Lộng Triều

- Cậu giấu kín thật đó.
Tôn Hiểu Xuyên dựa lưng vào đầu giường, một bên gặm táo, một bên từ tốn nói:
- Còn nói lão Chu không ý kiến gì đã lên cấp phó tỉnh, hắc hắc, không ngờ còn có con cá lớn giấu dưới sông là cậu.

- Cá lớn cá nhỏ gì chứ. Đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng gì, nước ở An Nguyên cũng không nông hơn bên Tổng cục hàng không đâu. Đương nhiên nước ở Tổng cục hàng không bên anh càng đục hơn là điều tôi phải công nhận.

Triệu Quốc Đống đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài đường xem người đi lại.

Trường Đảng khác với đại học, người qua lại luôn nhìn vào luôn thèm muốn. Hơn nữa ở trường đại học toàn thấy các cô nữ sinh trẻ đẹp, còn ở đây toàn là người trung tuổi, mặc dù thi thoảng có một hai người phụ nữ nhưng cũng đều trên 35.

- Đừng có mà nói này nói kia hệ thống hàng không bên tôi. Ninh Lăng một lòng một dạ muốn xây dựng sân bay, bây giờ đã bắt đầu châm chọc sao?
Tôn Hiểu Xuyên hừ một tiếng nói:
- Trong một đàn cũng có con ngựa xấu, nhưng có hệ thống nào không có? Tiền nhiệm của cậu không phải cũng vì tiền mà ngã sao? Đó là điều rất bình thường, người có muôn hìn muôn vẻ mà.

- Lão Tôn, nhưng tôi muốn nói một câu đó là bên hàng không là ngành lũng đoạn vì thế bản thân sẽ có nhiều hiện tượng không tốt, điểm này anh không cần phủ nhận, tôi không muốn tranh luận vấn đề này với anh.
Thấy Tôn Hiểu Xuyên còn định tranh cãi, Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay nói.

- Được rồi, nói chuyện của cậu đi, có nắm chắc không?
Tôn Hiểu Xuyên ngồi dậy rồi có chút tò mò nhìn Triệu Quốc Đống.

- Nắm chắc? Từ này khó hình dung được, trong đó tồn tại không ít vấn đề. Tôi đoán có lẽ bây giờ không ai chắc chắn cả.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chuyện này biến hoá quá nhiều, không có văn bản thì chỉ sợ không ai dám vỗ ngực.

- Nói cách khác tức là cậu còn có hy vọng?
Tôn Hiểu Xuyên cười nói.

- Lão Tôn, anh cảm thấy tôi là người không có sức cạnh tranh gì sao? Dù như thế nào tôi cũng coi là một ứng viên mà.
Triệu Quốc Đống tức giận nói. Quan hệ mật thiết nên nói chuyện cũng tùy tiện hơn, Triệu Quốc Đống cũng không nhất định cần quá cẩn thận trước mặt người ngoài.

- Ừ, xem ra lớp chúng ta có không ít người sẽ đi lên. Bạch Nhất Minh nghe nói tới tỉnh Tương làm Phó chủ tịch tỉnh, vận động tốt còn có thể vào thường vụ, bảo sao dạo này y đang rất vui vẻ.
Tôn Hiểu Xuyên ngồi thẳng dậy nói:
- Người này làm tầm hai năm về không chừng sẽ thành Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển phát triển quốc gia.

- Cảnh ngộ con người gặp phải sao có thể nói rõ ràng. Không chừng y làm chủ tịch, Bí thư tỉnh ủy ở bên dưới luôn thì sao? Tổ chức phân công công việc một người cũng là từ đủ góc độ, làm cho anh có thể phát huy hết khả năng trên vị trí cần thiết. Lão Bách công tác ở bên dưới một thời gian, cũng công tác ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhiều năm, cũng là cán bộ được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia trọng điểm bồi dưỡng, sau này phát triển thêm là rất bình thường.

Triệu Quốc Đống nói với như châm chọc làm cho Tôn Hiểu Xuyên cười ha hả nói:
- Cậu đó, khen lão Bạch cao như vậy, còn cậu thì sao? Cậu mới 34, ha ha, chưa từng có, y có thể phát triển, cậu chẳng lẽ không sao?
- Được rồi, lão Tôn, bây giờ là thời nào chứ.
Triệu Quốc Đống cười mắng.

Đợt tập huấn đã vào giai đoạn kết thúc, mọi người bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp cho mình, trong đó phải kết hợp với 10 ngày đi khảo sát thực tế, mỗi vị sẽ kết hợp với tình hình thực tế ở địa phương mình đưa ra xem cần cải tiến như thế nào.

Triệu Quốc Đống đang cân nhắc sao có thể viết ra một bài thật tốt. Nội dung hắn viết chính là suy nghĩ phát triển sự nghiệp văn hóa của Ninh Lăng kết hợp với lễ hội văn hóa đợt 1/5 mà đẩy mạnh ngành du lịch của Ninh Lăng lên tầm cao mới.

Tuần lễ vàng vừa qua lượng du khách tới Ninh Lăng đã tăng lên vài lần, nhất là ba nơi chính gồm Tây Giang, Thổ Thành, Hoa Lâm đã đạt on số mà trước đây chưa từng có. Cơn sóng du khách đông như vậy thiếu chút nữa làm hệ thống tiếp đón của Ninh Lăng hoàn toàn tê liệt. Cũng may Ninh Lăng vì chuẩn bị cho lễ hội văn hóa này nên đã có kế hoạch thống nhất mà miễn cưỡng vượt qua cơn sóng này.

Nó cũng là cảnh báo cho Ninh Lăng, xu thế cho ngành du lịch đã được tạo ra nhưng năng lực phục vụ, tiếp đón thì Ninh Lăng vẫn còn kém. Ví dụ như quy hoạch giao thông, điểm ăn ở, chỗ đỗ xe, khả năng chứa của các thắng cảnh đều cần phải nâng cao lên nhiều.

Ninh Lăng cũng đã tổng kết kinh nghiệm quản lý lễ hội văn hóa lần này, phân tích vấn đề còn tồn tại của Ninh Lăng, chuẩn bị lợi dụng cơ hội lần này mà đưa ra quy hoạch thống nhất cho toàn ngành du lịch của thị xã, cố gắng biến ngành du lịch thành một điểm sáng tăng trưởng của Ninh Lăng, coi đây là tấm danh thiếp khác của đô thị Ninh Lăng, thậm chí còn nổi tiếng hơn là thành phố nguồn năng lượng mới….

Hàn Độ ít khi gọi thẳng cho Triệu Quốc Đống về vấn đề riêng, nhiều lúc Hàn Đông là cầu nối của hai người. Việc này làm Triệu Quốc Đống có chút bất đắc dĩ, hắn không biết sao Hàn Độ lại không ngại để Hàn Đông làm như vậy.

Trong tuần Tỉnh ủy đã chứng thực ý kiến bên trên, tiến hành nghiên cứu, thảo luận Bí thư thị ủy của 12 thành phố, thị xã ngoài An Đô tiến vào Thường vụ tỉnh ủy. Bây giờ phạm vi về cơ bản đã xác định đó là Triệu Quốc Đống, Long Ứng Hoa và Đàm Lập Phong.

Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã tiến hành đánh giá toàn bộ quá trình công tác, sức ảnh hưởng của ba người đối với địa phương, cũng gửi tài liệu tới tay các Thường vụ tỉnh ủy, mời bọn họ xem trước. Đợi sang thứ hai tuần tới hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sẽ tiến hành nghiên cứu.

Đối với việc thêm một Thường vụ tỉnh ủy thì dù là vị thường vụ nào cũng chưa vội vàng đưa ý kiến, ai cũng đợi đến hội nghị thường ủy rồi mới lên tiếng.

- Quốc Đống, Nhị thúc em nói cơ hội này là ngàn năm có một, đối với anh mà nói sẽ tuyệt đối không thể mất. Nó vừa có thể để anh tiếp tục ở vị trí Bí thư thị ủy Ninh Lăng, đồng thời cũng là điều kiện để anh đi lên vị trí quan trọng hơn. Mất cơ hội này thì cũng phải hai ba năm nữa anh mới có thể lên cấp phó tỉnh, cùng lắm chỉ là Phó chủ tịch tỉnh không phải thường vụ.

Ví dụ như ở ngoài Thành phố An Đô ra thì Bí thư thị ủy các nơi khác có thể lên làm Thường vụ tỉnh ủy đúng là cơ hội hiếm có. Lần này Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đưa ra ý kiến, ai biết sang năm họ điều chỉnh chính sách nữa thì sao?

Tình huống này không hiếm gặp ở Trung Quốc. Ví dụ như Phó chủ tịch tỉnh (Thị trưởng, Chủ tịch huyện) có thể kiêm chức Phó bí thư, lãnh đạo chủ yếu của Quân khu được yêu cầu tiến vào thường vụ, chủ tịch Mặt trận tổ quốc có thể được yêu cầu vào thường vụ, chủ tịch Liên đoàn lao động cũng có thể được yêu cầu vào thường vụ theo chính sách. Chính sách sẽ có lúc thay đổi, như vậy cách tốt nhất là anh nắm bắt cơ hội trước mắt.

- Cảm ơn em Hàn Đông, anh biết rồi. Nhưng em cũng biết chuyện này anh đâu có thể làm chủ được.
Triệu Quốc Đống lúc này thật ra rất bình tĩnh. Hội nghị thường vụ tuần tới nhất định sẽ là cuộc tranh chấp nảy lửa, chỉ là lúc này hắn đi vận động cũng chưa chắc có kết quả gì. Lãnh đạo nhất định đã có lựa chọn của mình, bây giờ chỉ còn đợi ngả bài mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận