói cũng tốt mà, em thích nghe anh nói.
Lam Đại khẽ cười nói.

- Anh nói làm em thấy thích như vậy sao?
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Lam Đại.

- Rất thích, anh nói rất sinh động, em như thấy mình có thể thấy rõ từng chút một vậy.
Lam Đại dùng từ rất tốt làm cho Triệu Quốc Đống không khỏi nở nụ cười:
- Lam Đại, em đây là đang phá vỡ cái nhìn của anh về em đó.

- Không tốt sao? Là đánh giá tốt hay xấu đi thế?
Lam Đại thản nhiên nói.

- Khó nói.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Nghe anh lẩm bẩm mãi rồi, cũng tới lúc em nói anh nghe.

- Em? Có gì để nói chứ, cuộc sống mỗi ngày vẫn thế.
Lam Đại lắc đầu.

- Rất chán sao?
Triệu Quốc Đống nhìn cô.

- Không, không thể nói như vậy, nhưng cuộc sống không thể luôn có cảm giác kích thích, chúng ta phải học cách thích ứng mà.
Lam Đại nhấp một ngụm rượu rồi bình tĩnh nói.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, ngón tay khẽ gõ gõ trên chén rượu như đang suy nghĩ gì đó.



Lúc về đến trường Triệu Quốc Đống vẫn rất tỉnh, rượu ở quán còn chưa đủ sức quật ngã hắn.

Chẳng qua Lam Đại vẫn rất lo lắng nên cứ đòi đưa hắn đến cổng trường. Hắn cũng không từ chối.

Xe taxi đến cổng trường, theo xe rời đi, Lam Đại mới lưu luyến biến mất.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng đầy sự kích thích, chúng ta phải học cách thích ứng với nó. Câu này như đánh vào một dây thần kinh của Triệu Quốc Đống, làm hắn trở nên trầm ngâm.

Anh không thể hy vọng thế giới chuyển động quanh anh, anh không thể lấy suy nghĩ của mình yêu cầu người khác. Giống như Ninh Lăng không thể bởi vì thực tế mà muốn khiên chiến với chính sách chung của quốc gia.

Ngay cả Tô Giác Hoa có không chấp nhận quan điểm của hắn cũng là bình thường. Mọi người đứng ở góc độ khác nhau sẽ suy nghĩ khác nhau. Có lẽ Ninh Lăng thật sự rất cần mấy hạng mục này, nhưng một khi mở lỗ hổng cho Ninh Lăng, vậy nơi khác đòi thì sao?

Nghĩ như vậy, Triệu Quốc Đống lại có chút lo lắng cho tương lai của sân bay Đông Trại. Gác lại cũng tốt, coi như hắn đã hết sức. Có thể khởi động hạng mục trung tâm xử lý nước thải đô thị, khởi động công trình cải tạo quốc lộ đến các huyện cũng là đủ rồi. Còn về phần sân bay Đông Trại thì phải xem số mệnh.

Ngô Nguyên Tể sắp đi ngủ mới thấy Triệu Quốc Đống về. Y còn có thể ngửi ra mùi nước hoa thoang thoảng trên người đối phương.

Ngô Nguyên Tể có chút kinh ngạc, chẳng lẽ thăng này lên Bắc Kinh mà cũng dám?

Mỗi ngngười đều có bí ẩn của mình, Ngô Nguyên Tể không muốn tìm tòi làm gì. Y chỉ là thấy Triệu Quốc Đống có vẻ rất tùy ý, ra ngoài nhiều cũng không phải hiện tượng tốt.

Chẳng qua y thấy ánh mắt Triệu Quốc Đống lại rất tỉnh táo thì biết mình suy nghĩ nhiều. Tên này không hề say, xem ra cũng chỉ là đi đến quán bar hoặc là có thời gian thân mật với một người phụ nữ nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận