Lộng Triều

Trên loa thông báo chuyến bay từ Quảng Châu chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Thái Bình. Người đàn ông nhìn đồng hồ gật đầu, chuyến bay đúng giờ, mình cũng nên chuẩn bị một chút.

Y gọi điện ra ngoài hỏi:
- Xong rồi chứ?

Giọng bên kia khá ồn ào:
- Không vấn đề gì, chúng tôi đã tìm vài hộ nhưng bọn họ yêu cầu giữ bí mật không được tiết lộ tên của họ. Đương nhiên phí phỏng vấn không thấp, chỉ chờ các phóng viên đến mà thôi.

- Rất tốt, hôm nay sợ không được, tôi đang ở sân bay, bọn họ đã đến có lẽ sẽ liên lạc với bên anh. Anh bố trí cho bọn họ, chọn thời gian là được. Anh không nên can dự quá nhiều.
Người đàn ông nói:
- Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với anh.

- Ừ, yên tâm, bên này đã bố trí xong.
Nghe bên kia nói như vậy, người đàn ông mới hài lòng gật đầu.

Y không nhận ra đám phóng viên mà là thông qua vài tuyến mới liên lạc được. Sếp cũng lạ sao phải cứ phải tìm tờ Southern Weekend chứ? Nghe nói tờ báo này dám nói thật, hơn nữa cũng không phải báo trong tỉnh nên dễ đăng bài hơn. Ngoài ra cũng tìm một tờ truyền thông mạng khác.

Y nhìn quanh thì nhận ra một người đó là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Vi Sùng Thái, tên này đến đây làm gì?

Người đàn ông có chút kinh ngạc. Thứ bảy mà, Vi Sùng Thái không có công việc gì mới đúng. Mà Vi Sùng Thái cũng có quan hệ tốt với sếp Long thì không có lý gì xếp không biết tình hình trên tỉnh. Mà Vi Sùng Thái tới đây đón thì nhất định là đón nhân vật quan trọng nào đó.

Có mấy người từ phía trong đi ra, Vi Sùng Thái tươi cười chào đón:
- Chào mừng cục trưởng Kim, trưởng phòng Hạ đến tỉnh An Nguyên. Trưởng ban Hà và chủ nhiệm Liêu ủy thác tôi tới đón hai vị.

Sau vài câu nói chuyện, mấy nhân viên công tác ủa Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy phía sau đi lên cầm hành lý cho mấy vị khách. Bọn họ đến đây là đón tổ khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật Trung ương đến tiến hành khảo sát việc vào Thường vụ tỉnh ủy của Triệu Quốc Đống.

Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu cùng trưởng ban Hàn Độ đều rất chú trọng việc này, yêu cầu cần phải đảm bảo đợt khảo sát hoàn thành tốt đẹp. Vì thế Vi Sùng Thái mới tự mình đến sân bay đón tổ khảo sát.

Người đàn ông thấy Vi Sùng Thái nói cười vui vẻ với khách, có thể làm Vi Sùng Thái có biểu hiện đó thì nhất định là khách từ Trung ương tới. Chẳng qua y không biết nhóm người kia là gì. Nhưng việc này không liên quan đến mình, nhiệm vụ quan trọng của mình bây giờ là đón đám phóng viên.

Khi đoàn người Vi Sùng Thái rời khỏi sân bay, máy bay từ Quảng Châu mới hạ cánh, hơn 10 phút sau khách lục tục ra ngoài.

Người đàn ông đứng bên cẩn thận quan sát nhưng làm y có chút thất vọng là không nhận ra ai cả, mãi đến khi điện thoại di động vang lên.

- Đại ca, bọn họ đã tới và gọi điện cho tôi. Bọn họ muốn tới Ninh Lăng ngay hôm nay.
Bên kia có chút dồn dập nói.

- Không được, như vậy quá nguy hiểm, dễ bị lộ.
Người đàn ông có chút giật mình và vội vàng từ chối.

- Nhưng bọn họ cứ đòi đi, tôi không ngăn đượ nếu không sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
Bên kia có chút lo lắng nói.

- Nghi ngờ cũng không sao cả, chúng ta giao cho bọn họ là chuyện thật, sợ gì chứ? Nhưng bọn họ mà lộ để chính quyền địa phương biết thì quá phiền phức.
Người đàn ông trầm giọng nói:
- Anh tìm một lý do để chặn bọn họ. Bọn họ nhất định muốn xuống phỏng vấn nông dân, anh dọa bọn họ nói là chính quyền địa phương phong tỏa rất chặt, có không ít đám côn đồ chặn phóng viên đến phỏng vấn, gặp là bị đánh. Nhớ, phải để bọn họ ở lại An Đô.

- Nhưng mà ..

- Không có nhưng nhị gì cả, sáng mai để bọn họ đi phỏng vấn là được nhưng tuyệt đối không được để lộ. Tôi không tin vào đạo đức nghề nghiệp gì gì đó của bọn họ. Cứ như vậy đi, mai rồi làm, sau đó nghĩ biện pháp để bọn họ phỏng vấn xong rồi đi ngay. Anh có thể bố trí vài tên côn đồ như là chính quyền bố trí đánh bọn họ, để bọn họ sợ chạy. Mấy thứ này không cần tôi dạy anh chứ?

- Đại ca, tôi biết, chỉ là vấn đề kinh phí?

- Hừ, tiền anh tự quyết định, tôi chỉ cần kết quả biết không?
Người đàn ông hung dữ nói:
- Nếu có chuyện thì tôi nói với anh là cứ chịu trận đi.

Xong cuộc điện thoại người đàn ông mới thở dài một tiếng.

Đám phóng viên này đúng là khó chiều. Sếp giao nhiệm vụ cũng quá chi tiết, yêu cầu không được xuất hiện chút vấn đề gì là nhỏ nhất. Vừa phải để đám phóng viên phỏng vấn được thứ mình muốn, lại không được phỏng vấn công khai, phải làm đối phương không cảm nhận được gì, còn phải để bọn họ cảm thấy chính quyền địa phương bên đó tăm tối, kích thích tinh thần trọng nghĩa của bọn họ, viết càng sắc sảo càng tốt.

Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi gọi điện:
- Sếp, phóng viên đã tới, vâng, đã bố trí xong. Sếp yên tâm, tất cả theo ý ngài, tuyệt đối không xuất hiện vấn đề gì. Tôi đã cho người theo sát bọn họ. Mai bọn họ sẽ xuống phỏng vấn, phỏng vấn xong tôi cũng bố trí người “xin mời” bọn họ đi, để bọn họ ngoan ngoãn đi theo tuyến đường chúng ta đặt ra.

….

Cả chiều Kiều San chìm đắm trong hạnh phúc vô tận, có đôi khi cô cảm thấy mình có phải đang nằm mơ hay không?

Nhưng đây lại là sự thật, dựa vào bờ vai đó là cảm giác cô luôn mong muốn. Tay hắn chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể cô đều làm cô như bị điện giật, thậm chí còn làm cô rung động hơn hôm đó. Triệu Quốc Đống cũng đang hưởng thụ ngọt ngào của tình yêu. Đây có phải tình yêu hay không thì hắn không biết, tóm lại hắn thích cảm giác đi bên cạnh Kiều San như thế này.

Thúy Vân lang là nơi có địa hình khá bằng phẳng, cao hơn mực nước biển tầm 1000m, mặc dù bây giờ đang là mùa hè nhưng thời tiết vẫn mát mẻ, dễ chịu.

Các du khách tới đây trong mùa hè thường chọn cắm trại bên ngoài, như vậy có thể trực tiếp ở gần với thiên nhiên, đương nhiên cũng có nhiều vị khách chọn ở trong các căn nhà gỗ. Ở mỗi điểm như thế này có hơn 10 căn nhà gỗ chẳng qua giá thuê khá đắt, cứ một ngày là có giá từ 800 đến 1500 tệ đúng là ngang với giá của khách sạn năm sao bên ngoài.

Triệu Quốc Đống và Kiều San cuối cùng chọn vào ở trong một căn nhà gỗ.

Thứ nhất vị trí căn nhà này khá yên tĩnh, mỗi căn nhà gỗ cách nhau khoảng 20, 30m, đảm bảo được tính độc lập và riêng tư. Mặc dù giá hơi đắt nhưng Triệu Quốc Đống và Kiều San đã vào xem qua thì thấy diện tích chỉ tầm 40 m2, thiết bị khá đơn giản chỉ có hai căn phòng ngủ, một phòng khách, phòng tắm rửa riêng, không giống bên ngoài là có nhà vệ sinh công cộng.

Triệu Quốc Đống đến đây mới phát hiện căn nhà gỗ này được xây dựng từ tre do công ty Phong Hoa sản xuất. Từ tường, sàn nhà đều dùng các sản phẩm từ tre mà xây dựng nên khá bắt mắt, giá một căn chỉ hơn vài chục ngàn. Chẳng qua muốn vận chuyển vật liệu xây dựng đến đây đúng là tốn khá nhiều công phu.

Kiều San lấy chứng minh của mình để đăng ký về phòng thì thấy Triệu Quốc Đống đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui