Lộng Triều

Văn Quốc Cơ khẽ gật đầu. Y thấy Thái Chánh Dương tránh đề cập xếp thủy điện vào ngành năng lượng, thay thế vào đó là nhắc đến đường ống dẫn dầu Điền Miễn đủ thấy sự cẩn thận của Thái Chánh Dương.

Trước khi việc tranh cãi về khai thác dòng Nộ Giang được xác định đúng là không nên đề cập đến vấn đề này. Nói ngành năng lượng chung chung thì người bình thường khó nói được gì, cũng tránh được tranh cãi vô vị.

- Tôi thấy anh trọng điểm nhắc đến ngành sinh vật sinh thái, điểm này tôi rất đồng ý. Tài nguyên sinh thái của Điền Nam có một không ai ở Châu Á, cũng là hiếm có trên thế giới, làm như thế nào chuyển thành ưu thế ngành nghề, tôi cảm thấy Điền Nam có thể suy xét.
Văn Quốc Cơ vừa cười vừa suy nghĩ:
- Xem ra tỉnh ủy Điền Nam cũng ý thức được điểm này, phát huy ưu thế, ngành sinh thái và du lịch đúng là đáng để bồi dưỡng.

Thái Chánh Dương ý thức được Thủ tướng còn có lời cần nói nên tập trung lắng nghe.

- Tôi có vài ý tưởng chính là chúng ta bồi dưỡng ngành nghề ưu thế không nhất định cần làm lớn. Tôi cảm thấy phát triển mạnh sẽ phù hợp với Điền Nam hơn. Nếu Điền Nam thật sự có thể phát triển hai ba ngành mạnh hơn trong mấy ngành nghề xác định kia, ví dụ như ngành sinh vật sinh thái, du lịch. Trên thực tế khi mấy ngành này chính thức mạnh lên thì nó cũng sẽ khiến các ngành khác phát triển theo. Ví dụ như tài nguyên sinh thía của Điền Nam là có một không hai ở trong nước, có ưu thế trời ban để phát triển ngành sinh vật, nông nghiệp sinh thái, sản xuất thuốc sinh thái, ngành bảo vệ môi trường, mấy ngành này đều có liên quan chặt chẽ với nhau, nếu mấy ngành này phát triển mạnh sẽ kéo dài đến các ngành nghề khác hình thành ngành nghề lớn hơn. Tôi hy vọng Điền Nam sẽ chăm chú nghiên cứu ở phương diện này. Đây là suy nghĩ cá nhân của tôi, anh có thể tham khảo.

Thủ tướng rất khiêm tốn nhưng lại nói đến vấn đề xuất hiện ở nhiều nơi.

Một vài khu vực hiện nay đều tham lam, hơi chút là nói ra một đống sản nghiệp trụ cột, chú ý tất cả. Kết quả khiến khắp nơi nở hoa hình thành không được ngành trụ cột có tính cạnh tranh cao.

- Thủ tướng, ý của ngài là tỉnh ủy nhất định phải chăm chú nghiên cứu, suy nghĩ làm như thế nào phát triển ngành nghề mạnh hơn. Điền Nam có ưu thế tài nguyên sinh vật khá rõ ràng, làm ngành nghề lớn mạnh hơn cũng là ý kiến mà tỉnh ủy các khóa vẫn mong muốn, nhưng không có chính thức có thể thực hiện đột phá. Tôi hy vọng ở khóa chúng tôi có thể có chuyển biến về chất.
Thái Chánh Dương gật đầu tỏ vẻ sẽ chăm chú suy nghĩ đề nghị của Thủ tướng.

- Ừ, Điền Nam gặp cơ hội phát triển rất tốt, tuyệt đối không thể có sai lầm. Chiến lược phát triển phía tây của trung ương không ngừng được đẩy mạnh, Điền Nam là một mắt xích quan trọng nhất trong đó. Tỉnh ủy Điền Nam lựa chọn phân công công việc cũng cần đặt các đồng chí có quan niệm tư tưởng mới, tố chất chính trị tốt, giỏi làm công tác kinh tế lên vị trí quan trọng hơn. Có đôi khi dùng tốt một cán bộ sẽ thúc đẩy kinh tế một nơi phát triển, tôi tin anh cũng đồng tình với ý này.
Văn Quốc Cơ nở nụ cười.

Thái Chánh Dương cũng cười nói:
- Thủ tướng sợ là nói đến Triệu Quốc Đống? Ừ, lúc ấy tỉnh ủy tỉnh An Nguyên điều cậu ta từ Bộ năng lượng về, tôi còn không nỡ nhưng nghĩ cán bộ trẻ có thể xuống cơ sở rèn luyện cũng có lợi cho sự trưởng thành nên mới đồng ý. Không ngờ cậu ta lại tạo được một viên minh châu của An Nguyên, hai năm liền có tốc độ tăng trưởng GDP đứng đầu cả nước, là thị xã đầu tiên của khu vực trung tây đột phá 100 tỷ. Trung ương điều cậu ta tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ tôi thấy có chút đáng tiếc, không chừng để cậu ta làm phó chủ tịch phụ trách công nghiệp thì sẽ phát huy sở trường hơn nữa.

- Tôi thấy trung ương đặt Triệu Quốc Đống vào vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ là thích hợp. Anh không thể vì cậu ta giỏi làm công tác kinh tế mà vẫn đặt ở làm việc này, rèn luyện, bồi dưỡng, sử dụng cán bộ trẻ cần phải toàn diện. Tôi thấy biểu hiện của cậu ta ở vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ không thua kém mấy biểu hiện khi làm kinh tế. Từ đợt khảo sát Tam Giang tôi có thể cảm nhận được, cán bộ như vậy bây giờ không có nhiều.
Văn Quốc Cơ nói rõ ràng là tán thành Triệu Quốc Đống.

Thái Chánh Dương cũng vui vẻ. Xem ra Thủ tướng tán thành với công việc của mình. Coi trọng Triệu Quốc Đống không thể nghi ngờ là khen ngợi mình. Mà thái độ của Thủ tướng cũng trấn an Thái Chánh Dương không ít. Vấn đề nhất định là có nhưng Thủ tướng đây là hài lòng với những công việc mà tỉnh ủy đang làm. Cũng khiến sau đây có triển khai công việc làm Thái Chánh Dương tự tin hơn.

Đoàn người cuối cùng rời đi, Triệu Quốc Đống không tìm được cơ không tìm được cơ hội thích hợp nói chuyện với Thủ tướng, cũng may trước lúc lên máy bay Triệu Quốc Đống thấy cơ hội Thủ tướng nói chuyện với Thái Chánh Dương mà xen vào. Thủ tướng không có ý kiến gì mà chỉ nói Điền Nam theo trình tự báo cáo lên, kết quả cuối cùng là như thế nào thì không ai đoán trước được. Nhưng cuối cùng là Thủ tướng đã biết chuyện này.

Chuyện còn lại là việc của ủy ban tỉnh, cao tốc Côn Văn đi qua ba thành phố thị xã Côn Châu, Hồng Sơn, Văn Thành. Hạng mục này trước đó không xếp vào trong số hạng mục được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ giao thông an bài. Nhưng khi Triệu Quốc Đống nói với Thủ tướng, Thủ tướng không bác bỏ mà bảo Điền Nam theo trình tự báo cáo lên chính là một tia hy vọng. Đối với Điền Nam mà nói hạng mục lớn như vậy sẽ thúc đẩy sự phát triển của ba thành phố, thị xã. Dù chỉ có 1% hy vọng thì cũng phải dùng 100% nỗ lực mà tranh thủ.

Sau khi biết tin này dù là Vi Văn Minh, Ngô Nguyên Tể hay Lý Khánh đều rất nhiệt tình. Xây dựng đường cao tốc sẽ mang lại hiệu ứng rất lớn, mặc dù chỉ là giai đoạn xây dựng vẫn sẽ thúc đẩy việc xây dựng hai ven đường, tiêu thụ vật liệu xây dựng lớn. Cái này còn chưa tính sau khi xây dựng xong sẽ xúc tiến kinh tế địa phương phát triển nhanh hơn nữa.

- Ngồi đi, sao, đến chỗ tôi mà còn thấy lạ sao?
Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu Hoắc Vân Đạt ngồi xuống còn mình vẫn cúi đầu xem văn bản.
- Chờ chút, tôi xong ngay.

- Ngài cứ làm. Trưởng ban Triệu, tôi dù sao cũng không có việc gì, ngồi chờ ngài cũng coi như nghỉ ngơi.
Hoắc Vân Đạt thấy Triệu Quốc Đống có vẻ bị mặt trời Điền Nam làm đen đi nhiều nhưng tinh thần thoải mái hơn. Y lên ủy ban tỉnh có việc xong thuận tiện tới chỗ lão lãnh đạo ngồi.

Thế sự thay đổi khôn lường, y còn đang suy nghĩ nửa năm tới khi mình về Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống lại thoáng cái từ Bí thư thị ủy Ninh Lăng điều tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam. Bước tiến này là quá lớm làm Hoắc Vân Đạt trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận. Sau đó y được làm thường vụ thị ủy Hồng Sơn khiến Hoắc Vân Đạt không thể không cân nhắc tương lai của mình.

Thực tế mà nói thị xã Hồng Sơn là ư thu nhỏ. Ngành thuốc lá và luyện kim là sản nghiệp trụ cột lớn nhất của Điền Nam, nhất là ngành thuốc lá chiếm nửa thu tài chính của Điền Nam, các ngành khác nhìn như phát triển nhưng không có sức cạnh tranh mấy.

Hoắc Vân Đạt có đôi khi rất hâm mộ tình huống của Ninh Lăng, dựa vào ngành thiết bị điện và tài liệu chế tạo, sau đó bắt được cơ hội phát triển ngành năng lượng mới, tài liệu mới, cán bộ lãnh đạo đều có tâm lý mong muốn phát triển nên Ninh Lăng thoáng cái bay vọt về chất.

Nhưng ở bên Hồng Sơn thì điều kiện trụ cột tuy không tính là tốt nhưng cũng tuyệt đối không quá kém. Chẳng qua vấn đề lớn nhất chính là tốc độ tiếp nhận cái mới của cán bộ lãnh đạo không bằng bên Ninh Lăng, không có không khí tích cực khát vọng phát triển lớn như vậy. Vì thế nó hạn chế năng lực thu hút đầu tư và bồi dưỡng ngành mới của Hồng Sơn, đây cũng là điểm buồn bực nhất của Hoắc Vân Đạt. Y sở dĩ đến chỗ Triệu Quốc Đống chính là muốn thổ lộ phiền não của mình.

Nói ra thì mình tới Hồng Sơn làm thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng đã là hơn mấy cấp so với chức chủ tịch quận lúc còn ở Ninh Lăng của mình. Nhưng từ góc độ nào đó mà nói một Phó thị trưởng có rất nhiều chuyện không có quyền quyết định, rất nhiều công việc bị hạn chế. Đến Hồng Sơn lâu như vậy nhưng mình không chính thức làm được bao công việc, đây là việc làm Hoắc Vân Đạt thấy chán nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận