Lộng Triều

Cù Vận Bạch khẽ ngửa đầu để cho mặt mình dán chặt vào lưng hắn, hai gò má nóng như lửa, mị nhãn như tơ, sóng mắt mê ly nhưng lời nói thì lại tỉnh táo dị thường.

- Chính xác, lúc đầu Thiên Phu còn không quá để ý tới những biến hóa về chính sách của quốc gia, chỉ muốn miệt mài làm tốt nghiệp vụ từ trước đến giờ. Nhưng hiện tại đã khác, Thiên Phu phát triển đến bước này thì không thể không cân nhắc những cái khác. Chuyện của Hâm Đạt ở Bắc Kinh cũng rất nóng, vốn đã nguội lạnh được một thời gian thì giờ lại nóng lên, Thiết Bổn và Kiến Long vốn đã được quyết định, hạng mục điện phân nhôm Hâm Đạt tới chỗ nào, mà Hoa Lữ và Ngũ Quáng dòm ngó, nhúng tay vào hạng mục cũng không phải là bí mật gì, giới kinh tế dân doanh cũng đang hồi hộp theo dõi. Việc này giống như một chiếc phong hướng tiêu (Một loại chong chóng được cắm trên đỉnh các toà nhà để chỉ hướng gió). Nếu xét từ góc độ tổng hợp thì rất nhiều người đang gắng sức giúp Hâm Đạt nhưng lại không dám làm quá vì lo lắng dẫn đến sự phản hồi lên một tầng cao khác.

Trong lòng Triệu Quốc Đống thầm khen nhờ mấy năm thao luyện trên thương trường đã đưa Cù Vận Bạch lên một tầm cao khác hẳn, khi xử lý một vấn đề cũng biết đứng trên tầm cao để nhìn xa hơn, rộng hơn.

Những mâu thuẫn cạnh tranh thâm căn cố đế giữa xí nghiệp dân doanh và xí nghiệp quốc hữu đã bộc lộ đầy đủ vào hạng mục điện phân nhôm Hâm Đạt. Điều này cũng đã nghiệm chứng kinh tế dân doanh chỉ là một loại đá thử vàng trong hệ thống kinh tế xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc. Thay đổi do Trung ương đề xuất chỉ thực sự dừng ở trên miệng hoặc giấy mà thôi, vẫn chưa chính thức quán triệt tuyệt đối, hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh cuối cùng sẽ rơi vào nhà ai thì còn chưa rõ.

- Ừ, Vận Bạch, bọn chị có thể thấy được điều này thì em rất vui mừng, tình trạng xí nghiệp dân doanh phá đám lẫn nhau, người nghèo hận người giàu là rất nhiều, ném đá xuống giếng cũng không phải hiếm thấy. Lúc này đây đang có thể nhìn rõ ảnh hưởng của chuyện này, đủ thấy việc trưng cầu ý kiến 36 điều phát triển kinh tế dân doanh của trung ương đã đi vào lòng người, kinh tế dân doanh đã trở thành lực lượng chủ yếu phát triển nền kinh tế quốc dân và tiêu hóa sức lao động thặng dư. Nhưng những người có được quyền lợi cố hữu lại không vui vẻ gì chứng kiến những thay đổi này, thiên tính của bọn họ là bảo vệ được ích lợi của mình, tất cả mọi người phải nhận thức một cách lý trí mới được. Ngay cả khi Hâm Đạt nhận được quyết định cuối cùng về hạng mục này thì sau này tất cả các ngành nghề sẽ còn gặp phải rất nhiều loại chuyện giống như Hâm Đạt. Đây là một quá trình chơi cờ trường kỳ và gian khổ, cũng là quy luật phát triển sự vật.

Giọng của Triệu Quốc Đống trầm tĩnh nhưng rất mạnh mẽ, Cù Vận Bạch nghe được thì lại thấy có sức hấp dẫn khó diễn tả bằng lời, một người đàn ông nhỏ hơn mình vài tuổi mà lại có thể đi vào trong lòng mình từng bước từng bước một. Nếu như nói lúc ban đầu là do mê hoặc bởi sự nhiệt tình có chút cố chấp của đối phương nhưng hiện giờ mình chính thức bị mị lực từ những biểu hiện của đối phương hấp dẫn và chinh phục rồi.

- Thiên Phu bao giờ cũng gặp phải một ít khó khăn, gặp phải sự chèn ép, cạnh tranh từ khắp nơi, xí nghiệp trung ương cũng chỉ là một phương diện, nếu như không phải lúc đầu Huy ca còn có chút nhân mạch thì e là năm nay bọn chị sẽ càng khó khăn hơn.
Cù Vận Bạch đưa khuôn mặt mê say kề sát vào cổ tình lang, thấp giọng nỉ non:
- Lúc đấu tranh ở Dương Thành và Thâm Quyến chị đã gặp phải sự cạnh tranh của Vạn Khoa và Hoa Kiều Thành, cũng không dễ dàng gì. Có đôi lúc chị muốn buông bỏ tất cả nhưng lại nghĩ đến Thanh Đào đang ở Hồng Kông, chị sắp được gần nó rồi, chị chỉ muốn được nhìn thấy nó, mỗi ngày cũng có thể ngắm nhìn nó, cho nên mới cắn răng kiên trì tiếp.

Triệu Quốc Đống cũng biết Cù Vận Bạch phấn đấu ở Nam Việt không dễ gì, mặc dù cô đã tự chấm điểm công tác năm nay của mình là 75 điểm nhưng Dương Thiên Bồi và Kiều Huy đều nhất trí cho rằng với tình thế gian nan như năm nay mà Cù Vận Bạch có thể mở rộng được 1/3 cư dân Nam Việt thì có chấm 90 điểm cũng không quá đáng.

Nam Việt luôn là một trong những địa phương cạnh tranh trọng điểm của các ông lớn bất động sản, kể cả là xí nghiệp trung ương thì cũng liên tục gặp phải sự khiêu chiến của các xí nghiệp dân doanh. Đã vậy bất động sản Thiên Phu còn là kẻ gia nhập sau nên càng khó khăn nguy hiểm hơn, Cù Vận Bạch có thể từng bước in dấu chân vững vàng thì có thể nói là cô đã làm quá tốt các mối quan hệ và việc chỉ huy. Đương nhiên cũng phải thừa nhận Diêu Văn Trí đã trợ giúp người đồng hương trong phạm vi nguyên tắc, khiến cho Thiên Phu không đến mức phải rơi vào cảnh áp chế bài ngoại mang tính quần thể.

- Vận Bạch, chị cũng quá cực khổ rồi, không nên quá so đo được mất "nhất thành nhất địa" (ý nói một thành phố, một địa phương), cùng với thời gian trôi đi thì em đoán chiến trường bất động sản của bọn chị sẽ dần dần chuyển từ thành phố tuyến một về thành phố tuyến hai, thậm chí thành phố tuyến ba. Nếu quá chuyên chú vào thành phố tuyến một thì bọn chị sẽ để mất rất nhiều kỳ ngộ mà lúc đầu nên có. Về điểm này thì bọn chị phải cân nhắc chu toàn một chút.

Triệu Quốc Đống dang hai tay ra để Cù Vận Bạch có thể dễ dàng cuộn vào trong lòng mình, chiếc quần lót hình chữ T màu sắc rực rỡ giắt trên đèn tường bất cứ lúc nào cũng kích thích ánh mắt của hắn, làm cho hắn cứ có cảm giác bản thân mình có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
- Có đôi khi "nhất thành nhất địa" cũng sẽ quyết định thành tích công tác suốt một năm, không thể không tranh ư.

Cù Vận Bạch khép nửa bờ mi, hưởng thụ những cái vuốt ve, ôm ấp của người tình.
- Chị không thể so với em, trong mắt Bồi ca và Huy ca thì em là kỳ tài rồi, bọn họ phục em sát đất, còn chị thì vì có em nên mới tiến vào Thiên Phu. Chị không muốn bị bọn họ coi là người phụ nữ của em cho nên mới được ngồi lên cái vị trí phó tổng giám đốc này.
- Chị quá đa tâm rồi, nếu như bọn họ không tín nhiệm chị thì tuyệt sẽ không để chị đến Nam Việt khai thác thị trường. Cho dù là bọn Hứa Minh Viễn thì cũng chỉ dám tọa thủ ở An Nguyên, để chị đi Nam Việt chính là sự khẳng định lớn nhất đối với chị.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, người phụ nữ này quá hiếu thắng rồi.
- Cho nên chị lại càng không muốn để bọn họ coi thường mình.

Cù Vận Bạch cười quyến rũ:
- Yên tâm đi, chị có em cùng với Thanh Đào là chỗ dựa lớn nhất trong lòng nên tâm lý vĩnh viễn kiên định.

Mãi cho đến khi ra khỏi giường vào buổi sáng thì Cù Vận Bạch mới tbáo cho Triệu Quốc Đống biết việc bất động sản Thiên Phu An Đô chuẩn bị muốn tiến quân vào Ninh Lăng. Đây hiển nhiên là do Cù Vận Bạch muốn tránh vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc ân ái tình tự của hai người tối hôm qua. Triệu Quốc Đống nghe xong trầm ngâm không nói gì.

Sắp tới Ninh Lăng sẽ đưa ra một loạt các lô đất để đấu thầu, đây là một quá trình khá vi diệu, tính cho đến trước mắt thì cả kế hoạch hoàn chỉnh chỉ có mình Triệu Quốc Đống biết, ngay cả Chung Dược Quân và Trúc Văn Úy cũng chỉ biết một đại bộ phận. Cũng không phải hắn không tin hai người này mà cảm thấy bao giờ không cần phải nói hết kế hoạch này ra, có trách nhiệm gì thì một mình mình đảm nhận là được.

Nói tóm lại thì hiện giờ kế hoạch đấu thầu này giống như là một cái bẫy, đương nhiên đây hoàn toàn là đối với ngành bất động sản luôn lấy lợi nhuận làm mục đích, thậm chí cũng có một bộ phận quan chức cũng dính dáng vào. Đi tới bước này cũng là sự bất đắc dĩ của Triệu Quốc Đống, không ngờ bất động sản Thiên Phu An Đô cũng muốn nhảy vào.

Đối với Thiên Phu mà nói thì bây giờ Triệu Quốc Đống càng giống như một người ngoài, kiến trúc Thiên Phu đã lên thị trường chứng khoán Hồng Kông rồi. Đây là doanh nghiệp đầu tiên ở nội địa với chủ nghiệp là ngành xây dựng được lên thị trường chứng khoán Hồng Kông. Mà từng bước chân cần cù trong hơn 10 năm phát triển của Thiên Phu đã nhận được sự tán tụng, trước mắt thì vẫn do tập đoàn Thiên Phu nắm cổ phần khống chế nhưng đợi sau khi gỡ bỏ lệnh cấm thì tập đoàn Thiên Phu có thể giảm việc nắm giữ hay không thì cũng chưa biết. Chẳng qua thành tích trước mắt của xây dựng Thiên Phu còn khá tốt, cũng vẫn duy trì được cổ phiếu của xây dựng Thiên Phu ở giá cao.

Triệu Quốc Đống lẳng lặng cười, Thiên Phu muốn thò một chân vào thì chờ bọn họ tới đi, như vậy cũng tốt, chờ bọn họ kéo vào hết, đến lúc đó có kêu oan gì thì cũng không trách được mình, đối xử như nhau mà. Hiện tại mình cũng không tiện đả kích tính tích cực của bọn họ, đợi sau này bọn họ sẽ biết nước ở Ninh Lăng này không dễ nhảy vào.

- Vận Bạch, mặc dù em không vui lắm khi thấy Thiên Phu An Đô đến Ninh Lăng phát triển, nhưng cũng không có quyền từ chối, chính phủ mời đấu thầu đất đai cũng không phải là bí mật gì cả. Đương nhiên cho dù là có thì bọn chị không cần phải tính toán biết được gì từ chỗ em cả.
Triệu Quốc Đống cười cười:
- Em đoán ngoài Thiên Phu bọn chị ra thì cũng sẽ có các công ty bất động sản trong và ngoài tỉnh tham gia vào.

Cù Vận Bạch cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của Triệu Quốc Đống, tựa hồ đăm chiêu một lúc lâu rồi mới do dự nói:
- Chị không quá tán thành tiến vào thị trường Ninh Lăng, một là em đang ở đó nên chị không muốn em gặp khó xử, thứ hai, chị cũng hiểu rằng với tình hình trước mắt thì bọn chị không nhất thiết phải mở rộng tới Ninh Lăng. Tại các địa phương khác thì bọn chị vẫn còn rất nhiều cơ hội, ví dụ như Hải Nam, tại sao cứ nhất định muốn tới Ninh Lăng chứ?
- Vận Bạch, chị có thể nghĩ như vậy đương nhiên rất tốt, nhưng còn Bồi ca và Huy ca thì sao?
Triệu Quốc Đống không phản đối cũng không ủng hộ mà có vẻ rất bình tĩnh.

- Bọn họ chỉ mới nảy sinh ý tưởng này chứ chưa có quyết định cuối cùng, vẫn có thể thương lượng một chút.
Cù Vận Bạch lắc đầu:
- Ý kiến của chị là tạm thời gác kế hoạch tiến quân vào Ninh Lăng lại, thị trường còn có rất nhiều, huống chi tài chính năm nay cũng không được phong phú cho lắm, nếu tính toán kỹ lưỡng thì cũng có hạng mục ổn, có cái không, tạm thời cũng không hại gì cả.
- Bọn chị tự tính toán cho phù hợp, em không nói xen vào.
Triệu Quốc Đống cười cười nói rất tùy ý.

Cho đến sau này khi Triệu Quốc Đống biết được cuối cùng bất động sản Thiên Phu An Đô tạm thời gác lại kế hoạch tiến vào Ninh Lăng thì trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Từ trong tiềm thức Triệu Quốc Đống không muốn phạm vi công tác của mình có gút mắc gì đó với Thiên Phu, nhất là giờ mình đang đảm nhiệm bí thư thị ủy, ngày sau nhỡ có chuyện gì đáng ngờ thì sẽ rất khó mà nói rõ ràng.

- Bí thư Triệu, nhóm đầu tiên đã phê duyệt 4 khu A1, A5, C2, C3 phía đông đường Cố Cung và bốn khu B2, B3, D1, D2 đường Thiên Đàn nằm trong khu trung tâm thị xã sẽ chuyển tới khu Giang Đông. Phỏng đoán với tình hình thị trường Ninh Lăng trước mắt thì tám nơi này tổng cộng 300 mẫu, dự tính có thể đủ cho tầm 2,5 triệu người, cùng với giá 850000/1 mẫu là giá cả hợp lý.
Tâm tình Trúc Văn Khôi có chút phức tạp, nhìn thoáng qua Cố Vĩnh Bân đang khá hưng phấn, giới thiệu.

- Đều tập trung ở khu Giang Đông sao?
Triệu Quốc Đống hỏi một cách bình tĩnh:
- Chuyển nhượng diện tích lớn như vậy mà lại tập trung trong một khu vực, đường Cố Cung và đường Thiên Đàn đều là khu vực trung tâm của khu Giang Đông. Vĩnh Bân, Văn Khôi, các anh thử cân nhắc xem kế hoạch nhà cho thuê giá thấp của thị xã có xung đột với các khu đất kinh tế hay không?

Cố Vĩnh Bân ý thức được lúc đầu mình an bài chuyển nhượng mấy khu đường Cố Cung và đường Thiên Đàn vào khu Giang Đông sẽ khiến cho Trúc Văn Khôi phản đối.

Lúc ấy hắn dùng chính thân phận phó thị trưởng thường trực của mình ra để áp chế Trúc Văn Khôi, hơn nữa hắn cũng đã nhận được sự đồng ý của Chung Dược Quân. Hắn cảm thấy sự phản đối của Trúc Văn Khôi cũng chỉ là bởi vì bất đồng quan điểm với Triệu Quốc Đống, mà không phải Trúc Văn Khôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của Triệu Quốc Đống. Nói cách khác ở bên ủy ban nhân dân thị xã đã cơ bản thống nhất được ý kiến, chính vì như thế trong lòng Cố Vĩnh Bân mới rất lo lắng.
- Bí thư Triệu, khu Giang Đông chúng ta ngoại trừ đại lộ Huy Hoàng thì khu vực trung tâm thực chất chính là mấy khu đường Cố Cung, đường Thiên Đàn, đường Địa Đàn cùng với đường Thiên Kiều. Nói khó nghe một chút thì cũng chỉ có đất ở mấy khu vực trung tâm này mới có thể bán được giá cao, hiện tại mấy khu đất dự trữ trung tâm bán ra đều là đất canh tác, rất được nhóm phát triển bất động sản ưa thích. Dự tính của lão Trúc hơi bảo thủ một chút, dựa theo suy nghĩ của tôi thì có thể chứa được khoảng 2,7 triệu người.

Cố Vĩnh Bân biết Triệu Quốc Đống chưa chắc đã thích quan điểm của mình nhưng mình là lấy việc luận việc, chỉ nhằm vào việc bán đất này sẽ mang đến bao nhiêu tài chính cho thị xã, còn những vấn đề khác thì hắn không quan tâm. Năm nay chi tiêu tài chính của thị xã không nhỏ, nhất là muốn khởi động kiến thiết thi công hai cây cầu lớn và giai đoạn 2 khu Giang Đông, giai đoạn 3 cũng bắt đầu trưng dụng đất, đều là những chỗ hao phí nhiều tiền nhất. Nếu như không tận dụng khu đất này thì cho dù thuế thu có tăng tốc nhanh đến mấy thì cũng sẽ thâm hụt khổng lồ, thu nhập tăng lên thì chi tiêu cũng sẽ lại càng tăng cao. Là một phó thị trưởng thường trực nên hắn biết rõ điều này hơn ai hết, việc này không dễ gánh vác.

Triệu Quốc Đống cũng chưa quen lắm đối với kiểu nói chuyện sặc mùi thương nhân này của Cố Vĩnh Bân, nhưng hắn cũng phải thừa nhận về điểm này thì Cố Vĩnh Bân đã tiếp thu đặc tính của Vưu Liên Hương, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém. Điều này làm cho hắn hơi khó hiểu, không biết có phải vị phó thị trưởng thường trực trông nom tiền bạc này cũng thích chống đối bí thư thị ủy hay không, trái lại thị trưởng thì lại lui ra sau màn. Thế nào mà từ sau khi mình đến Ninh Lăng đảm nhiệm bí thư thị ủy mà cả hai vị phó thị trưởng đều giữ ý kiến phản đối với quan điểm chính sách của mình?

- Tám khu đất này đều là khu vực tinh hoa, đẩy hết cùng trong một lần liệu có ảnh hưởng tới giá cả hay không, điểm này các anh đã cân nhắc qua hay chưa? Mặt khác, tôi đề nghị điều chỉnh khu vực một cách thỏa đáng, kết hợp hợp lý, cho dù coi như cả 8 khu này đều phải tung ra thì cũng phải phối hợp hợp lý với các nhóm, khu vực khác nữa. Có như vậy mới có thể thu được giá cả một cách tốt nhất, mời các anh hãy cân nhắc lại.
Triệu Quốc Đống nghĩ một lát, cảm thấy bao giờ còn chưa phải lúc bộc lộ ý đồ của mình, chỉ có thể dùng quyền uy của mình để cưỡng chế mà thôi.

Cố Vĩnh Bân hơi nhíu mày, loại chuyện cụ thể này nếu chiếu theo quán lệ trước kia thì Triệu Quốc Đống không quá can dự vào, tại sao lúc này đây hắn lại cố chấp như vậy? Chẳng lẽ là hắn cảm nhận được cái gì đó? Trong lòng Cố Vĩnh Bân khẽ rung lên, cái tên này lúc còn ở Hoài Khánh thì thính hơn mũi chó, Khổng Kính Nguyên sống sờ sờ ra đó mà còn bị hắn đánh hơi ra mùi rồi giày vò đến nỗi phải rớt đài, mình thực sự phải cẩn thận mới được.
- Chúng ta có thể châm chước một chút, chia làm hai lần, tiếp tục khảo sát một vài khu đất liền kề.

- Bí thư Triệu, mặc dù năm nay tài chính thị xã chúng ta tăng rất nhanh nhưng ngài cũng biết việc đầu tư kiến thiết cơ sở của thị xã rất lớn, hiện giờ thị xã cũng có rất nhiều chuyện khó giải quyết, hơn nữa sau khi bên khu Giang Đông phân định lại địa giới hành chính thì bước tiếp theo tài chính của thị xã có thể được không?
Cố Vĩnh Bân nói liền một mạch rồi dừng lại.

Triệu Quốc Đống khẽ mỉm cười, hắn hiểu ngụ ý của Cố Vĩnh Bân, hắn biết đối phương vẫn còn đang rất tức giận về vấn đề phân chia, chuyển nhượng ở khu Đông Giang và khu Giang Đông cùng với việc kiến thiết công trình cơ sở khu công nghiệp cho đồng bộ với Đông Giang. Cho rằng mình quá thiên vị Đông Giang, chẳng qua hắn cũng không muốn giải thích gì nhiều, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, có những việc chỉ cần nói một lần là đủ rồi.

- Được rồi, Vĩnh Bân, Văn Khôi, thao tác cụ thể thì bên ủy ban các anh tự cân nhắc, tôi chỉ nhắc nhở một chút, mặt khác trước mắt phải lợi dụng thị trường bất động sản đang bắt đầu có xu thế hồi phục, phải làm nhiều công tác tuyên truyền cổ vũ các doanh nghiệp lớn trong và ngoài tỉnh tiến vào, có thể cân nhắc làm lớn trong phạm vi một chút.
Triệu Quốc Đống bình thản nói:
- Văn Khôi, việc kiến thiết và quy hoạch tái định cư khu Giang Đông cũng phải đẩy nhanh một chút, nhất là việc tái định cư một vài khu có thể trả cao hơn một cách thích hợp. Ý của tôi là làm sao để kéo những đường phố trong khung sườn quy hoạch ra được trước tiên, làm sớm trước thời hạn để bước tiếp theo được triển khai toàn diện. Khu Đông Giang nhận được ích lợi nên tôi nghĩ ở phương diện này thì tính tích cực của bọn họ sẽ rất cao, đó là điều có lợi để chúng ta khai triển công việc.
Sau khi Cố Vĩnh Bân, Trúc Văn Khôi ra khỏi văn phòng, Triệu Quốc Đống mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra xa.

Cái tên Cố Vĩnh Bân này không thể nói là có điểm không tốt nhưng Triệu Quốc Đống lại vẫn cứ có cảm giác không quá hợp ý, chung quy vẫn cảm thấy chuyện gì đối phương cũng quá chú trọng lợi ích trước mắt, chú trọng việc được mất cái này cái kia. Hơn nữa có chuyện gì thì bao giờ cũng cân nhắc từ bên góc độ ủy ban của mình đầu tiên, rất ít khi cân nhắc những lợi - hại trong phạm vi toàn thị xã, nhất là hiếm khi suy xét tới ý kiến của huyện, khu và quần chúng cơ sở ở bên dưới.

Ví như việc mở rộng đất đai vậy, hắn cực lực chủ trương phá vỡ và trói buộc đấu thầu, chuyển nhượng đất trên quy mô lớn, thậm chí còn cổ vũ việc bán các khu đất hoang. Nếu làm như vậy thì có thể giảm bớt được những phiền toái trong công tác của bên ủy ban, đem một vài nan đề trong việc tái định cư chuyển cho các doanh nghiệp nhưng lại không suy tính tới việc rằng nếu một khi các doanh nghiệp khai thác lợi dụng cái nhân tố tái định cư bất lợi này để cố ý trì hoãn thời gian thanh toán. Về mặt chủ quan thì sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn của việc om đất đợi giá, đến lúc đó ủy ban không thể dùng các biện pháp hành chính để xử phạt và thu hồi đất đai lại được, về mặt khách quan thì sẽ khiến giá đất đai tăng vọt và người được lợi là các doanh nghiệp khai thác, thậm chí có thể dẫn tới phát sinh nhiều mâu thuẫn xã hội về việc tái định cư.

Đương nhiên hiện tại Triệu Quốc Đống còn chưa nhìn ra trong này có vấn đề gì khác hay không, nhưng một vài quan điểm của Cố Vĩnh Bân thì hắn không thể chấp nhận được, do đó hắn không hề do dự khi bác bỏ ý tưởng chuyển nhượng đất hoang và kiềm chế chuyển nhượng.

Dựa theo ý tưởng của Triệu Quốc Đống thì Ninh Lăng có thể nhân việc liên tục chuyển nhượng đất đai sắp tới để tập trung tài chính kiến thiết cho bước tiếp theo, trước mắt thì trong toàn tỉnh còn chưa chính thức cân nhắc đưa việc bảo đảm giá nhà xây dựng lên tầm cao. Cho dù là An Đô, Miên Châu được gọi là những thành thị đi trước thì cũng đều là "rắc hồ tiêu lên mặt" (dạng phân phối bình đẳng các nguồn lực hạn chế mà không quan tâm đến tầm quan trọng tương đối), về mặt thực chất thì vấn đề nhà ở cũng chắc có bao nhiêu tác dụng đối với giới thu nhập thấp ở trong thành thị.

Ninh Lăng không có ý định làm như vậy, căn cứ vào một vài hiểu biết trong giấc mơ, Triệu Quốc Đống biết nếu muốn chính thức bảo đảm được giá nhà thì phải có 12 kế hoạch, thời gian ròng rã suốt 5, 6 năm. Công tác bảo đảm giá nhà xã hội bị tụt hậu, các cấp chính quyền đều khuyết thiếu nghiêm trọng trong công tác về phương diện này, tới khi cơn bão giá nhà tăng vọt khiến cho tiếng oán thán vang lên khắp mọi nơi trong cả nước. Thoạt nhìn thì đây là do tiến trình thành thị hóa được tăng tốc và ý đồ đen tối của giới thương nhân bất động sản nhưng chân chính biết được chi tiết trong đó thì đều hiểu là do chính quyền tiếp tay trợ giúp, nhất là chính quyền địa phương, nhưng điều này lại mang tới ảnh hưởng sâu sắc cho một thành thị, một khu vực.

Hắn không muốn biến Ninh Lăng thành thị xã như vậy, hắn muốn đi từng bước một trong phương diện này, cho dù là xây dựng một nền tảng; đương nhiên việc này có thể sẽ dẫn tới rất nhiều thù địch, chê trách và công kích.

Mà muốn bảo đảm giá nhà thì phải dựa vào thu nhập tài chính đầy đủ, thuế thu chỉ là một phương diện, chính tiền chuyển nhượng đất mới là nguồn tài chính chủ yếu cho việc này.

Việc bảo đảm giá nhà chắc chắn sẽ tạo nên sự chèn ép đối với thị trường bất động sản thương phẩm, hơn nữa quy mô bảo đảm giá nhà mà càng lớn thì thị trường bất động sản trung và thấp cấp sẽ lại càng bị áp chế lớn hơn nữa. Do đó đây là một thể mâu thuẫn tổng hợp, làm thế nào cho linh hoạt và đúng mực chính là vấn đề mà chính quyền phải cân nhắc cân bằng tổng thể.

******************

Hoàng Vị Sinh ngửa lưng dựa vào ghế salon, đồ án quy hoạch trải trên bàn gỗ tử đàn khảm vân thạch hiển nhiên là đến từ bên chính quyền, hắn đã xem rất nhiều lần, phân bố đất đai trong đó rõ như lòng bàn tay. Sắp tới Ninh Lăng sẽ đấu giá nhiều khu đất ở khu Giang Đông, tin chắc rằng những tư liệu này đều được phát một phần tới các doanh nghiệp khai thác bất động sản có thực lực ở thành phố An Đô. Ngay cả các ông trùm trong ngành cũng đều mơ ước đấu giá được một khu đất ở Ninh Lăng này.

Hắn khẽ thở dài một hơi, ai bảo nhãn lực của mình kém như vậy? Kỳ thực bắt đầu từ năm trước hắn đã chú ý tới việc nền kinh tế Ninh Lăng phát triển thần tốc, mà tiến độ mở rộng khu Giang Đông rất nhanh, nhất là tiến độ kiến thiết công trình cơ sở lại càng khiến người ta phải trố mắt nhìn. Gần như là chỉ trong vòng có mấy tháng vài km dọc theo đông ngạn dòng Ô Giang đã xuất hiện các công trình chủ đạo của khu đô thị mới rồi, và ngay sau đó các công trình phụ trợ và xanh hóa được kiến thiết lại càng khắc họa từng nét hoành tránh của khu Giang Đông ra trước mắt người dân.

Là một công ty bất động sản nổi tiếng ở tỉnh An Nguyên, căn cơ của Bất động sản Vị Sinh là ở An Đô nhưng bao giờ An Đô đang vấp phải sức cạnh tranh rất lớn, hơn nữa bởi vì quy hoạch thành thị ở An Đô mãi không có được phương án rõ ràng nên khiến cho rất nhiều doanh nghiệp bất động sản ở An Đô phải do dự. Đã thế bên ngoài thì có mấy công ty như Trung Dương, Kim Địa, Vạn Khoa giống như cá sấu đều nhảy vào, bên trong thì Thiên Phu, Hoa Cảng nổi lên như một ông lớn ở bản địa. Bất động sản Vị Sinh cũng cảm nhận được An Đô đã đến hồi cực hạn rồi, nếu còn bon chen ở đây tiếp thì có thể thực sự sẽ biến thành những hạt cát bị thủy triều cuốn đi.

Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy vào, trợ lý tiến vào:
- Sếp Hoàng, bên phía chủ tịch Tào thì tôi không có gặp được nhưng tôi đã gửi thiếp mời cho thư ký của y, cũng đã điện thoại cho y rồi, y chỉ nói biết rồi.
- Ồ, không gặp được sao? Sao thời điểm này lại không gặp được nhỉ?
Hoàng Vị Sinh khẽ hừ một tiếng:
- Hắn biết là tốt rồi, không quản đến hắn, bên kia thì sao? Có liên lạc được hay không?
- Bên kia còn chưa có hồi đáp gì cả, nghe nói vẫn còn ở Ninh Lăng kia, hai ngày nữa hắn sẽ trở về, đến lúc đó sẽ thảo luận mặt đối mặt.
Tay trợ lý có hơi bất an khi nhìn thấy tâm tình của sếp không tốt lắm.

- Xem ra bây giờ hắn bận tới mức không để ý tới chúng ta nữa hả, trách tôi không cho sói ăn no sao?
Mặt Hoàng Vị Sinh xám cả lại, hơi cúi người xuống nhấc chén trà lên, khẽ dùng nắp chén gạt gạt bọt trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận