Lộng Triều

Triệu Quốc Đống cảm thấy tốt nhất là tối nay mình về thẳng Ninh Lăng, va chạm ngẫu nhiên thường tạo ra hậu quả khó có thể tưởng tượng. Hắn đúng là không có sức chống cự với Hàn Đông, vì thế biện pháp tốt nhất là giảm cơ hội tiếp xúc.

Có đôi khi thế giới hai người thường làm người ta say nhưng khi ở một mình lại làm người ta tỉnh táo. Mê sây có thể khiến người thả lỏng, tỉnh táo có thể khiến người muốn tiến lên.

Đường cao tốc An Tương thông toàn tuyến làm Triệu Quốc Đống chỉ cần không đầy ba tiếng là từ An Đô về thẳng Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống thầm nghĩ về Ninh Lăng sớm một chút nhưng lại không muốn Bành Trường Quý chạy ba tiếng lên đón mình. Vì thế mình suy nghĩ một chút rồi gọi cho Khâu Nguyên Phong, bảo y bố trí cho mình một xe về Ninh Lăng.

Khâu Nguyên Phong nhận được điền thì đang ở trong câu lạc bộ Senna, đây là câu lạc bộ nổi tiếng sang trọng ở An Đô.

Làm Phó cục trưởng Cục công an Thành phố An Đô, Khâu Nguyên Phong dù không phụ trách mảng ấn tượng tốt nhưng với quan hệ của y thì vẫn dễ dàng được các câu lạc bộ mời chào. Chẳng qua Khâu Nguyên Phong không quá thích tới các nơi này. Thấy Triệu Quốc Đống gọi tới, Khâu Nguyên Phong khá vui vẻ. Chuyện Triệu Quốc Đống được đề cử làm Thường vụ tỉnh ủy đã truyền khắp tỉnh.

Mặc dù An Đô và Ninh Lăng không có liên quan gì với nhau nhưng Bí thư thị ủy Ninh Lăng tiến vào Thường vụ tỉnh ủy cũng có nghĩa Triệu Quốc Đống không còn là Bí thư thị ủy bình thường nữa, đã thành Lãnh đạo tỉnh ủy. Mấy tin này khá nhạy cảm đối với các ngành ở Thành phố An Đô.

Nhất là một Bí thư thị ủy mới 34 tuổi tiến vào Thường vụ tỉnh ủy đúng là làm cho các cán bộ An Đô vốn luôn có cảm giác ưu việt hơn cán bộ các nơi trong tỉnh phải rung động.

Ngay cả Khâu Nguyên Phong biết tin này cũng khiếp sợ. Thường vụ tỉnh ủy, vị trí này có quyền lực rất lớn, chỉ cần người trong chính trị thì có ai là không rõ. Không ngờ Triệu Quốc Đống có thể từ Bắc Kinh quay về Ninh Lăng rồi dùng gần hai năm đã lên làm Lãnh đạo tỉnh ủy. nếu theo tốc độ này thì ai có thể nói ba, năm năm sau hắn không thể thành chủ tịch, Bí thư tỉnh ủy?

Một cảnh sát nhỏ ngày xưa chỉ trong 10 năm ngắn ngủi có thể tiến vào làm Lãnh đạo tỉnh ủy vinh quang này ai có thể đạt được. Một khi quyết định phê chuẩn được đưa xuống thì bây giờ không chỉ là bản thân Khâu Nguyên Phong y, ngay cả Lưu Triệu Quốc cũng phải thừa nhận đối phương là lãnh đạo. Nhưng ai dám cam đoan không chừng hai ba năm tới y có thể điều đến An Đô làm Bí thư thị ủy hay không?

Hôm nay Khâu Nguyên Phong đang đi tiếp một vị phó giám đốc của Sở công an mừng sinh nhật 50 của y. Phó giám đốc Vương là lãnh đạo từ Cục công an Thành phố An Đô đi ra ngoài, mặc dù Sở công an và Cục công an Thành phố An Đô có quan hệ khá vi diệu, họp trên sở về cơ bản Lưu Triệu Quốc không tham gia, toàn do Phó cục trưởng thường trực tham gia. Nhưng vị Phó giám đốc Vương này vẫn duy trì được quan hệ tốt đẹp với Cục công an thành phố.

Bữa tiệc đã kết thúc, Phó giám đốc Vương mời mấy người có quan hệ mật thiết với mình đi sang bên nói chuyện, ai thích chơi bài thì chơi bài. Khâu Nguyên Phong không thích chơi bài nên ngồi sang ngồi nói chuyện với mấy người xem đánh bài.

Lưu Triệu Quốc sau khi ăn xong liền đi ngay. Mấy vị lãnh đạo sở chỉ còn Phó giám đốc Vương và phó giám đốc Lữ. Khâu Nguyên Phong biết mình uống rượu nên không dám lái xe, nhưng lái xe sớm bị bảo về. Bây giờ gọi tới thì cũng mất nửa tiếng nên đành phải nhờ người.

Cận Lỗi bị Khâu Nguyên Phong gọi không khỏi có chút buồn bực. Làm phó phân cục trưởng Phân cục Liên Hồ, khó khăn lắm mới gặp cơ hội được lãnh đạo gọi. Có cả hai phó giám đốc sở, các vị Phó cục trưởng Cục công an thành phố, đi đâu tìm cơ hội đến gần như vậy chứ?

Chẳng qua Khâu Nguyên Phong gọi thì y không thể nào từ chối, cũng không tiện bố trí người khác đi thay mình. Khâu Nguyên Phong là lão lãnh đạo của y, hơn nữa y có thể lên vị trí này cũng là do Khâu Nguyên Phong giúp. Cận Lỗi thực ra có chút tò mò không biết ai là người cần mình đưa về, còn cả Khâu Nguyên Phong đi cùng nữa.

- Cục trưởng Khâu, giám đốc Lữ xem ra không vui. Y đang chơi vui mà ngài lại đi như vậy.
Cận Lỗi cười nói.
- Đưa ai mà cần gấp như vậy?
- Không cần để ý tới y, y thích đánh bạc, tôi không phải kéo người cho y sao?
Khâu Nguyên Phong khinh thường nói.
- Nhưng mà đang chơi có người đi ra thì lại sợ mất đỏ, có lẽ giám đốc Lữ khá chú ý điều này.
Cận Lỗi nói.

- Được rồi, cậu có phải sợ họ Lữ có ấn tượng không tốt với cậu không? Y mất hứng thì cũng chỉ rơi vào đầu tôi, hơn nữa bây giờ y cũng không có tư cách chỉ trỏ vào An Đô chúng ta. Cậu chỉ cần đối phó xong lãnh đạo ở phân cục và trên Cục công an là đủ.
Cận Lỗi đang khá vui vẻ nên nói chuyện hơi tùy tiện chút.
- Cục trưởng, thần bí như vậy đi đưa người là ai thế? Đưa đi đâu?
Vừa nãy mấy người hỏi Khâu Nguyên Phong có chuyện gì mà phải đi gấp như vậy, Khâu Nguyên Phong chỉ nói có người bạn đã lâu không gặp gọi nên cần phải đi.

- Đưa một cấp dưới cũ đến Ninh Lăng. Cậu ta bây giờ không có xe, tôi cũng có chút thời gian không gặp nên muốn gặp.
Khâu Nguyên Phong nói.
- Cấp dưới của sếp?
Cận Lỗi có chút ngạc nhiên rồi lại thấy có chút khó chịu. Sếp Khâu không phải không coi mình ra gì chứ? Tốt xấu mình cũng là cấp phó phân cục trưởng, cấp dưới của anh là cái thá gì chứ, kiếm tiền nhiều hay nhà có thế lực mà cần y tự mình đưa, còn kéo cả mình làm lái xe nữa chứ.

- Đúng thế.
Thấy Cận Lỗi không nói tiếp, Khâu Nguyên Phong biết đối phương có chút khó chịu nên cười nói:
- Cậu đó, có phải cảm thấy gọi cậu làm lái xe là thiệt cho cậu không? Lại còn làm lái xe cho một cấp dưới của Khâu Nguyên Phong tôi?

- Ha ha, sếp, đâu có như vậy. Ngài phân công thì dù đi tới chân trời góc biển tôi cũng không phản đối. Tôi chỉ tò mò là cấp dưới của sếp sao còn cần sếp phải đưa?
Cận Lỗi nói.

- Ha ha, biết ngay là cậu sẽ nghĩ như vậy mà. Tôi không phải nói rồi sao, đó là cấp dưới cũ của tôi nhưng bây giờ lại là cấp trên của chúng ta.
Khâu Nguyên Phong thở dài nói:
- Con người gặp việc khác nhau, tôi tự nhận mười năm nay mình khá thuận lợi nhưng so sánh với cậu ta đúng là không đáng để nhắc tới.

Khâu Nguyên Phong rất kinh ngạc. Khâu Nguyên Phong nói đúng, y lên chức khá nhanh nhưng cấp dưới của y lại càng khác. Vì thế khi Cận Lỗi gặp đối phương mới biết được nhân vật được coi là truyền thuyết ở tỉnh An Nguyên là như thế nào.

Chỉ tính riêng từ bề ngoài thì đối phương không có gì khác, có mỗi cao to hơn mà thôi, ánh mắt khá ôn hòa, nói chuyện khá thân với Khâu Nguyên Phong, nhìn qua như bạn của Khâu Nguyên Phong vậy. Nếu như không phải có lời lúc trước của Khâu Nguyên Phong thì Cận Lỗi tuyệt đối không tin người còn nhỏ hơn mình vài tuổi lại là Bí thư thị ủy Ninh Lăng – người sắp vào Thường vụ tỉnh ủy.

- Quốc Đống, đây là Cận Lỗi, lúc tôi ở Thiên Hà thì cậu ta là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bây giờ là phó phân cục, là mầm non tốt, tiền đồ rộng mở.
Khâu Nguyên Phong cười ha hả nói:
- Cận Lỗi, đây là Bí thư thị ủy Ninh Lăng – Triệu Quốc Đống. Bí thư Triệu bây giờ coi như lãnh đạo của chúng ta. Sau này cậu có cơ hội tới Ninh Lăng nhất định phải đến thăm Bí thư Triệu.

Triệu Quốc Đống nhìn Cận Lỗi thì thấy đối phương hơn mình ba bốn tuổi, 37, 38 tuổi có thể lên làm phó phân cục trưởng nếu không có cơ duyên và bối cảnh đặc thù mà chỉ dựa vào cố gắng bản thân thì đúng là phải có bản lĩnh lớn.

- Chào anh phân cục trưởng Cận, anh đúng là trông rất thích hợp làm cảnh sát.
Triệu Quốc Đống biết Khâu Nguyên Phong mang Cận Lỗi tới còn giới thiệu như vậy với mình thì hai người có quan hệ không bình thường.
- Tôi cũng xuất thân công an, vốn làm cấp dưới của sếp Khâu. Chào mừng anh và sếp Khâu cùng tới Ninh Lăng làm khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận