Lộng Triều

Triệu Quốc Đống không để ý tiếng chuông điện thoại, điện thoại cá nhân vang lên nhất định là một cá nhân gọi. Lúc đang nói chuyện công việc hắn không muốn ai làm phiền.

- Tháng trước tôi cùng với một tham tán thương mại Úc nói chuyện, đối phương mặc dù không rõ ràng đề cập giá cả khoáng sản tăng lên nhng tôi cảm thấy đối phương có chuẩn bị mà đến, đối phương có thái độ rất cứng, cho rằng nhu cầu năm nay của Trung Quốc chúng ta có thể tiếp tục tăng trưởng, kiên trì cho rằng nhu cầu hàng hóa của nước ta càng lúc càng tăng, giá quặng sắt sẽ tiến vào giai đoạn tăng lên trong thời gian dài. Tôi nói với y trong nước đang nghiêm khắc chỉnh đốn các ngành lạc hậu, căn cứ chúng tôi điều tra thì sản lượng thép trong nước thực tế đã thừa, năm nay các công ty thép sẽ gặp một năm rất khó khăn, yêu cầu nhất định phải đưa ra quyết định hợp lý.

Cục trưởng Cục phối hợp ngành nghề, Trang Vân Lộc dần dần tìm được điểm mà Triệu Quốc Đống hứng thú. Vị phó chủ nhiệm phụ trách quản lý này rất hứng thú với các công ty thép và quặng mỏ, tìm tài liệu về sản lượng thép trong các năm qua, thậm chí còn đọc cẩn thận về nội dung đàm phán của các công ty trong nước và nước ngoài về mua quặng mỏ…

Trang Vân Lộc không ngờ được một phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển lại cẩn thận, chăm chú bỏ thời gian ra nghiên cứu từng vấn đề chi tiết trong các cuộc đàm phán của các công ty như vậy.

Khi đối phương dành nhiều tâm tư vào vấn đề này như vậy, Trang Vân Lộc liền ý thức được xem ra Triệu Quốc Đống muốn chạm đến việc khó giải quyết này.

Vấn đề này không dễ sờ vào.

Trang Vân Lộc không tin Triệu Quốc Đống không hiểu được tính phức tạp của vấn đề này, mỗi một năm đàm phán với các tập đoàn quặng mỏ nước ngoài đều khá căng thẳng, đều như chó rơi xuống nước mà về. Ai đi đàm phán cũng đều đạt được kết quả không như ý, đây đã là thông lệ.

Đối phương nếu cảm thấy đây là việc khó giải quyết mà vẫn chạm vào đương nhiên là đã chuẩn bị tư tưởng, hơn nữa dù lúc trước không nắm rõ tình hình nhưng trong thời gian này chủ nhiệm Triệu tiếp xúc, đọc nhiều tài liệu như vậy mà vẫn không chịu bỏ qua, Trang Vân Lộc biết đối phương đã sớm có quyết định.

- Thái độ của đối phương thế nào?
Triệu Quốc Đống từ chối cho ý kiến.

- Thái độ của đối phương rất cứng rắn, nói sẽ về nghiêm túc nghiên cứu đề nghị của tôi, thực chất đây chỉ là lý do để thoái thác.
Trang Vân Lộc lắc đầu nói:
- Những người này cho đến bây giờ chưa bao giờ lo lắng gì khác, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lợi ích.

- Nhà kinh doanh không nhìn vào lợi ích thì có thể nhìn gì?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Anh muốn nói bọn họ có tầm nhìn nông cạn, xúc phạm đến các công ty thép trong nước thì sẽ ít nhập quặng của bọn họ ư? Hừ, ở tình hình sản xuất thép của nước ta hiện nay dù các tập đoàn quặng có làm khó hơn nữa chúng ta cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Trang Vân Lộc nghe ra được Triệu Quốc Đống không quá hài lòng với cách thức đàm phán hiện nay. Y suy nghĩ có phải đối phương dự định sẽ thay đổi phương pháp đàm phán không? Nhưng đó là việc của bên Bộ Thương mại mà.

- Ngành thép là ngành trụ cột của nước ta, có vai trò rất quan trọng đối với nền kinh tế quốc dân. Nhưng kết cấu ngành thép không được tốt, tuy có nguyên nhân lịch sử lưu lại nhưng cá nhân tôi cảm thấy nó có quan hệ lớn đến việc Trung ương không hạ quyết tâm chỉnh đốn ngành thép. Mà không chỉnh đốn các công ty thép lạc hậu, sản lượng thấp, gây ô nhiễm môi trường thì sẽ càng làm cho các công ty nước ngoài chèn ép chúng ta hơn nữa.

Triệu Quốc Đống một bên suy nghĩ một bên nói ra quan điểm của mình. Hắn cũng không có thói quen co tay co chân trước mặt người khác. Mấy hôm nay thông qua tìm hiểu ngành thép Trung Quốc, hắn biết nhiều hơn về ngành thép, cũng không khác mấy so với tình huống hắn biết chẳng qua càng đọc càng thấy giật mình hơn.

- Sản lượng thép thừa hơn 100 triệu tấn, sản lượng gang hơn 50 triệu tấn. Ở tình huống này thị trường cần phải đào thải các công ty có sản lượng thấp, như vậy tại sao các công ty đó vẫn còn tồn tại được. Ngoài công ty nhà nước khổng lồ có thể được chính sách quốc gia ủng hộ thì công ty vừa và nhỏ sẽ như thế nào?

Triệu Quốc Đống như dẫn dắt mấy người đang ngồi đây tự hỏi thực tế vấn đề này cũng không cần tự hỏi.
- Thực ra tất cả mọi người chúng ta đều biết công ty thép phụ thuộc nhiều vào ưu thế quy mô, càng lớn trình độ quản lý càng cao, giá thành sản phẩm càng thấp, hàm lượng kỹ thuật càng cao thì con đường tiêu thụ càng rộng, như vậy sẽ quyết định sức sống của công ty này. Ngược lại công ty nhỏ từ quy mô, sản phẩm đến kỹ thuật đều có khuyết điểm lớn, trình độ quản lý hầu hết cũng khó đạt được trình độ như các công ty lớn. Như vậy tại sao bọn họ vẫn có thể sống sót?

- Một phần do chủ nghĩa GDP thịnh hành, chính quyền địa phương toàn lực giúp đỡ về chính sách, đưa ra trợ cấp, phần khác các công ty này lấy hy sinh bảo vệ môi trường để đạt được không gian sinh tồn, chính quyền địa phương không phải không biết điểm này, cũng không phải không hiểu. Mà cơ chế khảo hạch và lên chức quyết định lãnh đạo địa phương biết rõ các công ty thép nhỏ kia có thể gây họa ngàn năm, biết sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của đông người nhưng có quan hệ gì đến bọn họ. Họ cần thành tích tốt đẹp, cần số liệu đẹp, khóa sau là có thể lên chức. Về phần chuyện sau này thì để cho người phía sau đau đầu. Tôi thấy đây là điểm quan trọng nhất.

Cán bộ từ địa phương đi lên đúng là khác, Trang Vân Lộc thậm chí có suy đoán ác ý này. Thoáng cái nói ra được mặt âm u trong lòng lãnh đạo chính quyền địa phương, không biết vị chủ nhiệm Triệu này trước làm Bí thư thị ủy, thị trưởng có suy nghĩ này không?

- Tôi nói hơi xa nhưng vấn đề đặt ra trước mắt chúng ta là sản lượng quá thừa, đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến thị trường thép Trung Quốc hỗn loạn. Tôi tin ủy ban đã ra không ít văn bản nhưng việc áp dụng vào thực tế là như thế nào? Tôi thấy rất mơ hồ.
Triệu Quốc Đống nói mặc dù nhẹ nhàng nhưng không hề khách khí.
- Ủy ban chúng ta không thể chỉ đưa ra văn bản đốc thúc, cần phải có hành động.

Câu cuối cùng này của Triệu Quốc Đống đầy sát khí làm Trang Vân Lộc và ba phó cục trưởng khác đều run lên.

- Cục trưởng Trang, câu nói cuối cùng của chủ nhiệm Triệu làm tôi lạnh sống lưng.
Phó cục trường Bành Dũng Tiến theo sát phía sau Trang Vân Lộc.

- Chủ nhiệm Triệu rất chú trọng giảm ngành thép, anh cần phải bố trí người căn cứ theo ý của chủ nhiệm Triệu mà đưa ra bản thảo. Tôi cho rằng chủ nhiệm Triệu rất chú trọng vấn đề này thì có phải là Trung ương có ý tưởng gì không?
Trang Vân Lộc có chút xúc động nhíu mày.

- Cục trưởng, đây thực ra không phải vấn đề mới. Như chủ nhiệm Triệu vừa nãy nói chủ yếu nằm ở chứng thực, vấn đề chứng thực thì phải có cơ chế trách nhiệm, mà cơ chế này ai thực hiện, ai giám sát? Đây không phải điều mà Ủy ban kế hoạch phát triển chúng ta có thể quyết định.
Bành Dũng Tiến không cho là đúng:
- Địa phương cũng có khó xử của bọn họ. Anh cứ đi xuống đâu người ta cũng có thể vứt cả đống vấn đề ra, không dễ làm.

Trang Vân Lộc dừng lại trừng mắt nhìn Bành Dũng Tiến làm đối phương không hiểu nổi:
- Bành Dũng Tiến, tôi nói với anh là câu này về sau tốt nhất đừng để chủ nhiệm Triệu nghe được. chủ nhiệm Triệu nếu muốn làm gì thì anh muốn ngăn cản hoặc gây rối thì tôi nói với anh, anh không có kết quả tốt đâu.

Bành Dũng Tiến có chút oan ức nói.
- Cục trưởng, tôi có bao giờ ngăn cản hay gây rối đâu? Tôi nói thật thôi mà, chứ vấn đề trách nhiệm chứng thực cục ta đâu thể giải quyết được? chủ nhiệm Triệu nếu thật sự có thể xin được thượng phương bảo kiếm thì chúng ta muốn tìm còn không được, không giống như trước đây đi quanh một vòng có tác dụng gì? Mất lòng người không nói, còn không có hiệu quả gì.

Trang Vân Lộc đương nhiên biết Bành Dũng Tiến nói là thật, nhưng chủ nhiệm Triệu đang nhiệt tình nếu ai tạt gáo nước lạnh cho hắn đúng là tự chuốc họa. Phải để chủ nhiệm Triệu đâm vào tường mới biết lợi hại.

Nhưng Triệu Quốc Đống cũng là cán bộ từ địa phương đi lên, làm bí thư, thị trưởng nhiều năm, đã làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy một năm thì có thể không biết nước ở địa phương sâu như biển sao? Lá mặt lá trái, lừa dối, thủ đoạn này quá phổ biến ở địa phương. Anh đến kiểm tra thì bọn họ sẽ rút vào hoạt động bí mật, anh vừa đi thì bên kia sẽ làm tiếp, đây là trò mèo vờn chuột, mèo chuột không cùng đi. Hơn nữa lực độ chỉnh đốn và cơ chế giám sát không kiện toàn thì sao có thể thực hiện được?

Triệu Quốc Đống không phải người sơ suất, không phải người có đầu óc đơn giản. Hắn mặc dù chỉ lộ ra một câu như vậy nhưng cũng nói rõ hắn quyết tâm và tự tin có biện pháp với việc này.

- Dũng Tiến, lần này anh đừng làm loạn đó, phân tích rõ hiện trạng ngành thép và sự lạc hậu của ngành này theo ý chủ nhiệm Triệu, không ngại chọn một hai nơi khá nghiêm trọng sau đó đưa ra ý kiến thay đổi, đưa tôi xem. Tôi đoán chỉ trong hai hôm là chủ nhiệm Triệu hỏi việc này. Chúng ta cần phải chuẩn bị tâm lý.

Trang Vân Lộc hít sâu một hơi, y có một dự cảm vị chủ nhiệm Triệu này tới Ủy ban kế hoạch phát triển nhất định sẽ tạo ra mưa gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận