Nói chuyện với bạn bè luôn làm người ta thoải mái nên thời gian cũng có cảm giác trôi nhanh hơn. Triệu Quốc Đống đã lâu không nói chuyện thoải mái như vậy. Lôi Hướng Đông vừa là người nghe tốt, cũng có thể đúng dịp nói vài cậu, đối tượng như vậy là quá khó được. Triệu Quốc Đống tin Lôi Hướng Đông cũng có cảm nhận như mình.
Từ ngân hàng chính sách đến ngân hàng thương mại đang kêu gào muốn đưa vào nhà đầu tư chiến lược, niêm yết lên thị trường chứng khoán, đến ngân hàng thương mại địa phương cải cách, từ Ngân hàng trung ương đến Cục giám sát ngân sách quốc gia có nên tiến vào cải cách ngân hàng hay không, từ dự trữ ngoại hối không ngừng tăng lên mang đến mạo hiểm đến tỉ giá đồng Nhân dân tệ có nên buông ra không? Những đề tài này được hai người Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông trao đổi khá sôi nổi.
- Dừng lại, dừng lại, anh đừng nói mấy kiến thức chuyên nghiệp đó, tôi biết anh giỏi rồi là được chứ gì.
Triệu Quốc Đống lấy ngón tay đâm vào lòng bàn ra ra hiệu dừng lại.
- Tôi không có nhiều luận cứ chuyên nghiệp như anh. Tôi cũng biết ngân hàng chính sách nhất định phải được cổ phần hóa, nhưng đưa vào cái gọi là nhà đầu tư chiến lược có thể khiến tổn thất tài sản quốc gia thì tôi cho rằng cần cẩn thận, nhất là tôi nghi ngờ các nhà đầu tư kia có mang đến cái gọi là lý luận tiên tiến, nghệ thuật quản lý hiện đại.
- Ngân hàng nước ngoài không phải nhà từ thiện, mặc dù bọn họ có thể mang tới vài thứ nhưng chúng ta cũng cần phải trả giá không ít, điểm này tôi cảm thấy rất nhiều người đưa ra quyết sách của chúng ta hơi quá rộng rãi, đó là tài sản thuộc về toàn dân, không phải của cá nhân ai. Thả lỏng tay, đưa ra chính sách là tiền sẽ chảy ra ngoài như nước lũ, nhà đầu tư nước ngoài có thể ngồi hưởng thành quả, vừa ra tay là thu được hàng trăm triệu, vậy có hợp lý không? Bọn họ đã làm gì để được từng đó?
Lôi Hướng Đông cũng biết Triệu Quốc Đống là người có ý chí kiên định. Mặc dù y không đồng ý với vài quan điểm của Triệu Quốc Đống nhưng đối phương đưa ra một ít vấn đề đúng là có tính phổ biến nhất định.
- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu có chút thành kiến ở phương diện này, tôi đề nghị cậu xem mấy bộ sách hoặc là tìm hiểu quan điểm ở nhiều mặt thì hơn.
- Được rồi, tôi biết anh định bảo tôi đọc quyển sách gì. Tôi có đầu óc, tôi sẽ tự phân tích. Quan điểm của bọn họ tuy không hoàn toàn sai nhưng tôi cảm thấy bọn họ hơi quá.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Xem ra chúng ta không nhất trí ở điểm này, đó cũng là bình thường, không cần tranh thắng thua làm gì phải không? Trung Quốc lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có tôi và anh nhìn ra điểm này? Chúng ta có thể nói ra quan điểm của mình còn đâu xem thái độ của người có quyền quyết định.
Lôi Hướng Đông cũng bất đắc dĩ.
Hai người đập vào mắt làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra chẳng qua rất hanh có phản ứng.
Lôi Hướng Đông cũng cảm thấy gì đó nên quay đầu lại. Hai người đàn ông có vài nét tương tự đang mỉm cười đi tới. Lôi Hướng Đông không nhận ra đối phương nhưng nhìn khí độ là biết đây là khách quen ở câu lạc bộ Mỹ Châu. Mỗi tuần câu lạc bộ này đều có một vài hoạt động, mấy trăm hội viên cũng có một số người thích hoạt động như vậy. Triệu Quốc Đống gặp người quen ở đây cũng là là bình thường.
- Ồ, hai vị chủ tịch sao rảnh rỗi như vậy?
Triệu Quốc Đống đứng lên đưa tay ra.
- Sao có thể so sánh với trưởng ban Triệu, ngài ngày đi ngàn dặm, chúng tôi tự làm tự ăn nên đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chu Hâm khá lễ phép cười nói.
- Giám đốc Lôi, tôi là Chu Hâm, đây là em trai tôi Chu Đạt, chúng tôi ngưỡng mộ anh đã lâu hôm nay coi như may mắn được gặp.
Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế cơ mặt đừng có biểu hiện kỳ quái. Hai anh em này đúng là thú vị, từ câu nói vừa rồi đã thấy mùi vị rồi.
Lôi Hướng Đông hơi giật mình sau đó hiểu ra. Anh em Chu thị tập đoàn Hâm Đạt? Hai người này hàng năm đều có trên bảng Forbes, coi như người nổi tiếng ở tỉnh An Nguyên. Hơn nữa hạng mục điện phân nhôm Ninh Lăng tập đoàn Hâm Đạt đã đầu tư hơn một tỷ, còn quyết chiến với hai tập đoàn nhà nước lớn là Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng.
- Hân hạnh, hân hạnh, tôi cũng sớm nghe danh hai vị. An Nguyên chúng ta không có mấy người lên bảng Forbes, hai vị cùng lên bảng coi như là sự tự hào của An Nguyên chúng ta.
Lôi Hướng Đông đứng lên lễ phép bắt tay đối phương.
Tập đoàn Hâm Đạt lập nghiệp từ khai thác mỏ than, sản xuất phân bón, nhưng thông qua hạng mục điện phân nhôm Ninh Lăng đã chuyển mình, tài sản của tập đoàn cũng tăng vọt về chất. Năm ngoái hai anh em Chu Hâm đã tăng nhiều bậc trên bảng, chủ yếu đây là do thành công của hạng mục điện phân nhôm. Bây giờ Tập đoàn Hâm Đạt đang tích cực vận động để niêm yết trên thị trường chứng khoán Hongkong.
- Xấu hổ quá, chúng tôi sao dám nhận lời khen của giám đốc Lôi.
Chu Hâm không dám lộ vẻ đắc ý trước mặt Lôi Hướng Đông. Y chân thành nói.
- Đây toàn bộ là dựa vào các vị lãnh đạo và bạn bè ủng hộ nên Tập đoàn Hâm Đạt mới có thể có chút cục diện như vậy. Ngày sau Tập đoàn Hâm Đạt còn phải dựa vào sự ủng hộ của giám đốc Lôi và trưởng ban Triệu nhiều.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Chủ tịch Chu, chúng ta đều là người An Nguyên, anh nói quá như vậy làm răng tôi chua đến độ sắp rơi ra rồi. Giám đốc Lôi là người An Nguyên chúng ta, nhưng người ta suốt ngày nói chuyện với nước ngoài, bình thường chính là yêu cầu nói tiếng phổ thông, Tập đoàn Hâm Đạt các anh cũng có yêu cầu này chứ? Chúng ta cùng một chỗ thì nói giọng An Nguyên có phải hay hơn không?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Chu Hâm, Chu Đạt cùng nở nụ cười, Lôi Hướng Đông lại trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống sau đó cũng cười. Chu Hâm bình thường nói nghe hơi khác.
- Hai vị chủ tịch ngồi đi, không mấy khi gặp được như thế này, cũng coi như có duyên.
Triệu Quốc Đống phất tay ra hiệu Chu Hâm ngồi xuống.
- Trưởng ban Triệu, giám đốc Lôi, vừa nãy tôi lên thấy hai vị, nhìn hai vị đang nói chuyện vui vẻ nên không dám tới quấy rầy. Câu lạc bộ Mỹ Châu không có mấy người An Nguyên chúng ta tới, hôm nay gặp coi như duyên phận. Tối tôi mời hai vị dùng cơm có được không?
Chu Hâm cười cười đưa ra lời mời.
Lôi Hướng Đông hơi nhíu mày, y không quen ngồi ăn với người lạ. Vị trí giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế rất mẫn cảm, ngồi ăn với chủ tịch Tập đoàn Hâm Đạt tại câu lạc bộ Mỹ Châu rất dễ làm người ta hiểu lầm. Y không muốn để người khác liên tưởng quá nhiều.
Lúc trước Triệu Quốc Đống hẹn gặp ở đây đã làm Lôi Hướng Đông do dự. Y đã tới câu lạc bộ này nhưng đó đều là tham gia mấy hoạt động chính thức, ăn cơm cũng tốt, tiệc rượu xin mời cũng tốt, hoạt động cũng tốt, đều là do ngân hàng phái tới nên không có gì phải sợ. Y chưa bao giờ tới đây với tư cách cá nhân, không ngờ Triệu Quốc Đống lại hẹn ở đây.
Ngồi uống café, ăn cơm với Triệu Quốc Đống tại đây thì không sao, nhưng hai anh em Chu Hâm lại khác.
- Sao? Vừa nãy chúng ta vừa nói gì nhỉ?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Tập đoàn Hâm Đạt coi như là công ty tư nhân nổi tiếng ở An Nguyên, bây giờ đầu tư tương đối lớn ở Văn Thành, Điền Nam, tôi bây giờ coi như phụ trách Văn Thành nên rất hy vọng hai vị chủ tịch tăng cường đầu tư vào đây.
Triệu Quốc Đống nói vậy, Lôi Hướng Đông cũng nở nụ cười. Mình đúng là nghĩ nhiều. Ngân hàng phát triển quốc tế vốn thường xuyên qua lại với các công ty. Tập đoàn Hâm Đạt là tập đoàn nổi tiếng ở trong nước, mời mình dùng cơm cũng có gì đâu. Quan làm càng lớn, gan càng nhỏ, lời này không sai.
Thấy Lôi Hướng Đông đồng ý, hai anh em Chu Hâm rất vui.
Hạng mục điện phân nhôm của Tập đoàn Hâm Đạt ở Ninh Lăng sau hơn năm nay đã được mở rộng thêm vài hạng mục khác, tương lai rất đáng mong đợi. Tập đoàn Hâm Đạt vì thế cũng chuẩn bị tiến bước dài hơn, nhìn ra nước ngoài, có ý muốn tìm nguồn nguyên liệu ở nước ngoài.
Mà nếu muốn đi ra nước ngoài phát triển thì cần có một nhân tố quan trọng là quan hệ cứng, không chỉ là ở giới kinh tế, giới tài chính, thậm chí là Trung ương, Tập đoàn Hâm Đạt còn rất nhiều công việc cần làm.
Ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Châu đã là hơn 9h tối, uống rượu không ít, nói chuyện không ít, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hơi có men say.
Nếu là trước đây Triệu Quốc Đống sẽ gọi điện cho Trình Nhược Lâm để cô tới đón mình nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy muốn gọi cuộc điện này là rất khó khăn.
Có phải là quan hệ giữa mình và Nhược Đồng đột phá giới hạn nên mình thay đổi tâm trạng? Triệu Quốc Đống cầm điện thoại di động trong tay mà mãi không thể đưa ra quyết định.