Lộng Triều

Trình Nhược Lâm nhướng mày, đôi môi như cánh hoa vểnh lên, phối hợp với gò má hồng trông càng thêm quyến rũ:
- Quốc Đống, xem ra anh rất tự tin.

Triệu Quốc Đống dừng đi quyền, người cũng bắt đầu có chút mồ hôi.

Bắc Kinh vào tháng năm có thời tiết rất đẹp, thi thoảng có bão cát còn đâu trời nắng đẹp. Dù là ai cũng thấy thoải mái.

- Anh chưa dám nói nhưng anh đã cố hết sức.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười nói rồi đi tới ngồi cạnh Trình Nhược Lâm. Trình Nhược Lâm lấy cho hắn một cái gối để hắn dựa lưng vào ghế.

- Chỉ đơn giản như vậy sao?
Trình Nhược Lâm nhíu mày nói.

Chức Thường vụ tỉnh ủy là vị trí quá cao, anh chỉ là cán bộ cấp giám đốc sở thì ở Trung Quốc to như vậy có mấy người nhận ra anh. Dù anh là Bí thư thị ủy ở nơi dậm chân là rung chuyển cả tỉnh thì chỉ cần không phải mấy thành phố ở khu vực duyên hải, ở Thượng Hải, Bắc Kinh thì cũng không ai chú ý tới anh.

Nhưng nếu nói anh là Thường vụ tỉnh ủy thì nó sẽ khác, ít nhất làm người ta nhớ kỹ đôi chút.

Trình Nhược Lâm càng lúc càng quen thuộc với giới giải trí nên cũng biết được nước ở Trung Quốc sâu như thế nào. Anh muốn làm nghệ sĩ thuần túy vì nghệ thuật là không tưởng. Một công ty điện ảnh sẽ gặp đủ gian nguy, chua xót chỉ có người đứng đầu mới cảm nhận được.

Rất nhiều lúc Trình Nhược Lâm về nhà mà người đầy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ dài cả đêm mà thôi.

Ví dụ như quay một bộ phim thì cô phải chọn từ kịch bản, sản kịch bản, chọn đạo diễn, diễn viên, xác minh diễn viên sẽ tham gia, một loạt công đoạn không hề đơn giản. Nhưng Trình Nhược Lâm chỉ có thể chịu đựng để công ty phát triển lên.

CŨng may có Tập đoàn Thương Lãng làm nhà đầu tư chiến lược, có bối cảnh ở Tổng cục điện ảnh quốc gia nên Trình Nhược Lâm mới có thể duy trì được công ty Điện ảnh Niết Bàn của mình.

MMootj người phụ nữ xinh đẹp độc thân trong giới giải trí, đi đến đâu đều bị đám đàn ông nhìn tới với vẻ thèm muốn, hoặc là sẽ có người tìm đủ lý do mà ức hiếp cô, mục đích là để cô phải nhờ bọn họ, để bọn họ đạt được mục đích xấu xa.

Nếu muốn không bị ảnh hưởng của đám người kia thì cô cần có quan hệ rộng và thế lực mạnh. Như vậy người ta mới e ngại mà không gây khó dễ cho cô.

Cũng vì thế Trình Nhược Lâm mới hiểu muốn tiếp tục sinh tồn trong giới giải trí hoặc sinh tồn tốt thì không thể không tìm cơ hội bồi dưỡng lực lượng của mình.

Trình Nhược Lâm cũng hy vọng Triệu Quốc Đống lên cao nữa, làm cho người đàn ông sau lưng cô càng mạnh lên, có đôi khi tiền không phải là thứ quan trọng nhất, chủ yếu là anh có đủ lực lượng hay không?

- Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình rất bình thường mà Trình Nhược Lâm còn khẩn trương, lo hơn mình.
- Em vốn không quá quan tâm chuyện của anh mà, sao bây giờ đột nhiên lại có hứng thú với việc này vậy? Anh vào thường vụ rất quan trọng sao?

- Vâng, vốn em không thấy nhưng bây giờ em càng lúc càng cảm thấy ở Trung Quốc thì hành chính mang tới tác dụng lớn hơn tất cả. Em không phải muốn mượn hành chính để làm việc phi pháp, mà chỉ hy vọng mượn chút lực lượng để có sự công bằng.
Trình Nhược Lâm bình tĩnh nói:
- Trưởng ban Qua bây giờ đang cố gắng làm trong sạch giới giải trí, nhưng giới giải trí có thể phát triển thành như vậy tất nhiên là có đất sinh tồn, không phải giải quyết ngay được. Hơn nữa với sự đặc thụ của giới giải trí thì quyền lực hành chính cũng không thể can thiệp quá sâu, nếu không sẽ dập tắt khả năng sáng tạo. Vậy em nếu muốn sinh tồn trong giới giải trí thì cần phải học cách thích ứng.

- Xem ra hơn năm mở công ty đã làm em chín chắn lên không ít.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nhìn Trình Nhược Lâm.

- Em mới đầu không cảm thấy nhưng vào ngành này mới cảm nhận rõ vấn đề trong đó. So sánh với làm Mc hay nhà sản xuất thì làm giám đốc công ty khác hẳn. Quốc Đống, anh thấy đó, hơn năm qua em già đi rất nhiều này.
Trình Nhược Lâm khẽ thở dài nói.

- Anh không thấy, em luôn xinh đẹp, quyến rũ, anh tin em đi đến đâu đều hấp dẫn vô số cái nhìn.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, nâng chén trà nhấp một ngụm. Đây là trà xanh hắn mang đến. Trà xanh Thanh Bình – Hoài Khánh do Lam Hữu Phương chuyên môn lên Bắc Kinh gặp rồi tặng hắn. Điều này làm Triệu Quốc Đống rất cảm động.

Lam Hữu Phương và hắn không có quan hệ đặc biệt gì, hơn nữa thời gian Triệu Quốc Đống làm Thị trưởng Hoài Khánh là quá ngắn, không chính thức bồi dưỡng lực lượng Triệu hệ ở đây. Ngoài Quế Toàn Hữu ra cũng chỉ có ba người Vương Lệ Quyên cùng Tang Khắc Minh cùng với Vu Văn Lượng miễn cưỡng cho là có quan hệ mật thiết với hắn. Nhưng lúc hắn lên Bắc Kinh học mấy người kia chỉ gọi điện tới hỏi thăm mà thôi. Nhưng Lam Hữu Phương còn tự mình tới làm hắn có chút cảm xúc. Đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới thấy nhân tình. Mặc dù mới đầu Triệu Quốc Đống có ấn tượng không tốt về Lam Hữu Phương, cảm thấy y quá cấp chấp, nhưng sau một chuyện hắn dần thay đổi cái nhìn với Lam Hữu Phương. Hắn cho rằng mặc dù quan niệm của Lam Hữu Phương có chút khiếm khuyết nhưng lại kiên định trong công việc.
….
Đức Sơn không thuê người giúp việc ở đây, bình thường đều thuê người đến nấu ăn nếu có các buổi tiệc. Nếu chỉ có hai người thì khác. Vì thế Triệu Quốc Đống và Trình Nhược Lâm tự mình đi làm đồ ăn, coi như tăng thêm tình cảm.

- Hấp dẫn ánh mắt cũng sẽ hấp dẫn nhiều con ruồi, chẳng ai muốn như vậy cả mà.
Trình Nhược Lâm bất đắc dĩ nói:
- Sao trên đời này lại nhiều ruồi như vậy.

Triệu Quốc Đống hơi nhíu mày định nói thì điện thoại di động vang lên. Hắn nhìn thì thấy là Thái Chánh Dương gọi tới.

Thái Chánh Dương nói rất ngắn ngọn, chỉ nói y đã trao đổi với Ninh Pháp, Ninh Pháp không tỏ thái độ gì ngoài câu đã biết.

Từ này có hàm nghĩa phong phú, vừa có thể giúp, vừa có thể bỏ amwjfc.

Triệu Quốc Đống chỉ lẳng lặng lắng nghe, Thái Chánh Dương cuối cùng vẫn gọi cho Ninh Pháp, nhưng Ninh Pháp có gọi cho Chư Hiền thì cũng phải đợi qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tuần tới.

Triệu Quốc Đống thậm chí đoán trước được dù mình qua cửa ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thì nếu Long Ứng Hoa thật sự tạo được quan hệ với Lăng Chính Dược thì có lẽ ý kiến của Tỉnh ủy trình lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng gặp trở ngại lớn, thậm chí rất có thể lấy nguyên nhân này kia mà yêu cầu Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên xem xét lại.

Trình Nhược Lâm thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống hơi đổi, cô rất nhạy cảm nhận ra cuộc điện này có liên quan đến việc cạnh tranh chức Thường vụ tỉnh ủy của Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, có phải có phiền phức không?

- Cũng khó nói, xem ai có thể là người cười cuối cùng thôi.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận