Lộng Triều

Đẩy đề tài kia coi như mở được khúc mắc, cuộc nói chuyện giữa Qua Tĩnh và Triệu Quốc Đống trở nên dễ dàng hơn. Có lẽ Qua Tĩnh lên làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương nên càng tự tin hơn, có lẽ do Triệu Quốc Đống bỏ được việc nghĩ tới bước sau đây của mình làm gì nên hai người nói chuyện như bạn bè.

Không khí nói chuyện thoải mái này làm Qua Tĩnh rất thích. Triệu Quốc Đống đã làm thường vụ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên và trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam mặc dù không quá lâu nên nhưng cũng làm hắn bớt việc hay gây các chấn động, thay vào đó là sự cứng rắn, sắc bén giấu sau lưng ôn hòa, lúc cần càng mềm, lúc cứng càng cứng. Bảo sao hắn ở Điền Nam một năm tạo nhiều tranh luận như vậy.

Triệu Quốc Đống mời Qua Tĩnh ở lại cùng ăn trưa, Qua Tĩnh rất vui vẻ nhận lời.

Qua Tĩnh là nữ lãnh đạo có phong phạm nhất mà Triệu Quốc Đống từng gặp. Hắn tiếp xúc không ít nữ lãnh đạo, như Cam Bình, Hoàng Mộng Chân. Cam Bình hào phóng, xuất thân là cán bộ không thuộc đảng nên có khí thế hào hiệp mà cán bộ trong Đảng không có. Mà Hoàng Mộng Chân lại như người cân quắc anh thư, mỗi lần hội nghị thường vụ diễn ra đều đưa ra những câu nói đầy sắc bén.

Mà Qua Tĩnh lại khác, ngoài mặt khiêm tốn nhưng phía sau lại cứng rắn, luôn kiên định với việc mình tán thành.

Thành công cho đến bây giờ không có sự ngẫu nhiên, những lời này đã được vô số người nói, nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy nó rất chính xác với Qua Tĩnh.

Nghe nói Qua Tĩnh muốn tham gia hôn lễ của nhân viên ngày xưa, Qua Tĩnh không khỏi thở dài một tiếng.

Phẩm chất quyết định thành bại, tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống một lời khó nói hết, lúc rất sắc bén, lúc lại như một chiếc kim giấu trong đệm, nhưng có một điều có thể khẳng định chính là theo tuổi tăng lên nhân cách của Triệu Quốc Đống càng đột xuất. Hắn từ xa lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của nhân viên trước đây, hành vi này đủ để cho một nhân viên cả đời khó quên.

Triệu Quốc Đống vốn định 12h mới đến nhưng lo tắc đường, đồng thời Lưu Nhược Đồng cũng nhắc bên nhà gái cần đi sớm một chút.

Lệnh Hồ Triều cũng tới, y đến từ hôm trước, Sở Lỵ cũng đi cùng hắn đến Bắc Kinh. Do bay chuyến bay muộn nên tới Bắc Kinh đã là hơn 10h tối, Lệnh Hồ Triều gọi điện báo cho Triệu Quốc Đống mình đã tới, hẹn hôm sau trực tiếp đến khách sạn Côn lôn.

Triệu Quốc Đống đến thì xe đón dâu chưa về, hai vợ chồng Lệnh Hồ Triều chắc đã đến trước.

Lưu Nhược Đồng lái chiếc xe rất bình thường của cô, xe mặc dù mua đã vài năm nhưng ít đi, hay được bảo dưỡng cho nên không nhìn ra xe này đã chạy được bảy năm. Chỉ là loại xe của cô khá cũ, so sánh với các loại xe Mercedes-Benz Lincoln ở bãi đỗ xe thì kém hơn nhiều.

Lưu Nhược Đồng xuống xe còn cười hỏi có ảnh hưởng đến thể diện của Triệu Quốc Đống không, làm Triệu Quốc Đống mất giá không? Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, hắn đã qua cái tuổi theo đuổi vật chất, ô tô chỉ là phương tiện giao thông mà thôi, hắn không quá chú ý đến đi xe gì.

Khách sạn Côn Lôn là khách sạn năm sao lâu đời của Bắc Kinh, sau vài lần tu sửa nên điều kiện rất được, hơn nữa vị trí nằm ở trung tâm thành phố, giao thông rất thuận tiện. Thời gian trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh là thích tới khách sạn này. Có thể chọn khách sạn này tổ chức lễ cưới đủ chứng minh nhà chồng Lục Nhị không đơn giản.

Nhà Lục Nhị thì Triệu Quốc Đống biết rõ, bố mẹ làm giáo viên ở huyện Phong Đình, Lục Nhị đi đến bây giờ có thể nói là điều nhà cô chưa từng tưởng tượng được. Ngoài Triệu Quốc Đống giúp ra, chủ yếu là dựa vào cố gắng của cô và sự tán thành của lãnh đạo. Nếu không Cam Bình cũng không đưa Lục Nhị từ tỉnh An Nguyên đến bộ Văn Hóa.

Lệnh Hồ Triều đứng ở cửa liếc cái nhận ra vợ chồng Triệu Quốc Đống từ xe xuống nên đi tới đón.

Lục Nhị không có nhiều quan hệ ở bên Ninh Lăng, mấy năm ở tỉnh rồi lên Bắc Kinh. Vợ chồng Lệnh Hồ Triều nói giọng An Nguyên nên người phụ trách tiếp đón bạn bè người thân hai nhà cơ bản không nhận ra y. Mà Lệnh Hồ Triều muốn đợi Triệu Quốc Đống nên hai vợ chồng đứng ở cửa khách sạn cũng có chút không được tự nhiên.

Nghĩ đến mình tốt xấu cũng là phó chủ tịch huyện, lại được bí thư quận ủy Quế Toàn Hữu tin tưởng, Lệnh Hồ Triều rất đắc ý.

Mặc dù Lục Nhị bây giờ cũng là thư ký cấp trưởng phòng, thậm chí rất nhanh lên cấp phó huyện, lại là ở Bắc Kinh nhưng Lục Nhị không hề hâm mộ đối phương. Trời cao hoàng đế xa, dưới chân vua nên một cán bộ cấp phó huyện không đáng gì cả. Nhưng đặt ở huyện, nhất là phó chủ tịch huyện, thường vụ huyện ủy có quyền lực như y thì lại khác.

Hôm nay đứng đây không ai để ý, thậm chí không thấy ai là người quen làm Lệnh Hồ Triều không được tự nhiên.

- Trưởng ban Triệu, ngài tới.

Triệu Quốc Đống nhìn vợ chồng Lệnh Hồ Triều từ trên xuống dưới sau đó gật đầu nói.
- Được, xe ra thời tiết Quy Ninh rất hợp người. Sở Lỵ quen với công việc ở Hoài Khánh chưa?

- Trưởng ban Triệu, tôi bây giờ ở Hoài Khánh đã vài năm, còn có gì là quen hay không? Lấy ai theo đó, hai năm nay Ninh Lăng phát triển rất nhanh đã vứt Hoài Khánh ở phía sau, tôi mỗi lần về đều cảm thấy Ninh Lăng thay đổi rất lớn. Đây đều là do trưởng ban Triệu tạo trụ cột cho Ninh Lăng.

Sở Lỵ rất biết nói, miệng cũng ngọt, thoáng cái đã trở nên thân mật được với Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống thấy vậy cũng thầm khen. Sở Lỵ này không đơn giản, có vài phương diện còn có “năng lực” hơn Lệnh Hồ Triều. Một bên rất tự nhiên chụp mũ cho mình, một bên đã lấy lòng được Nhược Đồng.

Triệu Quốc Đống cười lớn có vẻ không coi ai ra gì làm không ít người đang chờ ở sảnh nhìn tới. Hơn nữa Triệu Quốc Đống và Sở Lỵ nói chuyện với giọng An Nguyên nên có mấy người lộ vẻ khinh thường.

- Trưởng ban Triệu, Sở Lỵ nói là sự thật. Mấy năm nay Ninh Lăng phát triển nhanh hơn Hoài Khánh nhiều, hơn nữa kết cấu sản nghiệp cũng trội hơn Hoài Khánh. Năm ngoái Hoài Khánh mặc dù thành côn vượt qua Vĩnh Lương để đứng thứ ba toàn tỉnh nhưng khoảng cách so với Ninh Lăng đứng thứ hai càng lúc càng lớn. Điểm này ngay cả phó bí thư thị ủy Đàm và thị trưởng Phó đều phải thừa nhận. Bí thư Toàn Hữu cũng thường xuyên nói Hoài Khánh muốn vượt qua thì không thể không tìm kiếm đột phá mới. Thị xã cũng đang không ngừng nghiên cứu thảo luận làm như thế nào để Hoài Khánh bay lên lần thứ hai. Ninh Lăng mang đến áp lực rất lớn cho toàn tỉnh. Chẳng qua có lẽ An Đô cảm thấy áp lực lớn nhất.

Lệnh Hồ Triều đã không là thư ký cẩn thận trước đây, mấy năm làm phó chủ tịch huyện khiến yy đã trưởng thành hơn nhiều. Mặc dù trước mặt Triệu Quốc Đống vẫn khiêm tốn, cung kính nhưng vẫn nói được ý kiến của mình.

Tốc độ tăng trưởng năm ngoái của Ninh Lăng đạt 63,8%, GDP đột phá 165 tỷ, mặc dù giảm không ít so với năm trước nhưng đây là dựa trên trụ cột 100 tỷ nên vẫn làm người ta sợ hãi. Có thể nói đến bây giờ Ninh Lăng mới chính thức có thực lực đuổi theo An Đô, mặc dù hai nơi vẫn còn chênh lệch hơn 70 tỷ nhưng Ninh Lăng vẫn ất có hy vọng vượt qua.

- Ninh Lăng hai năm qua phát triển khá nhanh, chẳng qua các nơi khác ở An Nguyên cũng không chậm. Đường Giang năm ngoái không chậm hơn Ninh Lăng bao nhiêu mà. Vinh Sơn cùng Thông Thành cũng có một ít khởi sắc. Tôi cảm thấy An Nguyên năm ngoái có điểm giống như trăm hoa đua nở, tốt hơn nhiều so với trước đây một mình Ninh Lăng nở hoa. Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên không ngừng hô hào toàn tỉnh cùng phát triển, hiệu quả cũng dần thể hiện ra. Tôi tin kinh tế An Nguyên năm nay còn có thể tốt hơn nữa.
Triệu Quốc Đống vừa nói vừa nhìn quanh một vòng.

Cửa chính đã rất đông khách, mỗi người đều nói chuyện với người quen của mình nhưng có thể thấy hầu hết là họ hàng, bạn bè bên nhà trai, xem ra nhà trai cũng có bối cảnh. Từ cách ăn mặc, ăn nói của khách tới cũng có thể nhìn ra đại khái.

Có mấy cô gái xem ra là người quen của Lục Nhị ở Bắc Kinh, còn có một chút có lẽ là đồng nghiệp ở Bộ văn hóa với Lục Nhị. Triệu Quốc Đống không nhận ra ai, cũng không biết Cam Bình đã tới chưa, theo lý thuyết lúc ày cũng nên đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui