Lộng Triều

- Lão Bạch, anh là chuyên gia từ Ủy ban kế hoạch phát triển đi ra, với tình hình thực tế của ngành hàng không trong nước thì có thể chấp nhận cho mỗi thị xã đều xây dựng sân bay sao? Ai cũng biết điều kiện khách quan của sân bay là như thế nào. Khi GDP, lưu lượng hành khách và vận chuyển vật tư không đạt số lượng nhất định thì xây dựng sân bay là hành vi ngu xuẩn. Trên thực tế rất nhiều sân bay trong nước rơi vào khốn cảnh cũng là do nguyên nhân này.
Bạch Nhất Minh im lặng không đáp lời. Y đương nhiên hiểu rõ tình hình kinh doanh sân bay hiện nay của Trung Quốc.

Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi tới Ninh Lăng năm 2002 thực tế đã suy nghĩ tính khả thi của sân bay Ninh Lăng. Ninh Lăng có vị trí địa lý và điều kiện giao thông tốt đẹp. Ninh Lăng có cả đường sông, đường sắt, quốc lộ, cao tốc nên chúng tôi không có lý do gì không phát triển Ninh Lăng thành đầu mối giao thông quan trọng của khu vực mà. Nó giống Liễu Châu, Ưng Đàm vậy, đều nhờ giao thông mà phát triển. Hơn nữa Ninh Lăng chúng tôi hiện nay cũng có trụ cột kinh tế nhất định.

- Năm 2002 tôi không dám đưa ý tưởng xây dựng sân bay ra là do tổng GDP của Ninh Lăng khi đó còn khá thấp, nói ra sợ rằng ngay ở thị xã cũng không thông qua, mà thị xã thông qua thì trên tỉnh cũng khó thông qua nên tạm gác lại. Nhưng bây giờ tôi thấy mình còn quá bảo thủ. Nếu quyết đoán xây dựng sân bay từ cuối năm 2002 thì có lẽ đến cuối sang năm chúng tôi đã có sân bay phục vụ hành khách.

- Suy nghĩ của cậu thì tốt nhưng tôi đã xem số liệu về kinh tế Ninh Lăng năm 2001 và 2002. Nói thẳng lúc ấy dù Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Quốc vụ viện phê duyệt thì Ninh Lăng cũng không có đủ thực lực xây dựng một sân bay. Tình hình tài chính của sân bay lúc ấy thì không ngân hàng nào dám cho vay.
Bạch Nhất Minh không hề khách khí nói:
- Cũng do hai năm gần đây Ninh Lăng phát triển rất nhanh nên mới có tự tin. Nếu không An Nguyên và Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng không phê duyệt hạng mục này.

- Anh đã xem số liệu kinh tế của Ninh Lăng?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói:
- Lão Bạch, anh quan tâm tới tình hình An Nguyên chúng tôi từ lúc nào thế? Chẳng lẽ anh không tới tỉnh Tương mà tới An Nguyên nhận chức?

Bạch Nhất Minh hơi nóng mặt, y không thể nói do mình hứng thú với đối phương nên mới thăm dò tình hình phát triển mấy năm qua ủa Ninh Lăng. Mà cũng do thấy Triệu Quốc Đống mang tới biến hoá quá lớn cho Ninh Lăng, y mới coi trọng Triệu Quốc Đống. Nếu không y đã không tạo quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống.

Đối với người có tính cách lạnh nhạt như Bạch Nhất Minh mà nói như vậy là rất hiếm có. Ngay cả y cũng tự nhận đó là khuyết điểm lớn nhất của mình.

- Đừng nói linh tinh, tôi chẳng qua là quan tâm tại sao Ninh Lăng ở bên cạnh Tỉnh Tương lại có thể phát triển nhanh như vậy. Khu vực Tương Tây bên tôi làm như thế nào có thể tiến lên, tránh bị bỏ quá xa.

- Ừ, đây là do không phục với Ninh Lăng bọn tôi mà. Tôi rất chào đón bên anh có thể cùng Ninh Lăng phát triển, cũng chào mừng bên anh cùng tạo thành hành lang kinh tế với Ninh Lăng.

- Hừ, cậu có ý đồ gì chẳng lẽ tôi còn không biết. Không phải là muốn biến Tương Tây thành nơi cung ứng tài nguyên, nơi tiêu thụ sản phẩm, cung cấp lao động cho Ninh Lăng ư?
Bạch Nhất Minh cười nói.

- Anh nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào. Mấy thứ như anh nói thì bên Ninh Lăng tôi cũng không thiếu, còn thị trường mở rộng hay không là do xu thế khách quan, không phải vị lãnh đạo nào có thể thay đổi được.

Bạch Nhất Minh dừng lại trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu xem ra rất tự tin nhỉ. Cậu xác định chỉ Ninh Lăng mới có thể đứng trên đỉnh còn các nơi khác làm điểm nhấn cho mình sao?

- Ngay cả chút tự tin này cũng không có thì tôi dựa vào gì tiến vào Thường vụ tỉnh ủy?
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói:
- Kết cấu sản nghiệp của Ninh Lăng về cơ bản đã hình thành, sau đây chính là bước tới như thế nào. Chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương không ảnh hưởng đến Ninh Lăng chúng tôi. Mấy sản nghiệp trụ cột mà chúng tôi xác nhận đều là ngành nghề được quốc gia ủng hộ. năm nay tôi nghĩ Ninh Lăng sẽ tăng mạnh, đến sang năm nữa thì lão Bạch, anh mà quay lại Ninh Lăng sẽ thấy một Ninh Lăng hoàn toàn khác.

Nghe giọng điệu đầy đắc ý của Triệu Quốc Đống, Bạch Nhất Minh ngẩn ra rồi nở nụ cười.
- Giỏi cho cậu, tôi thích nghe cách nói ày. Được, tôi thật ra muốn xem Ninh Lăng có bản lĩnh như thế nào mà dám nói như vậy. Tôi dù sao ở ngay Trường Sa, rảnh rỗi là sang được ngay Ninh Lăng mà.

- Vậy là tốt, anh không phải tới tỉnh Tương phụ trách công nghiệp và giao thông sao? Tôi cũng muốn xem anh khiến bên đó thay đổi như thế nào. Nếu làm không tốt đưng trách tôi sẽ không hề khách khí dùng danh nghĩa bạn học phê bình anh.
Hai người cười phá lên tiếp tục đi tới, mãi đến khi gặp Nguyễn Đại Thanh thì mới dừng lại.

Sau ba tháng, Triệu Quốc Đống biết mình mặc dù có quan hệ khá thân thiết với Tôn Hiểu Xuyên, Ngô Nguyên Tể cùng với Bạch Nhất Minh cùng Nguyễn Đại Thanh, chẳng qua hắn lại có vẻ xa lạ nhiều với Điêu Thuần Dương cùng Tần Chí Cương cùng đến từ An Nguyên. Ba người chỉ thi thoảng ngồi một chút, sau đó tách ra và đi theo từng nhóm riêng của mình.

Có lẽ đời người là như vậy, có một số người ở ngay nhà bên nhưng anh không thể tạo quan hệ mật thiết với đối phương. Có người ở nơ xa nhưng hai bên lại có lực hấp dẫn, có thể thành bạn vậy.

- Lúc nào anh đi?
Triệu Quốc Đống vừa dọn đồ vừa thuận tiện hỏi Ngô Nguyên Tể mới về.

- Ừ, 6h chiều bay thẳng đến Côn Châu. Tôi đã bảo lão Tôn đặt vé cho tôi, lão Tôn 4h chiều sẽ bay tới Thượng Hải.
Ngô Nguyên Tể dựa vào cửa phòng nói:
- Cậu còn ở lại Bắc Kinh hai ngày nữa?
- Ừ, vợ tôi chiều nay từ Tehran trở về, tôi ở lại với cô ấy hai ngày.
Triệu Quốc Đống ưỡn ưỡn lưng, dựa người vào giường nói:
- Ba tháng thoáng cái trôi qua, mặc dù thu hoạch không nhỏ nhưng vẫn thấy thời gian trôi qua quá nhanh, thật hy vọng sẽ có một ngày trở lại nơi này. Nếu như tới lúc đó tất cả ng đều cùng về đây thì tốt biết mấy.

- Cũng không phải không thể, cánh cửa cấp tỉnh đã mở ra với mọi người. Quốc Đống, không chừng hai năm nữa cậu sẽ trở lại đây. Nhưng không biết cả lớp sẽ có bao người cùng vào một lớp.
Ngô Nguyên Tể nói.

- Lão Ngô, anh cũng đừng ở đó mà than thở, nghĩ tôi không biết chi tiết của anh sao? Có phải là vị trí Bí thư thị ủy Côn Châu đang chờ anh không?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nhìn đối phương. Ngô Nguyên Tể có chút giật mình nhỏ giọng nói:
- Quốc Đống, lời này không được nói lung tung, truyền ra lại thành trò cười thì sao?

- Vậy sao? Vậy anh có gì mà phải khẩn trương thế?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Đừng khẩn trương, bây giờ tôi đoán mò cũng được, chẳng qua anh cứ thành thật mà đi tiếp đi, đừng cho tôi là người mù, điếc. Lão Tôn còn có thể nghĩ ra vài điều, anh lại cho tôi không tồn tại sao?

Triệu Quốc Đống lúc gọi cho Thái Chánh Dương cũng nhắc qua cuộc sống của mình ở trường. Thái Chánh Dương cũng thuận miệng hỏi Ngô Nguyên Tể, Triệu Quốc Đống nói quan hệ của mình với Ngô Nguyên Tể khá tốt. Thái Chánh Dương cũng không nói nhiều mà chuyển sang đề tài khác.

Tính cách của Thái Chánh Dương thì Triệu Quốc Đống hiểu rõ, nếu như cán bộ không biết thì tuyệt đối sẽ không hỏi. Ngô Nguyên Tể này rõ ràng lọt vào tầm mắt y, nhưng Ngô Nguyên Tể sẽ gặp việc gì thì Triệu Quốc Đống lúc ấy chưa biết. Hắn cũng biết ý không hỏi Thái Chánh Dương vì hỏi cũng sẽ ăn mắng.

Ngô Nguyên Tể gãi gãi đầu nói:
- Câu đó, tôi có thể so sánh với cậu sao? Vị trí Thường vụ tỉnh ủy của cậu đã được xác định, bên Điền Nam tôi chưa có âm thanh gì, chính sách của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng không có bên tôi, tôi đoán không có hy vọng. Mà không có âm thanh gì cũng tốt, đỡ dao động mà.
- Nghĩ thoáng như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc.

- Không nghĩ thoáng thì có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ không ăn không ngủ sao?
- Không nói nữa, cậu ở lại Bắc Kinh hai hôm, tôi về Hồng Sơn cũng phải sắp xếp lại công việc, cùng lắm là 15 ngày tôi sẽ thông qua Tỉnh ủy liên lạc với Tỉnh ủy An Nguyên, dẫn đoàn đại biểu sang Ninh Lăng khảo sát học tập, phải làm cho đám người ở nhà tăng thêm kiến thức, tránh cho ngồi nhà tự cao tự đại như ếch ngồi đáy giếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui