Lộng Triều

Phan Xảo gật đầu tỏ vẻ đã biết. Điền Vĩnh Thái được Triệu Quốc Đống hết sức đẩy lên vị trí Phó trưởng ban thường trực, nhất định là người được Triệu Quốc Đống tin cậy. Phan Xảo không muốn Điền Vĩnh Thái có ấn tượng không tốt về mình nên rất cẩn thận.

Cô biết mình mới tới, tuy nói là đến trụ sở tỉnh ủy nhưng Phan Xảo cũng không sợ. Cô làm Phó trưởng ban Tuyên giáo quận Tây Giang nhiều năm, không dám nói hiểu rõ các vấn đề ở cơ quan như lòng bàn tay nhưng cô cũng hiểu tính cách của Triệu Quốc Đống. Làm thế nào làm tốt công tác ở vị trí phó chánh văn phòng, còn không muốn để người ngoài nói mình vì Triệu Quốc Đống mà được điều lên.

- Tiểu Tần, trưởng ban Triệu có nhà không?

- Chánh văn phòng Phan, trưởng ban Triệu buổi sáng bình thường đều ở, chiều có lúc có. Hôm nay trưởng ban không tới có lẽ là đi họp.
Cô gái lắc đầu nói:
- Chị có thể hỏi chánh văn phòng Uông.

Văn phòng ngoài Uông Tòng Hỉ làm chánh văn phòng ra còn có ba phó chánh văn phòng. Ngoài Phan Xảo còn có một phó chánh văn phòng phụ trách công tác văn thư và một phó chánh văn phòng phụ trách công tác hậu cần sự vụ, có thể nói đầy đủ ban bệ. Người của Ban Tổ chức cán bộ tuy không nhiều nhưng phân công đầy đủ, mỗi người phụ trách một mảng.

Phương Dạ Bạch vốn phụ trách các việc bên ngoài của cơ quan, bố trí phối hợp các hội nghị, Phan Xảo nghĩ chắc mình sẽ tiếp nhận lại công việc của Phương Dạ Bạch, dù là công việc khác thì cô thật ra không lo. Công tác văn thư Phan Xảo tự tin không kém, cô tốt nghiệp trường sư phạm tuy mấy năm không tiếp xúc qua nhưng vẫn có trụ cột, học lại một chút là ổn. Chuyện của Phương Dạ Bạch càng đơn giản, phối hợp an bài hội nghị, liên lạc tiếp đón đều là việc cô từng làm…. Nói tóm lại không cần biết phân công việc gì nhưng cô sẽ không làm trưởng ban Triệu mất mặt.

Phan Xảo đang suy nghĩ, Tiểu Tần liếc mắt thấy Điền Vĩnh Thái xuất hiện ở hành lang nên nói:
- Chánh văn phòng Phan, Trưởng ban Điền đến.

Điền Vĩnh Thái nhìn ra ngay một người phụ nữ cao gầy mặc đồ công sở màu xanh nhạt, đi giày cao gót trắng đang đứng trước cửa văn phòng vốn thuộc về Phương Dạ Bạch.

- Ồ, đây là Tiểu Phan phải không? Chào mừng, chào mừng.
Điền Vĩnh Thái dừng một chút rồi lập tức đi tới.

- Trưởng ban Điền, chào ngài, tôi là Phan Xảo vừa đến báo danh. Tiểu Tần dẫn tôi tới xem phòng làm việc, tôi đang chuẩn bị đến trình diện với ngài.
Phan Xảo hơi hạ thấp người nói.

- Tiểu Phan, không cần khách khí như vậy. Hôm nay trưởng ban Kỷ cùng trưởng ban Triệu đến Côn Châu khảo sát, trưởng ban Triệu có lẽ chiều cũng không về ban. Trưởng ban Triệu dặn tôi nói hôm nay chị sẽ tới. Như vậy cũng tốt, đến sớm một chút cũng giúp lão Uông nắm bắt công việc trong tay. Trong thời gian này ban có nhiều việc thiếu một người đúng là có cảm giác không chuyển động.

Điền Vĩnh Thái nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình rồi thầm gật đầu. Chỉ riêng phong độ này dù chỉ là một bình hoa cũng có thể làm tăng hình tượng. Người mà Triệu Quốc Đống để mắt tuyệt đối không đơn giản chỉ là một bình hoa, xem ra có thể tính là một người thuộc Triệu hệ.

- Trưởng ban Điền, ngài quá khách khí rồi. Tôi tới, ngài có công việc gì cứ phân phó, tôi làm không tốt còn xin mời Trưởng ban Điền phê bình chỉ bảo.
Phan Xảo cười nói.

- Ồ, vậy Tiểu Tần đi mời lão Uông đến văn phòng tôi một chuyến, Tiểu Phan, chị cũng đi, coi như là trao đổi về phân công công việc của chị.
Điền Vĩnh Thái gật đầu nói.
….
Triệu Quốc Đống khảo sát xong Côn Châu đã là hơn 6h chiều. Ngô Nguyên Tể và Triệu Quốc Đống từ hợp tác xã Mai Lâm đi ra, lên xe.

- Trưởng ban Triệu, hai ngày khảo sát đã xong, hôm nay coi như là tổng kết nên phải uống chén rượu chứ?
Ngô Nguyên Tể nhìn thị trưởng Vương Liệt ngồi bên:
- Lão Vương, trưởng ban Triệu không mấy khi đến Côn Châu chúng ta khảo sát, 16 thành phố thị xã thì bỏ Côn Châu chúng ta ở cuối cùng, chỉ riêng việc trưởng ban Triệu coi trọng Côn Châu như vậy thì tối nay chúng ta phải tiếp trưởng ban Triệu nhiệt tình mới được. Trưởng ban Tử Lan, chị cũng không được chạy, lần trước chị cùng trưởng ban Khôn đến Hồng Sơn đã chạy khiến trưởng ban Khôn không lên được xe, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện.

- Bí thư Ngô, tửu lượng của trưởng ban Triệu như thế nào anh còn không biết sao? Hai người không phải là bạn học sao, chẳng lẽ lúc học hai người chưa từng uống cùng nhau sao?
Kỷ Tử Lan cười hì hì nói:
- Ai cũng biết Bí thư ngô uống tốt, không biết đụng trưởng ban Triệu của chúng tôi có phải là sao Hỏa đâm vào trái đất không? Tôi thấy có lẽ khó phân được thắng thua, đâu ra còn cần đến mấy người ngoài chúng tôi. Thị trưởng Vương, anh nói có đúng không?

- Đúng thế, trưởng ban Kỷ nói rất có lý. Bí thư Ngô ở Hồng Sơn đã nổi tiếng uống, chẳng lẽ tới Côn Châu lại giảm đi, tôi không tin. Tối nay rượu của trưởng ban Triệu chỉ có thể do bí thư Ngô tiếp. Bí thư Ngô, anh cũng không nên khách khí, không thấy trưởng ban Triệu đang nhìn chằm chằm vào anh, chờ anh ra tay sao?

Vương Liệt có dáng người hoàn toàn trái ngược với Ngô Nguyên Tể. Ngô Nguyên Tể thấp lùn, Vương Liệt cao gầy nhã nhặn, đeo cặp kính gọng đen càng tăng thêm phần nho nhã. Nhưng Vương Liệt lại không phải xuất thân văn nhân mà là quân nhân, hơn nữa con nhà quân nhân. Ông nội Vương Liệt từng làm hồng quân, bố làm quân nhân, có thể nói nhà Vương Liệt rất có tiếng ở Điền Nam. Vương Liệt cũng xuất thân quân nhân chuyển nghiệp về địa phương rồi từng bước từ cấp phó huyện lên làm được thị trưởng Côn Châu.

Sức khỏe Vệ Cơ Thành yếu nên nhiều công việc cụ thể đều do Vương Liệt gánh vác. Tỉnh ủy có ý muốn điều chỉnh vị trí của Vệ Cơ Thành, Vương Liệt là người có sức cạnh tranh nhất cho chức Bí thư thị ủy Côn Châu nhưng cuối cùng lại do Ngô Nguyên Tể từ Hồng Sơn đánh tới, điều này làm rất nhiều người thấy bất đắc dĩ thay Vương Liệt.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy Vương Liệt biết giấu tâm trạng của mình, ít nhất trong hai ngày hắn khảo sát Côn Châu cũng không thấy vấn đề gì. Ngay cả Ngô Nguyên Tể cũng nói ít nhất trong thời gian này y khá hòa thuận với Vương Liệt.

Theo Triệu Quốc Đống thấy mặc kệ trong lòng Vương Liệt tính toán gì, chỉ riêng việc Vương Liệt làm được như vậy, Triệu Quốc Đống cảm thấy đối phương đủ tư cách. Không thể nói đến mức không bị hoàn cảnh bên ngoài tác động, chỉ cần khống chế được tâm trạng, phân được nặng nhẹ đã là một nhân tài.

Chỉ riêng điểm này Triệu Quốc Đống cũng nguyện quen biết với Vương Liệt.

- Lão Vương, tửu lượng của lão Ngô thì tôi đã sớm kiến thức, tửu lượng có hạn, uống rượu bình thường, uống đến sau thường lấy nước giả rượu. Tôi thật ra nghe nói anh uống không kém, rất nhiều nhân vật tự xưng tửu lượng tốt đều thua anh, không biết có phải như vậy không?

Triệu Quốc Đống cười cười ra “chiến thư”

Vương Liệt hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
- Ồ, trưởng ban Triệu muốn thử tôi thì Vương Liệt tôi sao dám không tuân lệnh. Bí thư Ngô, xem ra hôm nay trưởng ban Triệu và trưởng ban Kỷ muốn thay mặt btcbc tỉnh ủy thử sự đoàn kết của bộ máy Côn Châu chúng ta. Bộ máy Thị ủy, ủy ban Côn Châu có sức chiến đấu hay không phải xem anh và tôi.

Vương Liệt tiếp chiến thư cũng không quên kéo Kỷ Tử Lan xuống nước, làm Kỷ Tử Lan vừa tức vừa lo.

Cô uống mặc dù được nhưng sao có thể so sánh với mấy người Ngô Nguyên Tể, Vương Liệt. Nhưng Vương Liệt thoáng cái đẩy cô vào chỗ chết, Triệu Quốc Đống và cô đấu với Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt, chẳng lẽ nói lúc này cô còn có thể bỏ mặc Triệu Quốc Đống mà trốn.

Cuộc đấu oanh liệt tạo ra vô số tia lửa. Dù là Triệu Quốc Đống đấu với Ngô Nguyên Tể là kỳ phùng địch thủ, hay Vương Liệt anh dũng đấu với Triệu Quốc Đống, hoặc Kỷ Tử Lan đấu với Ngô Nguyên Tể đều khá căng thẳng.

- Đi bộ một chút Liệt Tử.

Vương Liệt kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống. Liệt Tử. Tên gọi này của mình không phải người bình thường có thể gọi, nhưng đối mặt với vị thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ trẻ hơn mình vài tuổi này, Vương Liệt chỉ có thể gật đầu.

- Cửu ca coi như người anh của tôi, trong thời gian này y vẫn ở Bắc Kinh học tập. Cửu ca gọi cho tôi nói lập tức sẽ về, đến lúc đó chúng ta cùng ngồi một chút.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Thiên Cửu?
Vương Liệt vốn trầm ổn nhưng lúc này không nhịn được lộ vẻ vui mừng.
- Y sẽ về?

- Nhanh thôi, chắc chỉ trong mấy ngày này.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Kỳ Thiên Cửu làm phó quân đoàn trưởng một quân đoàn đồn trú ở Côn Châu, đây là quân đoàn phản ứng nhanh để đối phó tình hình quốc tế không ngừng thay đổi. Lần này Kỳ Thiên Cửu lên Bắc Kinh học nghe nói còn ra nước ngoài, chủ yếu học tập ở phương diện tác chiến. Bên trên có lẽ muốn Kỳ Thiên Cửu làm sư đoàn trưởng một sư đoàn phản ứng nhanh mới thành lập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận