Lộng Triều

- Ừ, không biết lão Bạch cảm thấy như thế nào, phó chủ tịch đến làm Bí thư thị ủy tỉnh thành. Nguyên Tể, bây giờ anh thật ra nên trao đổi với lão Bạch nhiều hơn. Anh bao giờ đi? Mai à?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.
- Lão Bạch cũng là đại biểu? Vừa lúc hai người có thể gặp ở hội nghị.

- Sáng mai bay, còn cậu? Định ở Côn Châu vài hôm hay lên Bắc Kinh hoặc là đi An Đô?
Ngô Nguyên Tể gật đầu. Y là đại biểu, ngày mồng 5 khai mạc đại hội, mồng 4 phải lên báo danh, trong tỉnh cũng thống nhất an bài. Triệu Quốc Đống thật ra hay, được miễn chức vào lúc này nên không tham gia hội nghị.

- Xem đã, các anh họp mười ngày, chẳng lẽ tôi ở Côn Châu mười ngày chờ anh sao? Dù sao tôi bây giờ cũng là người rảnh rỗi, từ phân công khác chính là bảo tôi chịu khó chờ thông báo. Nếu là thời xưa chính là mỏi mắt mong chờ, nghe nói có người đợi cả quãng đời còn lại cũng không thấy gì cả.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu.
- Chỉ mong tôi không đi con đường đó.
Nghe Triệu Quốc Đống nói, Ngô Nguyên Tể dở khóc dở cười. Ngô Nguyên Tể phát hiện là người bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, vẫn duy trì được tâm lý thản nhiên, đây là điều người bình thường rất khó làm được.

- Quốc Đống, tôi đã xem văn bản, lần này ở cấp bộ thì phải chờ hai hội nghị kết thúc, đến lúc đó sợ rằng mới có quyết định cuối cùng.
Ngô Nguyên Tể nói.
- Đợt điều chỉnh này có phải là chuẩn bị cho sang năm không?

- Sợ rằng con hơi sớm. Ít nhất còn năm rưỡi nữa, xem như đợt điều chỉnh nhỏ cho Đại hội Đảng sắp tới.
Triệu Quốc Đống một bên tự hỏi một bên nói.
- Đây thực ra cũng là điều bình thường. Tôi xem một số lãnh đạo lui xuống, phần lớn đều là người tuổi cao, bây giờ Trung ương không tập trung tiến hành điều chỉnh cùng lúc mà dùng cách tiến dần từng bước. Tôi cảm thấy làm vậy sẽ ảnh hưởng nhỏ đến địa phương, cũng có lợi thực hiện chính sách.
- Ồ, rất nhiều người có lẽ rất bất ngờ vì cậu cũng được điều chỉnh. Cậu mới tới Điền Nam có một năm, rất nhiều người cho rằng cậu sẽ ở lại Điền Nam ba năm, không ngờ đi nhanh như vậy.
Ngô Nguyên Tể có chút nuối tiếc.

Triệu Quốc Đống là đồng minh đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh ngầm. Thái Chánh Dương rất tin tưởng vào Triệu Quốc Đống, điều này cũng ở một trình độ nào đó làm suy giảm quyền lên tiếng của Ngô Nguyên Tể ở tỉnh ủy. Triệu Quốc Đống đi đương nhiên cần phải có người bù lại chỗ trống này, đây là cơ hội của Ngô Nguyên Tể. Nhưng tính từ góc độ khác thì năm ngoái lực lượng Thái hệ thông qua đợt điều chỉnh nhân sự đã chiếm ưu thế tuyệt đối ở Điền Nam. Bây giờ Triệu Quốc Đống đi thì có thể có biến hoá hay không cũng rất khó nói.

Mặc dù bây giờ Thương Vô Bệnh tiếp nhận chức trưởng ban tổ chức cán bộ, vị trí trưởng ban thư ký tỉnh ủy còn trống nhưng có lẽ nhanh chóng sẽ được xác định. Nhưng Ngô Nguyên Tể chưa nghe được tin gì từ Thái Chánh Dương.

Ngô Nguyên Tể rất muốn từ Triệu Quốc Đống để nghe ngóng được vài thứ. Triệu Quốc Đống bây giờ coi như người ngoài cuộc ở Điền Nam, đối với Ngô Nguyên Tể mà nói kéo gần quan hệ với Triệu Quốc Đống là hoàn toàn có lợi.

Tâm trạng phức tạp của Ngô Nguyên Tể, Triệu Quốc Đống cũng không hoàn toàn biết được. Trên thực tế hắn gi đã tách mình ra khỏi cục diện chính trị Điền Nam, lưu lại chẳng qua là mấy việc nhỏ mà thôi.

Ví dụ như vấn đề của Đinh Lập Cường, còn có cả Phan Xảo và Hướng Quân.

Hoắc Vân Đạt đi tới nước này đã khá nhanh, y cần là thời gian tích lũy, nhanh quá cũng không tốt, lời này rất thích hợp với Hoắc Vân Đạt. Hoắc Vân Đạt bây giờ cần chính là vùi đầu làm việc để đạt được thành tích.

Vấn đề của Đinh Lập Cường là đơn giản nhất. Hắn tin dù mình đến đâu, Ngô Nguyên Tể cũng không thể lập tức trở mặt. Một cán bộ cấp phòng đối với người ở cấp độ như Ngô Nguyên Tể mà nói là quá đơn giản. Mình chỉ cần thoáng đề cập là được.

Hướng Quân cũng không phải vấn đề. Hướng Quân làm rất xuất sắc ở Hồng Sơn, chính y cũng khá hài lòng với công việc trước mắt. Y bây giờ đã thành thường vụ huyện ủy, còn tương lai như thế nào chủ yếu dựa vào chính y. Đương nhiên lúc thích hợp Triệu Quốc Đống cũng không ngại nói giúp một hai câu.

Vấn đề của Phan Xảo khá phức tạp. Triệu Quốc Đống vốn nghĩ Phan Xảo sẽ ở lại Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhưng khi biết Triệu Quốc Đống sắp rời đi, Phan Xảo đã tỏ vẻ không muốn tiếp tục ở lại Điền Nam.

Triệu Quốc Đống từng cân nhắc để Phan Xảo tới Thị ủy Côn Châu, hắn tin Ngô Nguyên Tể cũng sẽ nể mặt mình nhưng Phan Xảo từ chối. Cô nói nếu có thể cô thà đồng ý về Ninh Lăng.

Điều này cũng làm khó Triệu Quốc Đống.

Về Ninh Lăng đương nhiên không vấn đề. Dù là Chung Dược Quân hay Tiêu Phượng Minh, Triệu Quốc Đống vẫn có sức ảnh hưởng tới bọn họ. Chủ yếu nằm ở chỗ sau khi về thì an bài vị trí nào là thích hợp với Phan Xảo? Triệu Quốc Đống không thể nào đưa ra chỉ thị cho Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh về một vị trí cho Phan Xảo được.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Phan Xảo có ý muốn đi theo mình, mình đi đâu cô sẽ đi đó.

Nếu Phan Xảo là đàn ông thì hắn tìm còn không được. Tác phong làm việc của Phan Xảo rất phù hợp ý đồ của Triệu Quốc Đống, nhất là giỏi nghiền ngẫm ý đồ công việc của Triệu Quốc Đống, gần như Triệu Quốc Đống định đi đâu là cô sớm đã làm chuẩn bị xong. Trong thời gian Phan Xảo chủ trì công việc văn phòng ban có thể nói là thời gian Triệu Quốc Đống thấy thoải mái nhất ở Điền Nam. Thứ gì vừa hỏi là Phan Xảo lấy ra được ngay. Triệu Quốc Đống thậm chí có cảm giác nếu thiếu Phan Xảo thì mình cũng chưa chắc đã thích ứng.

Chỉ tiếc Phan Xảo là phụ nữ, một người phụ nữ tuổi tương đương và xinh đẹp, chồng không ở bên cạnh, đây là quả bom nổ chậm. Mình điều Phan Xảo lên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng đã đưa tới một vài chê trách. Điền Vĩnh Thái cũng nhắc mình phải thận trọng khi sử dụng Phan Xảo, đề nghị hắn nên để Phan Xảo ở phòng nào đó chứ không phải ở bên cạnh. Triệu Quốc Đống do dự cuối cùng để cô ở văn phòng ban, hắn cảm thấy Phan Xảo thích hợp nhất với công việc này.

Nhưng bây giờ mình phải đi, nếu còn mang cô theo thì không ổn, chỉ riêng ảnh hưởng trái cũng có thể dìm chết hắn. Hắn còn không đến mức ngu như vậy.

Triệu Quốc Đống cũng đoán khả năng sau này mình về Điền Nam là rất nhỏ, Phan Xảo có lẽ cũng thấy được điểm này nên mới rất kiên quyết nói muốn rời đi, thậm chí đồng ý về Ninh Lăng. Cô bây giờ là cấp phó huyện, về Ninh Lăng đến quận, huyện nào đó làm phó chủ tịch hoặc vào thường vụ, đây có là kết quả tốt nhất với Phan Xảo không?

Chồng Phan Xảo làm giảng viên ở Ninh Lăng, hình như là dạy môn lịch sử. Quan hệ vợ chồng tốt hay không thì Triệu Quốc Đống không rõ, nhưng hắn có chút kinh ngạc khi hai người không có con. Lúc còn làm việc ở Ninh Lăng, hắn chỉ thấy chồng Phan Xảo xuất hiện một lần. Đó là người đàn ông nhã nhặn, tri thức.

Phan Xảo không muốn ở lại Điền Nam, Triệu Quốc Đống chỉ có thể làm cô toại nguyện.

Nhưng trước mắt mà nói ngay cả hắn cũng là người chờ xếp việc nên chỉ có thể duy trì hiện trạng như bây giờ.

Bàn giao công việc cho Thương Vô Bệnh rất đơn giản, ban cũng mở một hội nghị đơn giản mà long trọng coi như hoàn thành bàn giao.

Trước tết Triệu Quốc Đống cũng đã có chuẩn bị cho việc này.

Phương Dạ Bạch từ vị trí trưởng phòng nghiên cứu chính sách chuyển sang làm trưởng phòng cán bộ số hai, thay Tôn Ấu Lai, coi như là trụ cột để Phương Dạ Bạch phấn đấu thành ủy viên Đảng ủy. Về phần sau này có thể được hay không còn phải do chính y cố gắng.

Triệu Quốc Đống cũng trao đổi với Thương Vô Bệnh về việc mình muốn tiến hành luân chuyển cán bộ giữa ban với các địa phương, Thương Vô Bệnh tán thành việc này và dự định tiếp tục duy trì.

Nói lời từ biệt với các thường vụ tỉnh ủy cũng rất thú vị. Mặc dù sắp phải lên Bắc Kinh tham gia hai đại hội nhưng các thường vụ đều có mặt đông đủ trong buổi chia tay Triệu Quốc Đống, chỉ là không biết đưa hắn đến đâu. Trong văn bản chỉ ghi có phân công khác, mọi người lúc mời rượu cũng chúc mừng chung chung.

Mặc dù biết 90% Triệu Quốc Đống sẽ đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhưng một ngày Trung ương chưa có văn bản thì vẫn có thể có ẩn số. Người ở cấp độ này đương nhiên không hỏi thăm kỹ, mọi người ngầm hiểu là đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui