Lộng Triều

Chung Dược Quân nhìn Trúc Văn Khôi.

Nhớ lúc đầu khi muốn xây dựng Tiểu Đông cũng là Chung Dược Quân ủng hộ mình, người khác đều phản đối khiến kế hoạch này có nguy cơ tan vỡ. Mãi tới khi Triệu Quốc Đống đến làm Bí thư thị ủy thì phương án này mới được áp dụng. Mà đúng là do xây dựng khu Giang Đông nên việc xây dựng đô thị của Ninh Lăng coi như nghênh đón mùa xuân.

Nội thành cũ với nét đẹp văn hóa, nội thành mới đầy hiện đại, hai bên đối diện nhau qua dòng Ô Giang khiến đô thị Ninh Lăng trở nên hấp dẫn.

Sinh ra gặp tri kỷ không uổng cuộc đời. Chung Dược Quân đột nhiên có một cảm giác không nói thành lời, nhìn Ninh Lăng không ngừng thay đổi và phát triển trong tay mình, sự tự hào này đủ để làm người ta mê say.

- Chuyện này Bí thư Triệu đã nói chuyện với tôi, tôi cũng đồng ý với quan điểm của Bí thư Triệu. Mặc dù có vài chi tiết hai bên không thống nhất nhưng phương hướng chung đã xong. Ninh Lăng phát triển, dân chúng phải là người được hưởng lợi lớn nhất. Mà phóng viên dân chúng bao hàm rất rộng, vừa có quần chúng nhân dân bản địa Ninh Lăng, cũng gồm cả người từ ngoài vào xây dựng, phát triển Ninh Lăng chúng ta. Làm như thế nào để cuộc sống bọn họ tốt đẹp nhất chính là điều chính quyền cần làm và giải quyết.

Chung Dược Quân nói làm Trúc Văn Khôi thở dài một tiếng. Chỉ cần hai vị lãnh đạo chủ yếu cùng quan điểm thì mọi việc đều có thể xử lý. Về phần Cố Vĩnh Bân thì y còn chưa thể chỉ trỏ tại Ninh Lăng này.

- Thị trưởng Chung, như vậy là tốt nhất, cũng chỉ khi chúng ta trên dưới một lòng làm việc thì mới có thể thành công. Tôi lo nhất là ý kiến hai vị khác nhau, tôi cũng khó làm.
Trúc Văn Khôi cười ha hả nói.

- Anh đừng có mà giở trò đó với tôi, tôi tin dù quan điểm của tôi và Bí thư Triệu không nhất trí thì anh cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Chung Dược Quân cười nói.

- Ha ha, Thị trưởng Chung, đây là hại tôi rồi, tôi đâu có khả năng đó. Tôi chỉ là nghiêm túc làm việc mà thôi, ai bảo tôi là Phó thị trưởng phụ trách mảng này chứ?
Trúc Văn Khôi nói.

Chung Dược Quân do dự một chút, y nhìn Trúc Văn Khôi và nói:
- Văn Khôi, lão Lý cuối năm nay sẽ sang bên Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, thường vụ thị ủy thiếu một. Bí thư Triệu và tôi đã trao đổi và hy vọng anh vào vị trí đó, được không?

Trúc Văn Khôi có chút giật mình. Y cũng nghe được chút tin tức nhưng nghe nói Phó thị trưởng Mạnh Uyên đang hoạt động rất lợi hại, hơn nữa tư cách của Mạnh Uyên cũng hơn xa y, tuổi cũng có ưu thế hơn y. Mặc dù Triệu Quốc Đống hài lòng với mình nhưng vào thường vụ thị ủy không phải do một mình Triệu Quốc Đống quyết định được. Từ góc độ nào đó một Phó thị trưởng vào thường vụ cần phải có đủ lý lịch, đương nhiên Triệu Quốc Đống là thường vụ tỉnh ủy đúng là có quyền lên tiếng ở việc này.

- Hắc hắc, Thị trưởng Chung, nói tôi không muốn vào thường vụ là không thể nhưng chuyện này tôi biết cũng cần có duyên phận mà. Tôi cứ hy vọng quá, trên tỉnh lại đột nhiên phái người tới không phải hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều sao?
Trúc Văn Khôi nói.

- Ừ, chuyện cũng có thể như vậy, mấy hôm trước sau khi hội nghị học tập trên tỉnh kết thúc, trưởng ban Hàn gọi tôi và Bí thư Triệu tới trao đổi ý kiến, nói Ninh Lăng chúng ta thiếu hai Phó thị trưởng, tỉnh đã xác định sẽ đưa hai đồng chí từ nơi khác đến Ninh Lăng chúng ta.
Chung Dược Quân gật đầu nói.

- Ồ? Một lần hai người sao? Bí thư Triệu không đề bạt ai ở Ninh Lăng chúng ta sao?
Trúc Văn Khôi có chút không tin. Lỗ Năng từ chức Phó thị trưởng vào thường vụ và làm Trưởng ban Tuyên giáo làm Ninh Lăng thiếu một Phó thị trưởng, vốn định xác định vào nửa năm trước nhưng sau đó Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh học và chuyện cứ kéo dài.

- Bí thư Triệu bây giờ đã vào thường vụ tỉnh ủy nên cần chú ý nhiều miễn cho người khác nói Ninh Lăng là đất riêng, nước lửa không thể vào. Bí thư Triệu chưa vào thường vụ còn có thể hò hét nhưng bây giờ lại khác.
Chung Dược Quân cười nói:
- Chúng ta cũng cần phải giải thích, chẳng qua tôi nghĩ ở chuyện của anh thì Bí thư Triệu nhất định có suy nghĩ của mình.



- Long Ứng Hoa sẽ đi?
Triệu Quốc Đống vừa cầm chai lên định rót cho Hàn Độ đã phải dừng tay lại.

- Đi coi như cũng tốt.
Hàn Độ lạnh nhạt nói.

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ lời này của Hàn Độ.

- Trưởng ban Hàn, Long Ứng Hoa đi đâu vậy?
Trước mặt Hàn Độ bây giờ thì Triệu Quốc Đống cũng không quá câu nệ. Mặc dù hắn đã là thường vụ tỉnh ủy nhưng vẫn luôn có thái độ như vãn bối với đối phương, nó cũng phù hợp vị trí của hắn, cũng có thể kéo gần quan hệ đôi bên.

- Còn chưa xác định, nghe nói là trưởng ban Lăng giúp y.

Hàn Độ cũng không giấu gì Triệu Quốc Đống. Hàn Độ càng lúc càng có ấn tượng tốt hơn nữa đối với Triệu Quốc Đống. Y thường tiếc sao Triệu Quốc Đống và Hàn Đông không thể thành một đôi. Đương nhiên nếu như Triệu Quốc Đống thật sự thành cháu rể của mình chỉ sợ không thể nào về An Nguyên nhận chức.

Vợ mình từng hỏi Hàn Đông tại sao không lấy Triệu Quốc Đống, mới đầu Hàn Đông không muốn nói, cuối cùng do hỏi quá nhiều nên Hàn Đông nói một câu. Triệu Quốc Đống có lẽ là người yêu hoặc tình nhân rất tốt nhưng không phải ông chồng tốt. Mà cô không muốn vì lấy Triệu Quốc Đống mà đánh mất thứ đáng quý hiện có.

Câu trả lời này làm Hàn Độ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới có thể hiểu ra vấn đề. Vì thế Hàn Độ cũng có chút lo lắng với cuộc sống cá nhân của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lúc còn làm Bí thư Quận ủy Tây Giang đã có lời đồn về việc này nhưng lúc ấy hắn chưa kết hôn không ai có thể nói gì. Sau đó có thể do hắn kiểm điểm hoặc giấu tốt nên không có lời đồn nào nữa.

Hàn Độ có chút nuối tiếc, đứng ở góc độ phụ nữ thì đây không phải việc tốt nhưng Triệu Quốc Đống dù nhìn từ góc độ nào cũng được vậy mà không thể thành cháu rể của mình.

- Lăng Chính Dược?

- Ừ, có lẽ y sẽ tới bộ nào đó nhận chức sau đó xuống địa phương.

- Thôi Hồng An sẽ làm Bí thư thị ủy Tiểu Đông?
Triệu Quốc Đống ngửi được một mùi vị trong đó. Hàn Độ cũng hay khen sự phản ứng nhanh của hắn. Người này đúng là có khiếu làm lãnh đạo, mình chỉ tùy tiện nói một câu mà hắn đã liên tưởng đến thứ mà không ít người nghĩ ra.

- Ừ, tôi biết cậu đang nghĩ gì, bây giờ tỉnh còn chưa có ý kiến chính thức. Chẳng qua một trong hai người Chung Dược Quân và Lam Quang rất có thể sẽ đi.
Hàn Độ nhìn đồng hồ nói:
- Sao Tiểu Đông vẫn chưa về nhỉ? Nghe cậu ở chỗ tôi, Tiểu Đông nói sẽ về ngay mà.

Triệu Quốc Đống hơi nóng mặt nên vội vàng đổi đề tài:
- Tôi hy vọng Dược Quân có thể ở lại, sang năm là năm rất quan trọng đối với Ninh Lăng.

- Ừ, cái này phải xem ý kiến của Bí thư Ứng. Bí thư thị ủy Miên Châu có lẽ sẽ điều chỉnh, Bí thư Ứng đang cân nhắc chọn người.
Hàn Độ nhìn Triệu Quốc Đống:
- Ninh Lăng đúng là ra nhân tài, suy nghĩ đầu tiên của Bí thư Ứng chính là Ninh Lăng, hơn nữa Chung Dược Quân có quan hệ tốt với chủ tịch Tần nên chắc là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói. Hàn Độ nói không sai, nếu Bí thư thị ủy Miên Châu được điều chỉnh, Chung Dược Quân chính là sự lựa chọn thích hợp nhất. Mấy năm qua tốc độ tăng trưởng của Miên Châu không cao nhưng tiềm lực vẫn không hề thấp.

Thấy Triệu Quốc Đống như vậy, Hàn Độ cười nói:
- Sao, không nỡ ư?

- Trưởng ban Hàn, cái này nói như thế nào nhỉ? Theo lý thuyết cơ hội tiến bộ như vậy thì tôi không nên ngăn Dược Quân, hơn nữa Miên Châu lại là thành phố lớn của tỉnh ta, nếu có thể tới Miên Châu làm Bí thư thị ủy coi như tiến một bước dài. Nhưng tôi và Dược Quân hợp tác rất ăn ý, Ninh Lăng đang trong giai đoạn rất quan trọng để phát triển, tôi đúng là không nỡ. Tôi cũng có chút lo lắng là nếu Dược Quân đi, tôi có thể ở Ninh Lăng bao lâu? Nếu ngay cả tôi cũng đi thì công việc Ninh Lăng sợ mất quán tính đang có.

Triệu Quốc Đống nói thẳng như vậy làm Hàn Độ phải suy nghĩ.

Triệu Quốc Đống nói không sai, hắn đã là thường vụ tỉnh ủy mà làm mãi tại cơ sở thì khả năng tiếp tục ở lại tỉnh An Nguyên là không lớn. Nhất là Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy, tương lai rộng mở, Trung ương cũng sẽ cân nhắc sự phát triển sau này của hắn, rất có thể điều chỉnh công việc của hắn. Mà một khi điều chỉnh thì khả năng rất lớn là sẽ không tiếp tục công tác ở tỉnh An Nguyên nữa. Chẳng qua điều chỉnh công việc của Triệu Quốc Đống thì không phải mình hay thậm chí Ứng Đông Lưu có thể quyết định. Hắn lúc nào điều chỉnh, điều chỉnh đến đâu là điều do Trung ương quyết định.

Nhìn Hàn Độ, Triệu Quốc Đống biết suy đoán của mình không sai nên nói tiếp:
- Trưởng ban Hàn, nếu như có thể tôi hy vọng sau khi tôi đi Chung Dược Quân có thể làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng.

Hàn Độ nở nụ cười:
- Nếu hai ba năm cậu không đi thì không phải để Chung Dược Quân tiếp tục làm Thị trưởng thêm từng đó năm sao? Hoặc là nói cậu nắm chắc mình rất nhanh sẽ rời khỏi Ninh Lăng?

- Hắc hắc, Trưởng ban Hàn, cũng phải dựa vào ngài bắt mạch cho tôi. Tôi không muốn chậm trễ Dược Quân nhưng cũng không hy vọng sự phát triển của Ninh Lăng bị cắt đứt hoặc chậm lại nên mới muốn ngài phân tích giúp, cũng hy vọng ngài có thể chuyển ý kiến của tôi với Bí thư Ứng.
Triệu Quốc Đống chân thành nói.

- Ừ, tốt nhất là cậu báo cáo suy nghĩ của mình với Bí thư Ứng, phải nhanh mới được. Còn cả vấn đề là xem Chung Dược Quân nghĩ như thế nào nữa.
Hàn Độ gật đầu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận