Lộng Triều

Mỗi một lần diễn ra hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thì người đến sớm nhất không phải là Dương Kính Quang mà lại là Đinh Sâm.

Đinh Sâm xuất thân quân nhân nên quen thói nhà binh, đi nhanh như gió, chén trà lớn cầm trong tay có vẻ cũng đã theo y nhiều năm.

Khi Dương Kính Quang và Hác Mộng Hiệp cười nói tiến vào, Đinh Sâm đang đứng trước cửa sổ hút thuốc.

Thuốc và trà là hai thứ không thể thiếu trong cuộc sống Đinh Sâm, ngược lai y lại có thể không cần rượu.

Đinh Sâm uống trà không giống Triệu Quốc Đống hay đổi loại, y chỉ uống loại trà hoa Molly tỉnh Tứ Xuyên, ngược lại mấy loại trà ngon nổi tiếng thì Đinh Sâm lại không thích.

- Ồ, Bí thư Đinh đến sớm vậy?
Dương Kính Quang bỏ mấy thứ trong tay xuống và chào Đinh Sâm.

- Tuổi cao sáng không ngủ được nên dậy ăn sáng đi bộ một chút.
Đinh Sâm cười nói. Dương Kính Quang và Hác Mộng Hiệp thời gian này đi lại khá gần.

Dương Kính Quang gật đầu nói:
- Căn cứ theo số liệu khoa học thì mỗi tuần đi bộ trên 4km sẽ ngăn ngừa lão hóa cơ thể. Bí thư Đinh có sức khỏe tốt xem ra cũng là do tập luyện thời gian dài. Chẳng qua Bí thư Đinh, hút thuốc lại triệt tiêu tác dụng từ tập thể dục mang tới đó.

Đinh Sâm cười cười hút một hơi thuốc và nói:
- Nếu đời người có chút niềm vui đó cũng mất thì không phải rất đáng buồn sao? Tôi hút thuốc coi như cũng có chút cống hiến vào thu thuế của quốc gia mà.

Hác Mộng Hiệp lắc đầu cười nói:
- Bí thư Đinh, còn vài ngày nữa là đến Ngày thế giới không thú thuốc lá, tôi vốn định khuyên anh cai thuốc coi như làm tấm gương cho các cơ quan cấp tỉnh chúng ta.
- Ha ha, trưởng ban Hác, anh tìm người khác đi, tôi không làm nổi đâu.
Đinh Sâm vui vẻ nói.

Ba người đang nói chuyện, Tề Hoa cũng tới. Nghe ba người nói, y cũng tham gia.

Các thường vụ lục tục tới, trong tay hoặc ít hoặc nhiều đều cầm một tập văn bản và tài liệu. Mỗi lần tham gia hội nghị thường vụ đều là quá trình gian khổ và dài, mà lần này có lẽ sẽ là cuộc chiến khó khăn hơn nữa. Các thường vụ đều đoán cuộc chiến giống Qua Tĩnh và Yến Nhiên Thiên trước đây sẽ diễn ra trở lại. Một là Hàn Độ và Ứng Đông Lưu, không chừng còn cả kéo theo Ứng Đông Lưu và một chút. Hội nghị thường ủy lần này nghiên cứu chủ yếu hai công việc chính.

Một là làm như thế nào thi hành chỉ thị của Quốc vụ viện, thiết thực áp dụng chính sách khống chế kinh tế vĩ mô của Trung ương, đồng thời cũng cần áp dụng tình hình thực tế từng nơi tránh cho tạo thành tổn hại đối với cả nền kinh tế. Vấn đề này hội nghị thường trực Ủy ban đã bàn nhiều lần, bây giờ muốn đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận.

Chuyện thứ hai càng đơn giản hơn là chọn ứng viên cho chức Thường vụ tỉnh ủy.

Chuyện thứ nhất đối với các thường vụ mà nói có vẻ không quan trọng vì toàn nói về lý thuyết, mấy lần trước cũng đã bàn qua đôi chút, chủ yếu sẽ do bên Ủy ban nhân dân tỉnh tiến hành là được, mọi người biết việc thứ hai mới là chính trong hôm nay. Nhưng hôm nay Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu thật ra lại có chút quá hứng thú với chính sách khống chế kinh tế của Trung ương ảnh hưởng như thế nào đến nền kinh tế An Nguyên.

- Tôi hy vọng mọi người đang ngồi sẽ xem báo cáo số liệu trong tay mình, không nên chỉ nhìn thoáng qua mà thôi. Đã gần nửa năm trôi qua, tình hình kinh tế An Nguyên chúng ta như thế nào tôi không biết mọi người thấy sao?
Ứng Đông Lưu nói.

- Chính sách khống chế của Trung ương là rất cứn rắn, kinh tế cả nước bị ảnh hưởng không hề nhỏ. Nhưng tôi cũng muốn nói một điều đó là chính sách khống chế của Trung ương là nhằm vào từng nơi, từng ngành nghề, đồng thời mới đây trong hai hội nghị công tác chính sách khống chế kinh tế thì cũng đã có ý kiến Trung ương sẽ có chính sách giúp đỡ và điều tiết. Mọi người nghĩ sao về vấn đề này?

- Khống chế các ngành truyền thống, ngành thừa nhu cầu thị trường, gây ô nhiễm môi trường cao, ngoài ra là giúp đỡ các ngành công nghệ cao, các công trình dân sinh, đó là cách hiểu của tôi về ý đồ chính sách khống chế của Trung ương.
Ứng Đông Lưu chống tay lên bàn nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Nếu như cán bộ lãnh đạo chúng ta không thể nắm rõ sự khác biệt trong đó, chỉ cảm thấy chính sách Trung ương lần này có thanh thế lớn rồi co lại tránh qua cơn sóng gió, tôi phải nói người đó không làm tròn chức tránh. Bởi vì anh vừa tránh được cơn bão đồng thời anh cũng mất đi cơ hội.

Mọi người không khỏi suy nghĩ hàm nghĩa trong đó, Ứng Đông Lưu xem ra không hài lòng với tốc độ phát triển kinh tế của An Nguyên. Đợt gió lốc này có ảnh hưởng quá lớn đến sự phát triển của An Nguyên. Theo tình hình hiện nay thì tốc độ tăng trưởng của An Nguyên có lẽ xếp nhóm dưới của cả nước. làm Bí thư tỉnh ủy, Ứng Đông Lưu đương nhiên có áp lực:
- Hạo Nhiên, Vi Phong, nói ý kiến của các anh xem.

Ứng Đông Lưu bắt đầu điểm danh.

Thl là chủ tịch tỉnh, y không phụ trách chính mảng phát triển kinh tế, mà đó là do Phó chủ tịch thường trực – Nhâm Vi Phong phụ trách.

Tần Hạo Nghiên cũng cảm thấy Ứng Đông Lưu đột nhiên nói nhiều ở vấn đề này nhất định là có mục đích. Nhưng làm Bí thư tỉnh ủy, y nếu đưa vấn đề kinh tế lên một bậc cao hơn cũng là bình thường. Tốc độ phát triển kinh tế năm nay của An Nguyên không được như ý, kém một loạt các tỉnh. Nếu cứ theo tốc độ phát triển như thế nào thì khoảng cách với bốn tỉnh đứng đầu cả nước càng lúc càng xa, hơn nữa năm nay tỉnh Dự nhất định vượt qua An Nguyên, tỉnh Ký không có bất ngờ xảy ra cũng đuổi kịp zx. Một loạt số liệu mà cho Ứng Đông Lưu phải nhấn mạnh vài lần vấn đề vấn đề phát triển kinh tế của An Nguyên. Ứng Đông Lưu cũng yêu cầu Ủy ban nhân dân tỉnh phải đưa ra đối sách, tìm nguyên nhân tại sao kinh tế phát triển chậm như vậy, không nên đổ hết trách nhiệm cho chính sách khống chế kinh tế vĩ mô của Trung ương.

Tần Hạo Nghiên đương nhiên nghe ra ý đồ trong đó. Đây là Ứng Đông Lưu tỏ vẻ rất không hài lòng với kinh tế toàn tỉnh. Nhưng Tần Hạo Nghiên cũng có nỗi khổ. Trung ương đưa ra chính sách đã ảnh hưởng lớn đến mấy thành phố công nghiệp truyền thống như Vĩnh Lương, Kiến Dương, Miên Châu cùng với Lam Sơn. Hoài Khánh cùng Tân Châu ảnh hưởng thoáng ít hơn một chút, có mỗi Ninh Lăng là quái thai càng lúc càng phát triển nhanh hơn. Điều này làm Tần Hạo Nghiên phải thừa nhận Triệu Quốc Đống có bản lĩnh làm kinh tế.

Nếu tất cả ng cùng tăng trưởng, anh cao hơn một chút cũng là bình thường. Nhưng người khác đều giảm, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi ảnh hưởng từ chính sách khống chế, chỉ có mình anh có tốc độ tăng trưởng cao, như vậy mọi người nhìn cái là hiểu ngay.

Tần Hạo Nghiên gật đầu nói:
- Vi Phong, anh nói trước đi.

Nhâm Vi Phong có chút do dự. Ai cũng biết hôm nay tập trung chính vào vấn đề thứ hai. Bây giờ Bí thư Ứng lại cứ nói mãi vấn đề phát triển kinh tế đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Phát triển chậm, thong thả đúng là cần phải chú trọng ở An Nguyên này.

- Vừa nãy Bí thư Ứng cũng nói đến tình hình kinh tế cả nước và An Nguyên chúng ta. An Nguyên chúng ta có tốc độ tăng trưởng không quá tốt, bị chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương gây ảnh hưởng, các thành phố, thị xã đều thấp, nhất là mấy thành phố, thị xã có GDP cao như Vĩnh Lương, Miên Châu, Kiến Dương cùng với Lam Sơn bị ảnh hưởng rất mạnh. Vĩnh Lương thậm chí còn xuất hiện hiện tượng thụt lùi cực lớn. Đây có thể nói là cục diện rất nghiêm trọng của tỉnh ta sau khi cải cách đến giờ.

Tần Hạo Nghiên nhíu mày, Nhâm Vi Phong nói vậy rõ ràng là hạ thấp Vĩnh Lương. Y không biết Nhâm Vi Phong có phải cố ý như vậy không? Chẳng qua đây là thực tế, Vĩnh Lương bị ảnh hưởng quá lớn, tốc độ tăng trưởng thụt xuống thấp nhất toàn tỉnh.

- Đương nhiên, Vĩnh Lương gặp phải vấn đề là có quan hệ đến kết cấu sản nghiệp. Vĩnh Lương có mấy ngành chính như sắt thép, vật liệu xây dựng đều nằm trong trọng tâm khống chế của Trung ương. Có lẽ sang năm tới kinh tế Vĩnh Lương sẽ dần khôi phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận