Lộng Triều

Triệu Quốc Đống đấm mạnh vào mặt nước, bọt nước bay tung tóe khắp nơi nhưng hắn vẫn đấm liên tục. Sau đó Triệu Quốc Đống bỏ tay vào trong nước khuấy loạn lên.

Nhân viên phục vụ đứng xa xa nhìn nhau và nhìn vị thư ký đang đầy lo lắng đứng đó.

Vân Duệ đúng là lần đầu thấy Triệu Quốc Đống tức giận đến vậy. Từ trên tỉnh về Bí thư Triệu không nói một câu mà chỉ nhắm mắt. Vân Duệ cũng không rõ sao sếp tham gia hội nghị xong lại như vậy, trước khi tham gia hội nghị không phải vẫn tốt sao, nhưng tâm trạng bây giờ là hoàn toàn khác.

Trong xe sếp bảo mình gọi điện với khu du lịch Hoa Lâm bố trí một ao nước riêng yên tĩnh, nhưng thấy tâm trạng không vui của Triệu Quốc Đống làm Vân Duệ có chút lo lắng.

Hai tay Triệu Quốc Đống không ngừng khua loạn trong ao đến khi trán đẫm mồ hôi, mỏi tay hắn mới vùi đầu mình vào nước.

Nhiệt độ dòng nước rất thích hợp, nằm trong đó làm người ta bớt đi buồn lo.

Thời gian đầu mùa thu là lúc thích hợp nhất để ngâm suối nước nóng, suối nước nóng vào mùa đông mặc dù thoải mái nhưng người yếu một chút dễ bị cảm, mà mùa hè mặc dù ngâm suối nước nóng cũng tốt nhưng lại luôn thấy không đủ lạnh.

Triệu Quốc Đống vốn không muốn nghĩ nhưng lại không thể không nghĩ. Hắn cười khổ một tiếng ngẩng đầu dậy để bọt nước chảy xuống. Hắn lẳng lặng dựa lưng vào thành ao chỉ chừa đầu ra và cố làm mình bình tĩnh lại.

Non, mình vẫn còn quá non. Triệu Quốc Đống vừa lẩm nhẩm vừa điều chỉnh tâm trạng. Không phải mỗi người đều luôn thuận lợi, không phải thành thường vụ tỉnh ủy là muốn làm gì cũng có thể. Nực cười là mình còn cho rằng nếu mình kiêm chức thường vụ tỉnh ủy thì ở Ninh Lăng không ai dám trái ý mình, nhất là khi mình có lý. Không ngờ chỉ cuộc đấu giá đất lại mang tới nhiều phong ba như vậy.

Thực ra Triệu Quốc Đống cũng sớm có chuẩn bị tư tưởng. Từ thái độ kỳ quái của Cố Vĩnh Bân thì hắn có thể cảm nhận được không ít người chú ý đến các khu đất, đều là người có lai lịch không nhỏ. Trước đó Triệu Quốc Đống nhận không dưới mười cuộc điện thoại về việc này.

Đây là còn do mình đã thành thường vụ tỉnh ủy nếu không còn không biết có bao người tự nhận có thể gọi điện cho mình ngẩn ra, anh cho đối phương mặt mũi cũng không tiện, không cho cũng không tiện. Triệu Quốc Đống còn không biết nếu là Bí thư thị ủy, Thị trưởng ở nơi khác sẽ ứng phó việc này như thế nào.

Có lẽ trong mắt nhiều người cho rằng mình là kẻ kiêu ngạo, không chịu khuất phục. Triệu Quốc Đống vốn còn tưởng mình có thể giữ hình tượng này, không ngờ, thật không ngờ người gõ cho mình một trận, làm mình tỉnh táo ra lại là người mà mình vẫn luôn cho rằng ủng hộ mình – Nhâm Vi Phong.

- Cậu cho rằng như vậy chính là chú ý dân sinh, lấy dân làm gốc? Thị trường bất động sản ấm lên là xu thế tất yếu, làm như thế nào tận dụng việc này thì phải cân nhắc thật kỹ mà không phải là đi ngược sóng, như vậy chẳng những vô ích còn tổn hại tới thị trường bất động sản Ninh Lăng, ảnh hưởng đến hình ảnh của Ninh Lăng.

- Hình ảnh một đô thị xuất phát từ nhiều mặt, các tòa nhà sang trọng cũng tăng hình tượng một đô thị lên, các công ty nổi tiếng tiến vào cũng có tác dụng xúc tiến quy hoạch xây dựng, kinh doanh của đô thị đó. Các khu vực trung tâm, khu vực vàng đương nhiên giá phải cao hơn, đây là điều rất bình thường. Tâm lý ghét người giàu là không thể có.

- Làm người đứng đầu một nơi thì cậu phải biết cách thỏa hiệp và nhượng bộ, lui một bước là vì tiến hai bước, vấn đề nguyên tắc không nhường nhưng cũng có thể dùng các thủ đoạn để điều chỉnh, bù đắp.

- Không ngại có kẻ thù nhưng tại sao lại có kẻ thù? Biết rõ không thể làm được thì cũng đừng cố chấp, cổ hủ. Quốc Đống, cậu còn trẻ nên cần suy nghĩ kỹ mọi vấn đề. như thế nào là tiến, là lùi, sao tránh được khuyết điểm, tận dụng sở trường của mình cũng là một nghệ thuật. Tôi tin cậu có thể nắm chắc chừng mực trong đó.

- Cậu muốn đẩy mạnh xây dựng nhà xã hội, đó là việc tốt. Nhưng xây dựng nhà xã hội có nhất định cần xây dựng ở khu đất vàng không? Cậu cho rằng đây là thể hiện sự công chính, bình đẳng sao? Tôi biết cậu cảm thấy quần chúng bình thường có quyền hưởng thụ các khu vực này nhưng cậu có nghĩ đến quá nhấn mạnh công bằng sẽ phản tác dụng không?

- Khu vực vàng có giá trị cực cao, bán đi sẽ thu được nhiều tài chính, như vậy cậu có thể xây được nhiều nhà xã hội ở khu vực khác hơn. Tài chính Ninh Lăng hiện nay còn chưa sung túc tới mức cậu có thể đẩy mạnh xây dựng nhà xã hội trên quy mô lớn, thỏa mãn nhu cầu của mỗi hộ dân. Thời đại này nhà thương mại là chủ đạo, chính quyền chỉ có thể tạo tác dụng giảm sóc mà thôi. Nói tóm lại thỏa mãn nhu cầu nhà ở cơ bản của dân chúng là chức trách của chính quyền, mà muốn vậy phải thông qua chính thị trường giải quyết. Chính quyền cần phải dựa vào việc phát triển nhà ở cao cấp để lấy tài chính xây dựng nhà xã hội, đảm bảo nhu cầu nhà ở cho người thu nhập thấp.

- Nếu như có thể tăng cường đầu tư xây dựng các phương diện như giáo dục, vệ sinh, văn hóa, giao thông ở nhà xã hội khiến nó không khác khu vực khác, thậm chí trội hơn khu vực khác thì theo tôi thấy là tốt nhất. Điều này chính quyền có thể làm được, cũng là điều dân chúng muốn nhất. Còn khu vực vàng thì sẽ lấy nó làm tài chính phục vụ công việc khác. Có lẽ cậu cảm thấy có chút không công bằng nhưng không có công bằng tuyệt đối. Dù ở một khu vực thì kết cấu từng ngôi nhà, diện tích, số cây xanh cũng khác nhau, cậu có thể cầu toàn được sao? Thu nhập khác nhau sẽ quyết định không thể có sự hưởng thụ giống nhau.
….

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Những lời của Nhâm Vi Phong vẫn quanh quẩn bên tai hắn nhưng bây giờ hắn đã bình tĩnh lại hơn nhiều. Mấy tiếng trước hắn còn có vẻ mất bình tĩnh tranh luận với Nhâm Vi Phong. Mặc dù biết rõ Nhâm Vi Phong có ý tốt nhưng Triệu Quốc Đống vẫn không khống chế được tâm trạng của mình. Hắn biết nguyên nhân là do thời gian trước nhiều người gọi điện nói bóng nói gió nên làm hắn tức và cần tìm chỗ phát tiết.

Nghĩ vậy, Triệu Quốc Đống không khỏi có chút hối hận. Hắn chọn trao đổi với Nhâm Vi Phong chính là cho rằng Nhâm Vi Phong có thể đưa ra và đề nghị và giúp mình. Dù sao Nhâm Vi Phong cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, hơn nữa lại từ thành phố lớn là Lam Đảo tới đây, vẫn phụ trách chính công việc mảng kinh tế nên có thể đưa ra nhiều đề nghị cho mình. Đương nhiên hắn thật sự mong đối phương ủng hộ và thừa nhận, không ngờ cuối cùng lại là những lời phản đối.

Bây giờ bình tĩnh lại và phân tích thì hắn mới thấy lời Nhâm Vi Phong rất có lý, đáng để hắn cẩn thận suy nghĩ.

Tào Ninh nói, Tần Hạo Nghiên ám chỉ, thái độ của Tề Hoa ….

Triệu Quốc Đống không nghĩ tới ngay cả Lưu Triệu Quốc cũng lại chủ động gọi cho mình về việc công ty bất động sản Cửu Đỉnh do Lưu Triệu Quốc và Khanh Liệt Bưu mở ra, công ty này cũng muốn tiến vào Ninh Lăng.

Nhưng đối đãi với Lưu Triệu Quốc như thế nào thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn suy nghĩ. Khi mình còn chưa biết nên trao đổi như thế nào với Lưu Triệu Quốc thì đối phương đã chủ động gọi cho mình, hơn nữa giọng điệu khá thản nhiên. Điều nà làm Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận Lưu Triệu Quốc thay đổi quá nhiều, nó cũng làm Triệu Quốc Đống có chút tuyệt vọng vì hắn không biết nên đối mặt việc này như thế nào.

Chỉ có thể đi một bước, xem một bước. Có lẽ Nhâm Vi Phong nói đúng, tuyệt đối công bằng là không thể thực hiện, chính quyền có thể làm chỉ là giảm sóc, dùng tiền của tầng lớp giàu có lo một phần cho có cuộc sống khó khăn mà thôi.

- Bí thư Triệu, bí thư Đường và chủ tịch Cát tới.
Vân Duệ nói vọng vào.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng. Tên Vân Duệ này rất nhạy bén, thấy tâm trạng mình không tốt liền dùng chiêu này.
- Ừ, bảo bọn họ chờ chút, lát cùng nhau ăn tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận