Lộng Triều

- Học xong rồi chứ?
Lưu Nham trách nhiệm một lát và nói.

- Vâng, còn ba ngày nữa là tổ chức lễ tổng kết, giao lưu luận văn đã xong.
Triệu Quốc Đống nói.

- Xem ra chú vẫn muốn học tiếp?
Lưu Nham cẩn thận đánh giá Triệu Quốc Đống.

- Ừ, đúng là có chút không nỡ. Cơ hội học tập như vậy không phải lúc nào cũng có thể gặp được. Mỗi ngày học đều có thu hoạch, sẽ thấy tầm nhìn của mình cao lên một điểm, suy nghĩ rộng lên một chút. Có thể nói trong ba tháng mỗi ngày em đều kiên trì ghi chép, về cũng cẩn thận đọc, ngoài ra cũng dự định tổ chức các buổi trao đổi với thành viên bộ máy Ninh Lăng về nhưng gì mình đã học tập được.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

- Học là một phần, ba tháng qua cũng là cơ hội để các vị chính khách hàng đầu quốc gia đến giảng giải cho các chú. Cơ hội này không dễ dàng có được. Về phần khác đó cũng là sân khấu để chú thêm bạn bè. Một lần học ít nhất cũng sẽ có một hai người bạn đáng quan hệ, đó là tổng kết từ kinh nghiệm của anh. Quốc Đống, không biết chú có cảm giác này không?

Triệu Quốc Đống cảm thấy quan niệm của Lưu Nham hơi dung tục nhưng lại không thể phản bác.

Ở trường Đảng hắn thấy không ít đám học viên tụ tập lại nói chuyện, ăn uống để tăng thêm tình cảm.

Triệu Quốc Đống cũng biết học trên trường Đảng khác hồi học cấp 2, 3, muốn nói trong trường Đảng hoàn toàn không có tỳ vết là không thể, khó tránh khỏi có vài nhân tố bên ngoài tiến vào, hơn nữa đó lại là điều mọi người đều chấp nhận.

- Ừ, anh nói đúng. Trường Đảng đúng là một sân khấu để các loại tư tưởng, quan niệm khác nhau gặp nhau.

Triệu Quốc Đống không muốn nói ở vấn đề này. Bạch Nhất Minh cũng tốt, Nguyễn Đại Thanh cũng tốt, hay là Ngô Nguyên Tể cùng Tôn Hiểu Xuyên cũng tốt, đó đều là người có quan hệ cũng được với hắn, nhưng nếu muốn hoàn toàn thân thiết trong ba tháng là không thể.

Hơn nữa mọi người đều là cán bộ cấp giám đốc sở, nhiều năm trong chốn quan trường nên rất nhiều lúc làm bất cứ chuyện gì đều có giữ lại, làm sao hy vọng trong ba tháng ngắn ngủi có thể thành bạn chính thức.

- Vậy là tốt rồi, Quốc Đống, mỗi lần học tập, điều chỉnh công việc thì anh đều thấy đó là cơ hội để nâng cao mình, cũng là cơ hội mở rộng, cũng là cơ hội biểu diễn của mình. Chú không đẩy năng lực của mình lên đến cực hạn thì chú sẽ không thể có được cơ hội lớn nhất.
Lưu Nham không để ý đến Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ mà nói theo ý mình:
- Chú còn trẻ, đây là cơ hội nhưng chú không thể thả lỏng nếu muốn đi lên vị trí cao hơn thì chú phải dồn hết tâm trí vào mấy việc nhỏ thì mới có thể đạt được cơ hội càng nhiều hơn.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, không thể nói quan điểm của Lưu Nham không đúng. Quan trường chính là cạnh tranh, mỗi một vị trí cũng chỉ có thể do một người đứng lên, mà thường có vài người có điều kiện thích hợp ngồi vào đó. Anh lên thì người khác sẽ không có cơ hội, cơ hội sau đó có lẽ là vài năm tới mà đời người có mấy lần vài năm?

Chẳng qua tính cách công lợi này không phù hợp với quan niệm của Triệu Quốc Đống mấy. Sự khác nhau giữa hai anh em Lưu Thác và Lưu Nham là rất rõ ràng.

Nói chuyện với Lưu Nham không được thoải mái như Lưu Thác. Rất nhiều lúc quan điểm của Lưu Nham không đồng nhất với Triệu Quốc Đống, nhưng dù sao Lưu Nham cũng là lão lãnh đạo, lại là anh của Lưu Nhược Đồng nên Triệu Quốc Đống chỉ có thể im lặng ngồi nghe.

Buổi liên hoan lớp diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều cảm thấy quý giá ba tháng học này, đó cũng là duyên phận. Sau khi hết khóa mỗi người đi một nơi, có lẽ về sau cả đời không gặp lại nên đêm nay ai cũng muốn say.

Triệu Quốc Đống cũng thể hiện tửu lượng của hắn. Mỗi bạn học một chén, mặc dù chén không to nhưng cũng không phải ai cũng có thể chịu được.

Sau buổi liên hoan chính là ca hát. Do rượu kích thích nên khiến mọi người đều chủ động lên đài biểu diễn, dưới đài mọi người cũng không ngừng reo hò cổ vũ.

Triệu Quốc Đống lên đài đi một bài quyền.



Ba người Bạch Nhất Minh, Nguyễn Đại Thanh cùng Võ Cương kết hợp diễn đoạn kịch kinh điển Sa Gia Hoán. Nguyễn Đại Thanh đóng vai A Khánh tẩu khá tốt với giọng hát hay. Còn Bạch Nhất Minh giọng tuy không bằng Nguyễn Đại Thanh nhưng động tác cũng khá chuẩn. Võ Cương thì cả giọng hát và hình tượng đều được. Tiết mục này được bầu làm tiết mục hay nhất toàn trường.

Đêm diễn văn nghệ kết thúc mọi người tạo thành từng nhóm nhỏ đi lại ven hồ. Mặc dù đã hơn 11h nhưng mọi người vẫn không hề buồn ngủ.

Triệu Quốc Đống và Bạch Nhất Minh đang đi chậm trên đường.

- Lão Bạch, có phải là sau khi xong anh sẽ sang Trường Sa?

- Ừ, chắc vậy, cũng chỉ còn bàn giao công việc nữa thôi. Trên thực tế khi tôi đến trường Đảng học thì Ủy ban đã bố trí một vị Phó cục trưởng phụ trách công việc của tôi, có lẽ tôi vừa học xong thì người Ủy ban cũng có văn bản.
Bạch Nhất Minh thở dài nói:
- Đúng là có chút không nỡ vì tôi đã công tác ở Ủy ban hơn sáu năm, cũng không nỡ vì ba tháng học tập sao kết thúc nhanh như vậy.

- Đúng thế, sau khi học xong sợ nhiều người trong chúng ta sẽ không gặp lại một lần nữa. Nếu muốn tập hợp cả lớp như thế này càng không thể. Chẳng qua lão bạch, hai chúng ta gặp mặt chắc cũng không ít đâu. Ninh Lăng chỉ cách Trường Sa chưa đầy bốn tiếng xe, sáng xuất phát là trưa có thể cùng ngồi ăn rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Anh nếu Tương Tây thị sát gọi một tiếng thì chỉ tiếng rưỡi là tôi tới.

Bạch Nhất Minh nhìn Triệu Quốc Đống. Mình phấn đấu 20 năm mới tới vị trí cán bộ phó tỉnh, ở tuổi của mình đã là hiếm vậy mà còn đối phương thì sao?

May là cả nước có mỗi tên này, nếu không cũng không biết những người như mình còn có thể làm gì nữa.

- Quốc Đống, tôi bây giờ mới phát hiện mục đích mà cậu đẩy mạnh hạng mục sân bay Đông Trại, đây là muốn nhét cả khu Tương Tây tỉnh tôi vào phạm vi bao trùm của Ninh Lăng đây mà. Ngày ấy tôi nói chuyện với lão Tôn, y đã phân tích một chút tình hình cho tôi. Nếu sân bay Đông Trại vừa xây dựng sẽ lập tức khiến cho khu Tương Tây, thậm chí Hoài Hóa bên tôi không thể xây dựng sân bay khác, chiêu này của cậu quá tàn nhẫn. Ngay cả mấy thị xã xung quanh Ninh Lăng như Tân Châu, Thông Thành, Vĩnh Lương cùng với Nam Hoa chỉ sợ cũng không thể được cấp phép xây dựng sân bay.

Sau khi sân bay Đông Trại được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thông qua thì Bạch Nhất Minh mới bắt đầu tò mò về Triệu Quốc Đống. Có thể nói khi chính sách khống chế vĩ mô của quốc gia đưa ra mà tên này có thể qua được cửa của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, nhất là còn được Phó Thủ tướng Tô Giác Hoa ủng hộ.

Khi y đứng từ góc độ Phó chủ tịch tỉnh Tương nhìn nhận vấn đề mới phát hiện một khi sân bay Đông Trại Ninh Lăng xây dựng xong, hơn nữa Đường sắt Tây đã xây dựng xong, đường sắt An Tây sắp hoàn thành hợp lại ở Ninh Lăng, còn không tính tới cảng Ninh Lăng thì Ninh Lăng sẽ thành đầu mối giao thông quan trọng của khu vực trung tây. Dã tâm của Triệu Quốc Đống này làm Bạch Nhất Minh không khỏi bội phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận