Lộng Triều

Bỏ máy xuống Tống Quốc Lương tức giận vung tay ném gạt tàn bằng thủy tinh xuống đất. Gạt tàn có chất lượng tốt, ném xuống lăn vài vòng mà không vỡ.

- Mẹ kiếp, con chó không biết thức thời.
Tống Quốc Lương không nhịn được chửi một câu. Nếu không tìm cách phát tiết cơn tức giận trong lòng, y cảm thấy quả thực khó có thể nhịn nổi. Thở hổn hển vài hơi, Tống Quốc Lương mở khuy cố như muốn mình mát mẻ hơn.

Đi vòng mấy vòng trong phòng, Tống Quốc Lương mới cảm thấy tâm trạng mình thoáng bình phục một chút. Y cầm máy gọi ra ngoài.
- Tiểu Tương? Chủ tịch Hòa Khiêm có nhà không? Không có? Đi đâu vậy, cậu biết không?

- Tây Sơn? Chủ tịch Hòa Khiêm đi một mình? Điện thoại cũng không mang ư? Ừ tôi biết rồi.

Tống Quốc Lương bỏ máy xuống chán nản ngồi lên ghế.

Đào Hòa Khiêm xem ra đã biết tất cả đã không có đường sống nữa. Bên mình như là kẻ diễn kịch còn Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống lại là người ngồi xem.

Tên Vương Liệt đáng chết.


Đào Hòa Khiêm chắp tay đi trên con đường đá, đi cạnh y là trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh Tạ Vĩnh Tường, một cấp dưới đi theo y gần 20 năm.

- Chủ tịch nghỉ một chút thôi. Chúng ta ở tuổi này đi nhanh như vậy cũng nên chú ý. Người ra mồ hôi rồi gió thổi vào là không chịu được đâu.
Tạ Vĩnh Tường đi chậm lại nói.

- Ồ, lão Tạ, chúng ta thật sự đã già rồi sao? Nhớ lúc trước hai chúng ta đi bộ trên núi mấy ngày mà không mệt.
Đào Hòa Khiêm thở dài nói.
- Tuổi không buông tha người, thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua.

Tạ Vĩnh Tường cảm thấy tâm trạng của Đào Hòa Khiêm nhấp nhô không ngừng, biết là tin tức ban chiều làm cho Đào Hòa Khiêm bị kích thích. Nhưng loại chuyện này y làm trưởng ban thư ký cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lấy thân phận bạn bè lâu năm mà an ủi.

- Chủ tịch, tuổi của chúng ta không còn trẻ, cũng nên là lúc để đồng chí còn trẻ xông xáo. Bây giờ chúng ta nói chính là khoa học.
Tạ Vĩnh Tường thản nhiên nói.

Đào Hòa Khiêm nở nụ cười:
- Lão Tạ, sao, còn sợ tôi không vượt qua được ư? Yên tâm, dù như thế nào thì chúng ta cũng phải vượt qua. Nếu ngồi trên vị trí này thì chúng ta sẽ không thể chỉ ngồi ăn cơm thôi chứ? Chẳng qua anh nói cũng đúng tuổi của chúng ta không thể so sánh với trước đây, cạnh mạnh háo thắng không thuộc về người ở độ tuổi của chúng ta. Điểm này tôi biết.

Tạ Vĩnh Tường từ giọng của đối phương nghe ra một tia không phục. Y không khỏi thở dài một tiếng. Tính cách Đào Hòa Khiêm nhìn như khiêm nhường nhưng trong lòng lại có tính không chịu thua. Thái Chánh Dương đến Điền Nam đã kích thích tính cách này của Đào Hòa Khiêm lên cao hơn nữa.

Chỉ là Thái Chánh Dương cũng không phải hạng vừa. Đến ở ẩn hai năm, bắt đầu từ năm nay đã ra tay, từng bước thể hiện sức mạnh của bí thư tỉnh ủy. Mỗi một bước đều dấu trí đấu dũng với Đào Hòa Khiêm.

Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc, Tống Quốc Lương đều xem nhẹ chiêu thức của Thái Chánh Dương. Thái Chánh Dương đẩy Triệu Quốc Đống lên phía trước, lợi dụng Trung ương không hài lòng với cục diện hai năm qua của Điền Nam mà triển khai một loạt động tác mạnh. Nó khiến Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc cảm thấy Thái Chánh Dương như lấy trứng chọi đá. Mãi đến khi sự kiện Khúc Châu bộc phát đã khiến hai người Đào Hòa Khiêm, Trương Bảo Quốc ngã lộn nhào.

- Chủ tịch, chuyện của Vương Liệt…
Tạ Vĩnh Tường vừa nói tới đây, Đào Hòa Khiêm đã cắt ngang.
- Hôm nay không nói chuyện này, chúng ta đi leo núi, chuyện công việc để lúc làm việc nói chuyện.

Tạ Vĩnh Tường lắc đầu. Y biết mặc dù bề ngoài Đào Hòa Khiêm không quá để ý tới chuyện này nhưng nó lại như cây kim đâm trong lòng Đào Hòa Khiêm, có lẽ cây kim này sẽ đâm trong lòng Đào Hòa Khiêm cả đời, cả đời sẽ rất khó chịu. Tạ Vĩnh Tường không hy vọng thấy thủ trưởng kiêm bạn thân của mình rơi vào cơn đau không thể hóa giải này.

- Chủ tịch, thực ra việc này cũng không có gì khó hiểu. Vương Liệt là kẻ tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó, điểm này chúng ta biết rõ. Nhưng có thể y có khát vọng, Triệu Quốc Đống cũng rất lợi hại, dám can đảm quyết định. Thái Chánh Dương dùng người này quá tốt, chống lại được Phó bí thư Tỉnh ủy. Trên thực tế một bộ phận lớn quyền lực của Trương Bảo Quốc bị Triệu Quốc Đống đoạt lấy. Bây giờ Trương Bảo Quốc gần như không có tác dụng gì.

Tạ Vĩnh Tường nói không quá khách khí. Y vẫn coi thường Trương Bảo Quốc, cho rằng tên này thấy lợi nhỏ mà quên mạng, thiếu khí độ và rộng lượng, không biết đối phương lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy như thế nào. Trương Bảo Quốc có thể nói còn kém xa Triệu Quốc Đống.

Đào Hòa Khiêm cũng có chút nuối tiếc. Vương Liệt dựa vào phe Thái Chánh Dương, Triệu Quốc Đống nằm ngoài suy đoán của y.

Theo y thấy thực tế mình đã có lời hứa rất rõ ràng với Vương Liệt. Chỉ cần hắn kiên trì thì Ngô Nguyên Tể chỉ có thể từ chức khỏi vị trí Bí thư thị ủy Côn Châu, như vậy chức Bí thư thị ủy Côn Châu sẽ là của Vương Liệt. Lúc ấy Vương Liệt cũng động tâm. Chỉ là Đào Hòa Khiêm không muốn ép Vương Liệt quá chặt nên đẩy Vương Liệt sang bên Trương Bảo Quốc, mong Trương Bảo Quốc thuyết phục. Không ngờ Vương Liệt sau tối đó lại im lặng, thậm chí còn không tới chỗ Trương Bảo Quốc. Mãi đến hôm nay mình mới biết tại sao lại như vậy.

Lý Hiếu Văn đột nhiên điều tới làm phó cục trưởng Cục kinh doanh thuốc lá quốc gia, đây là vì để vị trí lại cho Vương Liệt. Thị xã Ngọc Hà có thực lực kinh tế mặc dù kém Côn Châu và Khúc Châu nhưng thu tài chính của Ngọc Hà lại vượt xa Khúc Châu, thậm chí còn hơn Côn Châu. Thu nhập bình quân cũng tương đương Côn Châu. Có thể nói vị trí Bí thư thị ủy Ngọc Hà là vị trí bao người mơ tưởng.

Rất nhiều cán bộ tuổi hơi cao và không có hy vọng tiến bộ đều hy vọng tới Ngọc Hà nhận chức. Công việc Ngọc Hà khá dễ dàng, vấn đề tài chính và kinh phí không có gì phải lo lắng, đây là nơi rất tốt để dưỡng già.

Đối với Lý Hiếu Văn là người từ cục Kinh doanh thuốc lá quốc gia đi ra, bây giờ có thể có cơ hội quay lại cục Kinh doanh thuốc lá quốc gia làm phó cục trưởng chính là áo gấm về nhà. Vì thế việc điều chỉnh này đối với Lý Hiếu Văn mà nói là quá tốt đẹp.

Tất cả chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã được xác định xong. Nhất là việc Lý Hiếu Văn đến cục Kinh doanh thuốc lá quốc gia nhận chức ra thì theo Đào Hòa Khiêm biết ngoài Triệu Quốc Đống ra gần như không ai có thể trong vài ngày đó hoàn thành được. Qua đó cũng đủ thấy năng lực của Triệu Quốc Đống.

Đào Hòa Khiêm dừng lại nhìn quanh một vòng sau đó nói:
- Chuyện đã kết thúc, bây giờ chúng ta không cần phải oán giận lẫn nhau. Ngô Nguyên Tể cũng tốt, Vương Liệt cũng tốt, bây giờ trong tỉnh đã cho bọn họ sân khấu để tự thể hiện mình.

Ngày 18/11/2005, tỉnh Điền Nam đưa ra thông báo miễn chức phó bí thư thị ủy Côn Châu của Vương Liệt, bổ nhiệm Vương Liệt làm Bí thư thị ủy – Đảng ủy thị xã Ngọc Hà. Cùng lúc đó Vương Liệt cũng từ chức thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Côn Châu. Trước đó tỉnh ủy Điền Nam cũng đồng ý để đồng chí Lý Hiếu Văn thôi giữ chức Bí thư thị ủy Ngọc Hà.

Hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Côn Châu lập tức bổ nhiệm phó bí thư thị ủy Trì Trọng Sanh làm phó bí thư thị ủy, thị trưởng. Tỉnh ủy Điền Nam cũng lập tức bổ nhiệm ủy viên Đảng ủy Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, trưởng phòng số ba Đinh Hoa làm phó bí thư thị ủy Côn Châu.

Triệu Quốc Đống tự mình đưa Vương Liệt đến Ngọc Hà nhận chức.

Ở trên xe Triệu Quốc Đống cũng nói rõ với Vương Liệt, hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã thảo luận quan điểm của Vương Liệt về việc thành lập khu công nghiệp công nghệ sinh học và quang điện, nhất trí yêu cầu Vương Liệt dựa trên nền tảng Khu khai phát Ngọc Hà mà thành lập khu công nghiệp kia. Cố gắng trong vòng ba năm tạo được quy mô ban đầu của khu công nghiệp khoa học kỹ thuật công nghệ sinh học và quang điện Điền Nam, tiến vào nhóm các khu công nghiệp khoa học kỹ thuật hàng đầu của cả nước. Vì thế tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cũng sẽ trao quyền tự chủ và chính sách ưu đãi nhiều hơn nữa cho Khu khai phát Ngọc Hà.

Vương Liệt hiểu rõ ý của Triệu Quốc Đống. Tình hình tài chính của Ngọc Hà rất tốt, Triệu Quốc Đống giao vị trí Bí thư thị ủy Ngọc Hà cho mình thực ra đã tốn không ít tâm huyết. Đây không đơn thuần là cho mình một vị trí mang tính an ủi mà thật sự muốn mình đạt thành tích ở Ngọc Hà. Điều này nói rõ đối phương rất tán thành quan điểm khu công nghiệp công nghệ sinh học và quang điện của mình.

Việc này vừa vặn phù hợp ý đồ của Vương Liệt. Y chính là muốn có sân khấu như Ngọc Hà để thể hiện, y sẽ đem các tài nguyên mình tốn nhiều tâm sức kinh doanh đến Ngọc Hà, để cho tỉnh ủy và Côn Châu nhìn xem Vương Liệt không phải người nói mà không biết làm, chứng minh quan điểm của mình dù ở Ngọc Hà vẫn sẽ là điểm sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận