Lộng Triều

Ba ngày sau hội nghị thường trực Ủy ban thị xã Ninh Lăng do Chung Dược Quân chủ trì thông qua đề nghị của Phó thị trưởng Trúc Văn Khôi và Văn Ngạn Hoa tiến hành xây dựng trường tiểu học thực nghiệm số một Ninh Lăng thuộc khu đất ở giai đoạn hai khu Giang Đông, dự tính sau hai năm sẽ hoàn thành xây dựng để thỏa mãn nhu cầu giáo dục ngày càng tăng của khu Giang Đông.

Cùng lúc đó các cơ quan chức năng chủ yếu của Ninh Lăng cũng được quyết định chuyển tới khu vực phía đông núi Diệu Phong thuộc giai đoạn ba của khu Giang Đông. Khu đất do các cơ quan chuyển đi sẽ được đấu giá, xây dựng nhà xã hội, xây dựng thư viện, trung tâm văn hóa. Ý này được công bố trên đài truyền hình Ninh Lăng, Nhật báo Ninh Lăng.

Chung Dược Quân đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn hàng cây bên ngoài, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ y mới quay lại.

- Thị trưởng Chung, khách ngài chờ đã tới.

- Ừ, mời anh ta vào.
Chung Dược Quân gật đầu nói.

Hoàng Hối Sinh tiến vào văn phòng Chung Dược Quân:
- Thị trưởng Chung, tôi không tới muộn chứ?

- Chủ tịch Hoàng ngồi đi, việc kinh doanh vẫn tốt chứ?
Chung Dược Quân ra hiệu đối phương ngồi xuống.

- Nhờ phúc của Thị trưởng nên việc kinh doanh của chúng tôi vẫn tốt.

Chung Dược Quân nói.

- Bất động sản Hối Sinh là công ty bất động sản nổi tiếng hàng đầu tỉnh An Nguyên, Bất động sản Hối Sinh tới Ninh Lăng chúng tôi phát triển đó là vinh dự cho Ninh Lăng chúng tôi.
Nhìn nghiên cứu của Chung Dược Quân làm Hoàng Hối Sinh lại thấy như đang chế nhạo mình.

Hoàng Hối Sinh khá quen thuộc với Chung Dược Quân. Theo y thấy Chung Dược Quân là người biết tự bảo vệ mình. Hoàng Hối Sinh thích qua lại với đám quan chức có thể có cùng lợi ích chung nhưng không có nghĩa y không kính trọng quan tốt thật.

Theo y thấy Triệu Quốc Đống chính là một kẻ có dã tâm bò lên trên, đương nhiên cũng có bản lĩnh nhưng thủ đoạn của hắn quá độc. Trước thì đưa các nhà kinh doanh bất động sản lên mây, bây giờ lại đẩy xuống vực thẳm làm các nhà kinh doanh không có thời gian uống thuốc tim.

Nếu không phải tin tức trường tiểu học thực nghiệm số một được đưa ra, Chung Dược Quân cảm thấy mình chỉ có thể hối hận vì tên kia quá độc.

Nếu so sánh thì Chung Dược Quân thành thật hơn Triệu Quốc Đống nhiều. Sau nhiều năm tiếp xúc Hoàng Hối Sinh thấy Chung Dược Quân không có tật xấu gì, ít nhất sẽ không phải người tính kế, hắn thà muốn qua lại với lãnh đạo như vậy còn hơn.

- Thị trưởng Chung, anh đừng đào khổ chúng tôi. Chúng tôi tới Ninh Lăng chẳng qua chỉ là muốn kiếm miếng cơm, không dám nói có thể cống hiến gì cho Ninh Lăng và dân chúng Ninh Lăng nhưng chúng tôi ít nhất cũng là người nộp thuế tuân thủ pháp luật, cũng có thể cống hiến một phần lực lượng cho tài chính Ninh Lăng mà.
Hoàng Hối Sinh cầm cốc trà do thư ký mang vào, nói cảm ơn rồi thở dài nói.
- Nhưng nước Ninh Lăng quá sâu.

- Ha ha, Chủ tịch Hoàng, có chuyện gì làm anh buồn phiền như vậy.
Chung Dược Quân đương nhiên biết tại sao Hoàng Hối Sinh oán giận.

- Hắc hắc, Thị trưởng Chung, tôi không tin anh có thể không biết. Tim chúng tôi không khỏe nên không chị nổi đả kích như vậy. Bây giờ mọi người đều kêu than, anh đi nhìn xem bây giờ ở các công trường còn có bao người chứ?

Hoàng Hối Sinh cười khổ nói.

- Ồ, Chủ tịch Hoàng, đó là hành vi của các công ty, chính quyền thị xã chúng tôi không tiện can thiệp. Chẳng qua tôi phải nhắc một câu hợp đồng chuyển nhượng đất có yêu cầu về thời gian. Anh cũng biết chính quyền Ninh Lăng có lệnh cấm về hành vi kéo dài, các anh không nên đi thử làm gì.
Chung Dược Quân lạnh nhạt nói.

- Thị trưởng Chung, việc này chúng tôi đương nhiên biết nhưng anh cũng phải cho chúng tôi đường sống mà đi chứ?
Hoàng Hối Sinh giải thích.

- Chủ tịch Hoàng, đừng nói đáng thương như vậy được không? Tôi xuất thân từ đâu anh cũng biết, ngành các anh có trò gì chẳng lẽ còn giấu được tôi? Như vậy đi, tôi có thể vỗ ngực nói nếu nhà kinh doanh các anh mà thấy giá khu đất mình đấu thầu quá cao, cho rằng không có lãi thì tôi sẽ lập tức tìm được nhà đầu tư khác thay thế. Thế nào Chủ tịch Hoàng?

Chung Dược Quân nhìn Hoàng Hối Sinh. Hoàng Hối Sinh lúc này mới nhớ ra Chung Dược Quân này trước làm Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng tỉnh, ngành bất động sản có thể nói là trong suốt đối với đối phương.

- Hắc hắc, Thị trưởng Chung, ngài nói đùa rồi. Lúc này dù như thế nào cũng không thể bỏ cả vốn mà. Không kiếm tiền cũng phải lấy thể diện chứ? Mọi người đều có tâm lý này nên cố gắng chống đỡ.
Hoàng Hối Sinh gãi đầu nói.

- Được rồi Chủ tịch Hoàng, chúng ta đừng đi vòng vo nữa. Anh gặp tôi có ý gì thì tôi cũng hiểu. Chúng ta quen nhiều năm như vậy, con người tôi anh cũng hiểu. Tôi có thể nói rõ với anh giai đoạn hai của khu Giang Đông không chỉ có trường Tiểu học thực nghiệm số một, hơn nữa còn có một trường trung học, một bệnh viện đã được xác định xây dựng ở khu vực này, ngoài ra cũng còn có một loạt các công trình công cộng ở đây. Vì thế hy vọng các an không nên phí công làm trò với Ủy ban thị xã. Anh cũng biết Thị ủy, Ủy ban có quy hoạch của mình, tuyệt đối không vì ai, vì công ty nào gây sức ép mà có thay đổi. Vì thế tôi hy vọng các anh vứt gánh nặng trên vai rồi tự đi làm.

Chung Dược Quân đứng lên nói với giọng khá ôn hòa nhưng vẻ mặt lại đầy kiên quyết.

- Tôi cũng hy vọng nhà kinh doanh kiếm tiền đúng lương tâm, không nên trông cậy vào thủ đoạn kiếm lãi quá lớn. Tôi có thể nói với anh rằng Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng không cho phép tồn tại chuyện ảnh hưởng tới lợi ích nhân dân.

Hoàng Hối Sinh đi, Chung Dược Quân một lần nữa ngồi xuống ghế. Xem ra chiêu này đúng là làm các công ty bất động sản bị thương không nhẹ.

Việc xây dựng nhà xã hội với quy mô lớn như thế nào, bố cục ở khu vực nào, xác định cho đối tượng nào vào ở chính là hướng đi cho thị trường bất động sản, đây đều là vấn đề mà các công ty bất động sản quan tâm. Đô thị hóa ở Ninh Lăng diễn ra với tốc độ cực cao nên đó là miếng bánh ngọt làm người ta thèm thuồng. Nhưng Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng lại thể hiện thái độ khác hẳn so với chính quyền địa phương khác.

Chung Dược Quân trước còn lo lắng Triệu Quốc Đống sẽ hành động theo cảm tính ở việc này sẽ khiến nhiều công việc của Ninh Lăng trở thành bị động. Ví dụ như mấy hạng mục giao thông thì không thể chậm trễ được, hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh cũng có dấu hiệu tan băng nhưng bây giờ lại bị gác lại. Nếu là như vậy cái được không thể bù nổi cái mất.

Chung Dược Quân đương nhiên cũng biết Triệu Quốc Đống cũng có con đường của mình nhưng dù hắn có Ứng Đông Lưu ủng hộ cũng không thể nào có việc gì cũng nhờ Ứng Đông Lưu ra mặt phối hợp hòa giải.

Không ngờ Triệu Quốc Đống lại có thủ đoạn đó, vừa hữu hiệu hóa giải mâu thuẫn với quần thể lợi ích kia, đồng thời cũng giữ được thanh kiếm khống chế giá nhà. Bây giờ hắn đá quả bóng sang chân đối phương rồi xem đối phương biểu hiện ra sao.

Nếu đối phương có thể lui một bước thì bên này sẽ có thể tích cực tiến lên. Mà nếu đối phương tiếp tục giằng co thì bên này cũng có biện pháp khác, thậm chí có thể đẩy mâu thuẫn lên tầng cao hơn. Tới lúc ấy người phía sau không thể trách Triệu Quốc Đống không biết quy củ. Đương nhiên khả năng này rất khó xuất hiện, dù là bên nào cũng không muốn thấy tình huống đó xảy ra.

….

- Ừ, Quốc Đống,trong thời gian này làm rất tốt.
Ứng Đông Lưu đột nhiên không đầu không đuôi nói làm cho Hàn Độ và Dương Kính Quang ngẩn ra nhưng lập tức lại có phản ứng. Hàn Độ cười cười không nói, Dương Kính Quang nói:
- Đúng thế, cậu ta trưởng thành rất nhanh, bây giờ ứng phó mọi việc cũng dễ dàng hơn trước.

- Cho nên nói có khó khăn sẽ làm người ta trưởng thành, vào thường vụ tỉnh ủy sẽ có nhiều chuyện để mình phải tự xử lý.
Ứng Đông Lưu gật đầu nói.
- Lão Hàn, Lam Quang sang Vĩnh Lương nhận chức, bộ máy Ninh Lăng đã xác định xong chưa?

- Ừ, tôi và bí thư Miêu đã thảo luận qua mấy lần, cũng đã trao đổi với Quốc Đống, về cơ bản đã có ý kiến thống nhất. Sơ bộ cho rằng do Tiêu Phượng Minh làm Phó bí thư Thị ủy, Bao Quốc Uy – Chánh thanh tra sở Nội vụ tỉnh làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Ninh Lăng, chủ yếu phải xem ngài có ý kiến khác không?
Hàn Độ nói.

- Ừ, tôi không có ý khác. Chẳng qua anh cần nói chuyện với Bao Quốc Uy. Ninh Lăng đang là điểm sáng nhất trong sự phát triển kinh tế của tỉnh ta, đến Ninh Lăng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy cần phải đứng ở góc độ đại cuộc mà suy nghĩ vấn đề, phải đoàn kết với bộ máy, đồng tâm hiệp lực đưa Ninh Lăng lên bậc thang mới. Tôi không hy vọng thấy bộ máy Ninh Lăng vì điều chỉnh mà có cục diện không hài hòa. Điểm này anh cần phải nói rõ.
Ứng Đông Lưu rất ít khi dùng ngôn ngữ như thế này để nói với một vị cán bộ nào khi xuống dưới nhận chức cấp phó giám đốc sở.

- Tôi hiểu ý ngài.

Hàn Độ gật đầu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui