Lộng Triều

- Ừ, cậu thật ra nhìn chuyện cũng thoáng đó, đánh giá là chuyện của dân chúng và lãnh đạo cấp trên. Những lời này rất có trình độ, còn đưa vị trí của dân chúng lên trước lãnh đạo.

Lôi Hướng Đông nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống, bưng chén café lên ngửi ngửi.
- Dân chúng đánh giá là theo cảm tính, đồng thời cũng là toàn diện nhất, tuyệt đối không nên coi nhẹ trí tuệ của dân chúng. Nếu cho rằng việc mình làm có thể giấu hết mọi người là sai lầm, quá sai lầm. Trong mắt dân chúng thì mình dù trốn ở đâu cũng không thể trốn.
Triệu Quốc Đống ưỡn lưng, dựa mình vào ghế như muốn vứt hết trói buộc trên người.
- Lãnh đạo đánh giá có thể theo nhiều phương diện mà cân nhắc nhưng tôi tin khi đánh giá một người, một việc thì cũng cần phải lấy chính bản thân sự việc hoặc là phải lấy dân ý làm cơ sở.

Lôi Hướng Đông nở nụ cười nhấp ngụm café. Y giơ ngón cái với Triệu Quốc Đống:
- Cao kiến.

- Thực ra cũng không phải cao kiến gì cả, vốn là một đạo lý rất dễ hiểu nhưng thường như vậy người ta lại nhìn không thấu, luôn cảm thấy mình rất cao minh, không ai có thủ đoạn bằng mình.

- Hừ, nhỏ thắng bằng trí, lớn thắng bằng đức, trong lòng có điều lo lắng thì cuối cùng cũng sẽ bị ngã ngựa.

- Ồ, sao nghe thấy Đông ca có cảm xúc vậy?
Triệu Quốc Đống nghe ra được Lôi Hướng Đông hơi dùng giọng than thở.

- Ừ, làm việc gì chẳng phải đụng việc này. Việc trong tay tôi cũng thế. Luôn gào thế muốn công ty tư nhân mạnh dạn đi ra, phải thả nước nuôi cá, muốn ủng hộ mạnh về chính sách. Nhưng chính thức áp dụng vào thực tế lại chọn này chọn kia, luôn mang theo cái kính nhìn người.
Lôi Hướng Đông từ tốn nói.
- Tôi vẫn có một quan điểm thịt nát hay còn cả miếng vẫn ở trong nồi. Đừng để ý nó là công ty nhà nước, công ty tư nhân, đó đều là công ty Trung Quốc. Chỉ cần nó có thể đi ra ngoài phát triển lớn mạnh, chỉ cần nó có lợi cho quốc gia, dân chúng, phù hợp nguyên tắc như vậy cần phải mạnh dạn ủng hộ.

Triệu Quốc Đống cũng cười cười giơ ngón cái lên với Lôi Hướng Đông.
- Đông ca, quan điểm này của anh đáng để làm hồi chuông cảnh tỉnh cho rất nhiều lãnh đạo. Chiến lược đi ra nước ngoài là vậy, ở trong nước không phải thế sao. Anh quản nó là công ty nhà nước, công ty tư nhân làm gì, chỉ cần nó tuân thủ pháp luật, nộp thuế đầy đủ là được. Nó có thể sáng tạo nguồn thu cho anh, giải quyết công ăn việc làm cho dân chúng, làm thị trường phồn vinh lên, như vậy chính quyền cần phải toàn tâm toàn ý phục vụ nó, giải quyết khó khăn cho nó để sáng tạo hoàn cảnh kinh doanh càng tốt hơn cho nó. Đương nhiên nếu nó vi phạm pháp luật thì cũng cần xử lý theo quy định. Đừng nói cái gì mấy chục mấy trăm điều ủng hộ phát triển, có thể áp dụng vào thực tế có mấy điều. Nếu anh có thể làm được đối xử công bằng đã là đủ rồi.

Lôi Hướng Đông nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Đống, người này luôn làm mình có cảm giác quyết đoán, cứng rắn nhưng Lôi Hướng Đông đúng là không ngờ hắn lại trực tiếp công kích hiệu quả của 36 điều trong quy chế xúc tiến phát triển kinh tế phi công hữu.

- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu hình như đi lệch đề tài, mùi thuốc súng khá nặng đó.

- Hắc hắc, đúng là lệch đề tài, mùi thuốc súng thì không thể nói. Chỉ là cảm thấy quốc gia có chính sách xúc tiến phát triển kinh tế phi công hữu là việc tốt nhưng chính quyền địa phương áp dụng vẫn còn chưa đủ mạnh. Nguyên nhân là do cổ hủ, không chịu đổi mới, nhất là khu vực không phát triển càng rõ ràng. Anh đã lạc hậu còn không chịu đổi mới thì sao đuổi kịp khu vực phát triển? Tôi xem cũng thấy sốt ruột. Đối với một số lãnh đạo chúng ta có người đi một bước xem ba bước nhưng đa số là đi bước nào xem bước đó.
Triệu Quốc Đống nhún vai đầy bất đắc dĩ.

- Đừng nói mấy việc đó, cậu lần này lên Bắc Kinh sợ là sẽ khiến rất nhiều người phải suy nghĩ đó.
Lôi Hướng Đông dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, hai tay đặt lên thành ghế.

- Thích nghĩ như thế nào thì kệ bọn họ, tôi lên Bắc Kinh với vợ chẳng lẽ cũng phải nghĩ người khác cảm nhận như thế nào sao? Sống mệt như vậy thì tốt hơn hết không làm quan nữa.
Triệu Quốc Đống khinh thường nói.

- Thằng này.
Lôi Hướng Đông vừa cười vừa lắc đầu.
- Làm quan cũng phải có điểm của quan chức chứ. Cậu là cán bộ cấp phó bộ rồi mà còn như vậy sao?

- Đông ca, cả ngày mang mặt nạ còn không đủ mệt sao? Thế giới này quá nhiều mặt âm u. Tôi thấy chơi gái, nghiện ngập, bạo lực, chửi bới người, đánh bạc, biến thái… thực ra đều là cách giảm áp lực. Anh nói chúng ta có khi nào biến thành một loại người đó không?
Triệu Quốc Đống gác chân lên, phun ra một hơi.
- Phương thức bình thường đúng là khó giải tỏa áp lực lớn đến như vậy.

Lôi Hướng Đông trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Cậu đang nghĩ gì thế hả? Người sống trên đời sao có thể không gặp áp lực? Động vật cũng còn có áp lực sinh tồn nữa là. Chủ yếu chính là làm thế nào điều tiết tâm trạng của mình, làm mình không bị vật ngoài ảnh hưởng. Chúng ta có thể dành thời gian nói chuyện với bạn bè, đi du lịch, đọc sách, đó đều là cách giải tỏa lành mạnh.

- Nhưng anh cũng phải thừa nhận mấy biện pháp này không thể hóa giải áp lực mấy mà.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.

- Hừ, ngụy biện.
Trong lòng Lôi Hướng Đông cũng thừa nhận quan điểm của Triệu Quốc Đống, nhưng việc này có quan hệ lớn đến tố chất, đạo đức của một người. Người thiếu tố chất sẽ dễ mất năng lực chống cự, dễ bị ăn mòn, tha hóa.

Liếc nhìn hai người phía bàn bên đang nói cười vui vẻ, Chu Hâm không thể tin nổi. Y vô thức đưa tay dụi mắt nhưng lý trí khống chế y không không nên làm loại hành vi này. Y chỉ hơi nhíu mày cẩn thận nhìn, đúng thế, hai người kia rất quen, chỉ là hai người bọn họ sao lại ngồi với nhau.

Chẳng qua y vừa nghĩ thì Lôi Hướng Đông cũng là cán bộ từ tỉnh An Nguyên đi ra, như vậy sẽ giải thích được. Chẳng qua hai người nhìn rất thân thiết, không giống quan hệ bình thường.

- Xin lỗi, tôi có việc, các vị đi trước, tôi ngồi lại một chút.
Chu Hâm ra hiệu người đoàn mình đi trước, y chỉ giữ lại Chu Đạt.

- Anh, chuyện gì vậy?
Chu Đạt khó hiểu hỏi.

- Nhìn bên kia xem
Chu Hâm cười nói.
- Đi mòn giày không thấy, đến khi thấy lại không mất công sức.

Nhìn theo ánh mắt của Chu Hâm, Chu Đạt ngẩn ra rồi lập tức vui vẻ nói.
- Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông, hai người này sao đi cùng nhau?
- Đâu chỉ là đi cùng nhau? Chú nhìn bọn họ nói cười vui vẻ như vậy, anh dám cá quan hệ hai người này không bình thường. Đúng, chú nhớ không, năm ngoái khi hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh bị kệt, Triệu Quốc Đống nói như thế nào nhỉ? Phải phát động ảnh hưởng từ nhiều mặt. Anh nhớ kỹ lúc ấy có một bài viết ký tên Lôi Hướng Đông, yêu cầu cơ cấu tài chính phải phát huy tác dụng lịch sử đối với sự phát triển của công ty tư nhân, muốn có sự đối xử công bằng giữa công ty tư nhân với công ty nhà nước. Chú còn nhớ không?
Chu Hâm hưng phấn nói.

- Ừ, cũng hơi nhớ, nói vậy hai người bọn họ quen nhau từ lâu?
Chu Đạt chấn động.
- Không nhìn ra được, bảo sao Triệu Quốc Đống lại tự tin đến thế.

- Hừ, đây chỉ là một góc thôi. Chú hai, một người làm thường vụ tỉnh ủy ở độ tuổi hơn 30, chú nghĩ là dựa vào năng lực là đủ sao?
Chu Hâm lắc đầu nói.
- Người không thể nhìn bề ngoài. Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông đều là cổ phiếu đáng đầu tư, mua chuẩn thì chính là một người đắc đạo gà chó thăng thiên, chỉ tiếc Triệu Quốc Đống đi quá nhanh, chúng ta chưa chính thức thành lập được quan hệ với hắn.

- Anh, hắn không phải vẫn ở Điền Nam sao? Chúng ta có hạng mục ở Văn Thành mà, vẫn có cơ hội.
Chu Đạt tự tin nói.
- Em cảm thấy hắn có ấn tượng tốt đối với tập đoàn Hâm Đạt chúng ta. Chúng ta về sau có thể thường xuyên liên lạc với hắn.

- Đương nhiên, hôm nay cũng là một cơ hội. Lôi Hướng Đông cũng ở đây, có thể làm quen với giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế thì cũng có lợi nhiều cho việc tập đoàn chúng ta đi ra nước ngoài.
Chu Hâm nhìn hai người kia giống như thợ săn thấy con mời.
- Đây là ông trời cho chúng ta cơ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui